Vô Tận Đan Điền

Chương 2120: Tuyệt mệnh chi khí



Hắn đánh chết không ít địch thủ, cũng đạt được không ít hỗn độn thần binh cấp bậc này, với hắn mà nói không tính là hi hữu.

Ông!

Thần binh tiến vào trong sương mù màu đỏ, âm thanh bén nhọn vang lên nhưng sau đó không có động tĩnh, cũng không có hư hao, cũng không có ăn mòn, mọi người lại có cảm giác nó rực rỡ như mới.

- Xem ra không ảnh hưởng nhiều tới binh khí, được xưng tuyệt mệnh chi địa có phần nói quá sự thật.

Cổ Tiêu kỳ quái.

- Không đúng, ảnh hưởng quá lớn...

Nhiếp Vân rút tay trở về, giao hỗn độn thần binh thượng phẩm trong tay đưa cho Cổ Tiêu:

- Ngươi dùng ngón tay điểm vào thử xem.

- Điểm vào sao?

Không biết hắn vì sao phải làm như vậy, Cổ Tiêu kỳ quái tiếp nhận binh khí, ngón tay chạm nhẹ vào binh khí.

Lạch cạch!

Binh khí bị bẻ gẫy.

- Này... Này...

Cổ Tiêu đã giật mình:

- Ta không có dùng lực lượng, vì sao thanh hỗn độn thần binh này bị gãy?

Hỗn độn thần binh thượng phẩm, tuy nó kém xa đỉnh phong nhưng cũng cực kỳ cứng rắn, bằng vào thực lực Cổ Tiêu, dùng tất cả thủ đoạn có thể bẻ gãy hay không còn khó nói, lúc này ngón tay chạm nhẹ vào, thậm chí còn không dùng tới tiên lực đã làm nó bị gãy, xem ra binh khí trải qua đụng chạm với sương mù vừa rồi đã bị hủy diệt kết cấu bên trong, từ đó bị bẻ gãy.

- Tuyệt mệnh chi khí thật đáng sợ...

Lại nói tới một nửa, hắn ý thức được điểm ấy cho nên ánh mắt mang theo sợ hãi không nhỏ nhìn sương mù màu đỏ trước mặt.

Thật đáng sợ!

Nếu như không phải mới vừa rồi là binh khí mà đổi thành hắn, chỉ sợ hiện tại đã tử vong.

- Không thể cưỡi thanh khư thạch huyệt đi vào, bằng không chúng ta đều phải chết.

Thất Nguyên cảnh giác ra mặt.

Không quan tâm tới mọi người ngạc nhiên, thân thể Nhiếp Vân hơi động, hắn mở Phượng Hoàng chi dực ra và chạm vào sương mù.

Đinh đinh đinh đinh!

Dung hợp Huyền Thiền Vương Dực cho nên đôi cánh tiến vào sương mù, lúc này âm thanh đinh đương vang lên giống như kim thiết va chạm với nhau, hào quang màu tím bắn tung tóe, một lát sau hào quang biến mất.

Hô!

Nhiếp Vân thu Phượng Hoàng chi dực trở lại, lúc này cuồng phong xuất hiện.

- Quả nhiên không có vấn đề, mọi người tiếp tục trốn trong thanh khư thạch đi, Huyền Thiền, theo ta đi vào.

Cảm thấy Phượng Hoàng chi dực không có tổn thương nào khác, Nhiếp Vân bàn giao với mọi người một câu, hắn thu thanh khư thạch huyệt vào trong lòng bàn tay.

Tiến vào sương mù trước mặt.

Vừa tiến vào, Phượng Hoàng chi dực lập tức mở ra bao phủ không gian chung quanh, hình thành một viên cầu lớn mấy trăm trượng, hắn và Huyền Thiền Vương bay vào trong.

- Tuyệt mệnh chi địa không chỉ có tuyệt mệnh chi khí, còn có hai dạng đồ vật phi thường hung hiểm, Tranh Nanh Cự Khẩu và thời gian cấm vực!

Vừa phi hành về phía trước, Huyền Thiền Vương bên cạnh giới thiệu.

- Tranh Nanh Cự Khẩu? Thời gian cấm vực?

- Tranh Nanh Cự Khẩu là vết nứt không gian đặc thù, đi thông địa phương nào thì ta không biết, chỉ cần đi vào tuyệt đối không thể còn sống đi ra, cường giả cấp bậc Chúa Tể cũng không được.

- Nhìn từ đằng xa nó giống như miệng cự thú khổng lồ, nó có thể ăn người cho nên gọi như thế.

- Thời gian cấm vực càng kinh khủng, Tranh Nanh Cự Khẩu là thứ có thể nhìn thấy, thời gian cấm vực là thứ vô hình, chỉ có đi vào bên trong mới phát hiện.

- Nhưng thời điểm đó đã muộn rồi, cho dù muốn chạy trốn cũng không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt bị cắn nuốt!

Ánh mắt Huyền Thiền Vương mang theo kiêng kị.

- Lúc này quang cấm vực, thiên nhãn đại đạo có thể nhìn thấy không?

Nhiếp Vân hỏi.

- Thiên nhãn đại đạo có thể truy tìm dấu vết để lại, nếu không thời gian cấm vực cũng không ai biết rõ.

Huyền Thiền Vương gật đầu.

Nếu như ngay cả thiên nhãn cũng nhìn không thấy, thời gian cấm vực chẳng khác gì u hồn, những kẻ phát hiện đều đã chết, người khác làm sao có thể biết rõ tin tức này.

- Vậy là tốt rồi, đây là khí tức đặc thù thiên nhãn đại đạo, có thể giúp ngươi lĩnh ngộ thiên nhãn đại đạo trong thời gian ngắn.

Nhiếp Vân đánh một đạo thiên nhãn chi khí vào trong người đối phương.

- Có thể làm cho người ta có được năng lực lĩnh ngộ thiên nhãn đại đạo trong thời gian ngắn, đây không phải thủ đoạn của Chủ Tể Ấn Phù mới có sao?

Trên mặt Huyền Thiền Vương mang theo ngạc nhiên.

Dung hợp Chủ Tể Phù Ấn có thể giúp người ta hoàn thành dung hợp ba ngàn đại đạo trong thời gian ngắn, có được tất cả lực lượng đại đạo, mặc dù chỉ là tạm thời nhưng có thể mượn nhờ thủ đoạn tất cả đại đạo, ảo diệu vô cùng.

Thiên nhãn đại đạo xếp hạng thứ mười tám, nếu có thể lĩnh ngộ trong thời gian ngắn, thủ đoạn của chủ nhân cũng quá lợi hại rồi.

- Không phải Chủ Tể Phù Ấn, là thủ đoạn của ta.

Ngón tay điểm về phía trước, một đạo khí tức thiên nhãn chạy dọc theo kinh mạch Huyền Thiền Vương, chỉ trong nháy mắt ánh mắt của nó biến hóa.

- Quả nhiên!

Cảm nhận cảnh vật biến hóa, đôi mắt Huyền Thiền Vương lóe sáng, xem ra chủ nhân này lợi hại hơn nó suy nghi nhiều, có lẽ đi theo hắn không phải chuyện xấu.

- Nên chờ một chút, nhìn xem đám người cắt cánh của ngươi lúc trước đi nơi nào.

Không đi quản Huyền Thiền Vương suy nghĩ cái gì, Nhiếp Vân dừng lại, cẩn thận nhìn chung quanh.

Những người này cũng sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, truy tung chi khí khẳng định không có khả năng dùng trên người bọn họ nhưng chỉ cần sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, trừ phi cường giả Chúa Tể, những người khác không ai có thể ngăn cản năng lượng tán dật ra ngoài.

Chỉ cần cẩn thận quan sát năng lượng dư thừa chấn động chung quanh, có thể tìm ra lộ tuyến của bọn chúng đi qua.

Bởi vì nơi này là nơi hung hiểm nhất trong thập tuyệt cổ địa, nó khác với nơi bên ngoài, không có những người khác đi qua, năng lượng cũng không bị quấy nhiễu, có thể bảo tồn trong thời gian ngắn.

Sở dĩ lúc trước không dùng phương pháp này tìm đám người Mặc Nghiêu, bên ngoài khí tức lộn xộn, cho dù có năng lượng tán dật cũng biến mất thật nhanh, bị những vật khác quấy nhiễu, nếu dựa vào đó truy tung sẽ đi nhầm đường.

Hai mắt tỏa ra hào quang sáng ngời, cẩn thận quan sát một vòng, đột nhiên Nhiếp Vân gật gật đầu, chỉ về một hướng.

- Bọn chúng đi hướng này, có phải là hướng cung điện Cực Thiên Vương hay không?

Nhiếp Vân mở miệng hỏi.

- Đúng là hướng cung điện của Cực Thiên Vương, xem ra đám người kia từng tới nơi này.

Huyền Thiền Vương gật gật đầu.

- Cho dù không có người đi qua cũng khẳng định biết rõ phương vị, biết rõ đồ vật bọn chúng muốn tìm ở nơi nào, nhanh theo sau.

Phượng Hoàng chi dực tỏa sáng, Nhiếp Vân bay thẳng về một hướng.

Huyền Thiền Vương theo sát phía sau.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí