Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1717: Trận pháp mà thôi



Ánh mắt Sa Hỗ và người trung niên to lớn kia va chạm trong hư không, dường như có tia lửa kịch liệt bắn tung tóe vào hư không, tất cả người Hải Điện cũng không dám thở mạnh, tâm kinh đảm chiến đứng một bên. Hồi lâu, Sa Hỗ mới bùi ngùi thở dài, ánh mắt không hùng hổ dọa người nữa, hướng về người trung niên to lớn kia nói:

- Hoài An, Dương Khai là khách của lão phu, đã có lão phu ra mặt tiếp đãi, ngươi dẫn người lui ra đi! Nghe Sa Hỗ xưng hô với trung niên kia, Dương Khai lập tức sáng tỏ thân phận của đối phuơng. Đại điện chủ Hải Điện, Khương Hoài An! Lại nói tiếp, Dương Khai trước kia cũng đã nghe qua tên Khương Hoài An, đó là lần đầu tiên hắn tham dự hội đấu giá Thiên Vận Thành, từ lúc hắn tự mình xuất thủ luyện chế một viên Ngưng Hư Đan hư cấp hạ phẩm, liền được Khương Hoài An này hao tốn một số tiền lớn mua được. Lúc đó nghe Ngụy Cổ Xương nói, Khương Hoài An kia mua Ngưng Hư Đan là chuẩn bị cho con trai mình. Nhưng đây mới là lần đầu tiên thực sự gặp mặt. Dương Khai hữu ý vô ý quan sát vị đại điện chủ Hải Điện này một chút, phát hiện thực lực người này cũng đã đến đỉnh Phản Hư Cảnh, khí tức cả người so với Tiền Thông lúc trước còn dày đặc hơn một phần, quả thật có thể đủ tư cách và bản lĩnh đảm đương đại điện chủ Hải Điện. Hơn nữa…gia hỏa này cũng rất to gan, không biết giữa hắn và Sa Hỗ rốt cuộc có mâu thuẫn gì, dù sao hiện tại xem ra quan hệ cũng không hòa thuận như vậy. Khương Hoài An mỉm cười nói:

- Lời này của Sa sư thúc nói sai rồi, vị Dương tông chủ này tuy là khách, nhưng là hắn lại muốn cấu kết với Hải tộc, xin thứ cho sư điệt không thể ngồi yên không quản, sư thúc ngươi như vậy cũng biết, giữa Hải tộc cùng Hải Điện ta ân oán gút mắc sâu bao nhiêu, mỗi một năm, đệ tử Hải Điện ta đều chết thảm dưới tay Hải tộc, ví dụ như những tên Hải Thần Cung kia. Nói là kẻ thù sống chết của Hải Điện ta cũng không quá đáng, sư thúc người mặc dù quen biết những người đó, vẫn là thời gian này nên tránh đi một chút, việc này giao cho sư điệt xử lý là được, sư điệt sẽ cho sư thúc một thông báo hài lòng. Dương Khai nhướn mày, mơ hồ đã nhận ra mình dường như liên lụy đến vòng lốc xoáy tranh đấu, mà tranh đấu này, hiển nhiên đến từ chính Khương Hoài An và Sa Hỗ. Xem ra mỗi nhà mỗi cảnh a, Dương Khai thở dài trong lòng.

- Hoài An, ngươi sao cứ phải như thế? Sắc mặt Sa hỗ âm trầm, cũng không có ý lùi bước.

- Sư điệt là vì Hải Điện mà suy tính! Khương Hoài An thân hình thẳng tắp, không có mảy may né tranh và áy náy,

- Còn xin sư thúc thứ lỗi!

Sa Hỗ ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Khương Hoài An, một thân thánh nguyên mơ hồ có dấu hiệu muốn thúc giục. Dương như là muốn hạ thủ với Khương Hoài An. Đã nhận ra điểm này, Khương Hoài An chẳng những không sợ, ngược lại còn lộ ra thần sắc nóng lòng muốn thử, dường như ước gì Sa Hỗ nhanh chóng động thủ.

- Sa lão, ở đây rốt cuộc là tình huống gì? Dương Khai đầu óc mơ hồ hỏi thăm. Sa Hỗ quay đầu nhìn hắn một cái, thở dài nói:

- Xấu hổ. Là lão hủ có chút lòng dạ đàn bà, làm phiền ngươi vất vả.

- Sa lão nghiêm trọng. Dương Khai ha ha cười,

- Chỉ có điều bộ dạng này của các ngươi, làm cho ta có chút không giải thích được a.

- Ngươi chờ ta một lát, lão phu giải quyết xong chuyện này sẽ nói chuyện với ngươi. Sa Hỗ nói.

- Được! Dương Khai gật gật đầu, làm ra tư thái đứng ngoài quan sát, cười tủm tỉm quan sát xung quanh. Sa Hỗ đưa mắt nhìn sang Khương Hoài An, ngữ khí nặng nề nói:

- Hoài An, năm đó ngươi coi như là một trong những thiên tai bất thế xuất của Hải Điện ta, chỉ có điều, lòng dạ quá mức hẹp hòi, lão phu tưởng rằng vốn đã nhiều năm như vậy, ngươi lại đứng hàng đại điện chủ, đứng cao nhìn xa, ít nhiều cũng có chút thay đổi, nhưng ngươi khiến lão phu thất vọng, bất kể ngươi bò lên cao cỡ nào, tu vi trở nên thâm hậu cỡ nào, Khương Hoài An vẫn là Khương Hoài An năm đó, không có gì thay đổi! Bị Sa Hỗ trước mắt nhiều cường giả Hải Điện như vậy chỉ trích một phen, Khương Hoài An sắc mặt rõ ràng có chút không nén được giận, căm tức nói:

- Chuyện của sư điệt không nhọc sư thúc phí tâm. Sa Hỗ chậm rãi lắc đầu; -Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Lão phu đã mất tích 300 năm, lần này được Dương tông chủ tương trợ thoát vây trở về Hải Điện, cũng đã chuẩn bị không tái tham dự tranh quyền đoạt lợi, chỉ cần có thể cho tan mang đến cơ hội phát triển lớn mạnh cho Hải Điện, ba điện chủ Hải Điện người nào cũng tốt, ngươi cho là lão phu muốn cùng ngươi tranh đoạt vị trí đại điện chủ? Chê cười, nói lời ngươi không thích nghe, giờ đây vị trí điện chủ Hải Điện, lão phu thật đúng là không có coi ra gì! Khương Hoài An khóe mắt hơi co rút, chằm chằm nhìn Sa Hỗ, phảng phất là muốn nhìn rõ xem lời lão nói là thật hay giả. Mà Dương Khai đứng một bên, cũng lộ ra vẻ hiểu rõ, cuối cùng đã hiểu rõ tại sao mình bị đối đãi như vậy. Hiển nhiên là bởi vì Khương Hoài An có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tư, cho rằng Sa Hỗ trở về uy hiếp đến địa vị của hắn, cho nên mới tìm mọi cách gây khó dễ cho mình, mượn điều này chèn ép Sa Hỗ. Về phần cấu kết cái gì với Hải tộc, chẳng qua chỉ là viện một cái cớ mà thôi. Cho dù không có lấy cái cơ này, Hải Điện cũng sẽ tìm những lý do khác, chỉ có thể nói, tự mình vừa đạp vào lốc xoáy tranh quyền đoạt lợi của người ta, bị người ra coi là lợi thế để lợi dụng. Mà Sa Hỗ hiển nhiên không có ý nghĩ muốn cùng Khương Hoài An tranh quyền đoạt lợi, lão sinh sống hơn 300 năm ở U Hồn Đảo, đối với danh lợi gì đó sớm đã phai nhạt, cuộc đời này chỉ theo đuổi võ đạo cường đại hơn. Nhưng Khương Hoài An nói thế nào đi nữa cũng là đại điện chủ Hải Điện, Sa Hỗ trong lòng không thích, cũng sẽ không xuất thủ đối phó hắn, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng. Đây cũng là tại sao hắn lại nói mình lòng dạ đàn bà. Khương Hoài An ra mặt uy hiếp Dương Khai, ép Sa Hỗ không thể không ra mặt khiến lão không cách nào nhẫn nhịn được nữa.

Các loại suy nghĩ nhanh như chớp lóe lên trong đầu Dương Khai, khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn liền đoán ra được căn nguyên dẫn tới cục diện trước mắt này.

- Lão phu sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng! Nói lời xin lỗi với Dương tông chủ, chuyện này ta coi như chưa từng xảy ra, từ nay về ngươi ngươi vẫn là đại điện chủ Hải Điện, còn về phần lão phu, có thể rời xa Hải Điện, từ nay về sau không quay trở lại nữa! Sa Hỗ lạnh lùng nhìn Khương Hoài An, ngữ khí không cho phép hoài nghi. Người này mí mắt khẽ động, trong mát rõ ràng có lửa giận thiêu đốt. Sa Hỗ cậy già lên mặt, dùng giọng ra lệnh như vậy nói với hắn, rõ ràng khiến hắn cực kì khó chịu, nếu thật như lời Sa Hỗ nói, hắn gọi dạ bảo vâng nói xin lỗi Dương Khai, vậy uy nghiêm đại điện chủ của hắn sẽ rớt xuống ngàn trượng, sau này người ta nói đến hắn, cũng sẽ chỉ cảm thấy hắn là con rối mà Sa Hỗ an bài trước tấm màn mà thôi.

Chuyện này Khương Hoài An tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.

- Sư thúc, ngài là người có bối phận cao nhất Hải Điện ta, sư điệt xưa nay kính trọng ngươi, nhưng là ngươi lại làm cho sư điệt thất vọng. Thân là một trong những trưởng lão của Hải Điện, chẳng những không vì Hải Điện suy tính, ngược lại còn muốn bổn điện chủ xin lỗi người ngoài? Hắn coi là cái gì? Sư thúc, bổn điện chủ cũng cho ngươi một cơ hội, có thể dứt ra rời đi, không tham dự chuyện nơi đây nữa, sư điệt đảm bảo ngày sau sẽ cung kính hiếu thuận lão nhân gia ngài, nếu không, liền đừng trách sư điệt không nói tình cảm.

- Xem ra, chúng ta không còn gì để nói. Sa Hỗ thần sắc ảm đạm. Lão cũng không nghĩ tới, tự mình hết sức vui mừng trở về Hải Điện sau nhiều năm xa cách, không ngờ sẽ gặp phải những chuyện này, nếu là sớm biết như thế, còn không bằng cứ ở lại trong U Hồn Đảo không ra ngoài.

- Sư thúc là quyết tâm muốn cùng ta đối nghịch, cùng Hải Điện đối nghịch?

Khương Hoài An híp mắt nhìn Sa Hỗ, không kịp phân trần, trước chụp mũ rồi nói sau. Sa Hỗ trầm mặc không nói, biểu tình có chút cực kì bi ai.

- Nếu như thế, vậy sư điệt cũng không khách khí! Khương Hoài An bỗng nhiên quát một tiếng,

- Khai trận! Dứt lời, cả Hắc Tiều Đảo bỗng nhiên vù vù run rẩy, ngay sau đó, một đạo quầng sáng đem cả Hắc Tiều Đảo bao phủ lại, trong vòng phương viên trăm dặm dòng nước xiết hải vực bắt đầu khởi động, sóng nỗi lên mười trượng. Linh khí thủy hệ vô cùng nồng đậm điên cuồng hướng về Hắc Tiều Đảo mà tụ tập lại, ở giữa không trung, từng con dị thú do linh khí thủy hệ cấp tốc hình thành, rậm rạp chằng chịt, mát thường cũng không thấy rõ, còn kèm theo các loại binh khí mà linh khí thủy hệ tạo thành. Khí tức hủy diệt từ trên trời giáng xuống!

Sa Hỗ sắc mặt đại biến, la thất thanh:

- Triều Thanh Bích Đào Trận! Thì ra ngươi sớm có tính toán, lại không tiếc vận dụng trận này cũng là vì làm khó lão phu? Khương Hoài An mỉm cười nói:

- Sư thúc nói đùa, trận pháp này cũng không phải là muốn nhằm vào sư thúc, dù sao sư thúc cũng là người của Hải Điện ta. Khi nói chuyện, Khương Hoài An quay đầu nhìn về phía Dương Khai.

- Không phải là vì đối phó Sa Lão, vậy chính là muốn đối phó ta sao? Dương Khai thờ ơ như không dùng ngón tay chỉ vào mũi mình. Khương Hoài An lạnh lùng cười:

- Nghe nói Dương tông chủ thực lực cường đại, ngay cả ba người cầm đầu Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông và Tinh Đế Sơn đều hao tổn trên tay Dương tông chủ, bổn điện chủ không dám không cẩn thận! -Khương điện chủ quá khen, có chút mỹ danh, chẳng qua là người bên ngoài nghe nhầm đồn bậy.

- Hừ! Dương tông chủ là chủ nhân Lăng Tiêu Tông, cùng bổn Hải Điện ta nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu dám cấu kết với Hải tộc, thì chính là tử địch của Hải Điện ta, Dương tông chủ, ngươi đưa tay chịu trói đi! Khương Hoài An ngạo nghễ nhìn Dương Khai, dường như có lòng tin mười phần, dưới đại trận này sẽ khiến Dương Khai không còn sức đâu mà đánh trả.

- Dương Khai, ngươi đi đi! Sa Hỗ bỗng nhiên khẽ quát một tiếng,

- Triều Thanh Bích Đào Trận là đại trận trấn tông Hải Điện ta, mượn đầy đủ thủy linh khí chung quanh hải vực, một khi phát động liền liên miên bất tuyệt, dưới Hư Vương Cảnh, hoàn toàn không ai có khả năng có thể phá trận này! Nhưng với bản lĩnh của ngươi, muốn rời khỏi cũng không khó, ngươi đi trước, lão phu ở phía sau chắn cho ngươi! -Không hổ là sư thúc, đối với đại trận trấn tông Hải Điện ta quả thật hiểu biết sâu sắc, chỉ có điều, sư thúc người nói với người ngoài như vậy có phải có chút không đúng hay không? Khương Hoài An cười lạnh nhìn Sa Hỗ.

- Càn rỡ, lão phu đã từng nói, lão phu không cùng ngươi tranh đoạt cái gì, nhưng ngươi lại có ánh mắt thiển cận như thế, Hải Điện sớm hay muộn cũng sẽ suy sụp trên tay ngươi, vì liệt tổ liệt tông, lão phu nói không chừng cũng muốn đấu với ngươi một trận.

- Sa lão, bình tĩnh một chút chớ nóng vội! Dương Khai nhẹ nhàng mã vỗ vỗ vai Sa Hỗ, một bộ dáng khí định thần nhàn.

- Ngươi…hồ đồ! Sa Hỗ ảo não giậm chân,

- Đại trận này một khi phát động, thời gian càng lâu, uy lực càng mạnh, ngươi lại chậm trễ không đi, chỉ sợ lúc muốn chạy lại không được.

- Ta không có muốn đi a.

Dương Khai ha ha cười,

- Chẳng qua chỉ là cái trận pháp mà thôi.

- Mà thôi? Sa Hỗ biểu tình ngẩn ngơ, đại trận của mình bị Dương Khai đánh giá như vậy, trong lòng Sa Hỗ cũng lấy làm lạ. Nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình Dương Khai cực kì lạnh nhạt, lão nhíu chặt đầu mày rồi lại giãn ra, như có điều suy nghĩ nói:

- Nếu ngươi nói như thế, vậy lão phu sẽ không lãng phí lời nữa, ngươi cẩn thận một chút.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí