Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 510: Thẳng thắn (5)



Càng quan trọng hơn là hắn không quên còn có một người.

Mộ Như Nguyệt!

Nghĩ đến cái tên này, trong lòng Thiên Nguyên bất giác nhảy dựng, đều là đan dược sư dĩ nhiên hắn biết năm đó Mộ Như Nguyệt là người trị hết bệnh cho thiếu tông chủ Dược Tông.

Hơn nữa, nàng còn là người Tiêu gia.

Tiêu gia chính là người đứng đầu Thánh Cảnh, bọn họ không thể đắc tội nổi, nếu thật sự để những người này giết Vô Ngu đại sư, chỉ sợ nha đầu kia sẽ lập tức san bằng môn phái.

Lúc đó một người cũng đừng hòng chạy thoát!

Đây cũng là điều làm Thiên Nguyên băn khoăn...

"Môn chủ!" Hầu lão hung hăng trừng mắt Thiên Nguyên, sau đó quay đầu nhìn môn chủ, cau mày nói, "Nếu lưu lại hắn, hậu quả không dám tưởng tượng, xin môn chủ đại nhân sớm quyết đoán, chẳng lẽ muốn để đến lúc Thanh Vân Môn bị người ta thâu tóm rồi mới hối hận?"

Hắn nói thẳng ra như vậy làm môn chủ cảm thấy rất có đạo lý, ánh mắt trở nên tàn khốc, nói: "Người tới, chấp hành!"

Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Tuy hắn luyến tiếc Vô Ngu nhưng nhân tính vốn ích kỷ, hắn tuyệt đối sẽ không giữ lại bất kì kẻ nào uy hiếp địa vị của mình!

"Vâng, Môn chủ!"

Trong lòng Hầu lão rất vui vẻ, ánh mắt âm ngoan quét về phía Vô Ngu.

Xem ra lão nhân này sẽ nhanh chóng tan biến trong ngọn lửa này....

Ngay lập tức, hai vị hộ pháp đi về hướng Vô Ngu, bắt đầu châm lửa, ánh lửa đỏ bừng chiếu rọi dung nhan già nua của lão giả, bất giác làm người khác thở dài.

Tâm Thiên Nguyên lạnh lẽo.

Môn chủ chỉ dựa vào mấy phong thư đã kết luận Vô Ngu phản bội, có thể khiến người khác không thất vọng, buồn lòng sao? Môn chủ như thế, sao đáng để bọn họ trung thành?

"Ha ha ha!" Vô Ngu cười phá lên, không hề sợ hãi nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, "Các ngươi nhất định sẽ hối hận vì chuyện hôm nay!"Dứt lời, hắn cũng không nói nhiều nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc cho những người kia châm lửa.

Ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, cảm giác nóng cháy lan truyền khắp toàn thân, thời điểm Vô Ngu lẳng lặng chờ chết, trên không trung đột nhiên truyền đến một thanh âm vang vọng vào tai mọi người.

"Ai dám tổn thương sư phụ ta!"

Hai bóng dáng, một trắng một tím xẹt qua không trung, đáp xuống trước mặt Vô Ngu.

Bạch y nữ tử dung mạo khuynh thành, sắc mặt lạnh lẽo, bên cạnh nàng là một nam nhân tuấn mỹ tà mị, mắt tím âm trầm.

Hai người này đều tuyệt thế vô song, bốn chữ 'thần tiên quyến lữ' cũng khó có thể hình dung hết.

Sau đó, mọi người chứng kiến một màn cả đời khó quên....

Tay phải nữ tử vung lên, tất cả ngọn lửa xung quanh đều dập tắt...

Này... này căn bản không có khả năng!

Mọi người dụi dụi mắt, giật mình nhìn chằm chằm dung nhan băng sương của nữ tử, tựa như nhìn thấy quỷ.

"Sư phụ!" Mộ Như Nguyệt bước nhanh lại đỡ lấy Vô Ngu đại sư suýt chút nữa tê liệt ngã xuống, thanh âm khẽ run: "Sư phụ, ta tới chậm..."

Nàng tới chậm, cho nên mới không kịp thời cứu sư phụ.

Nhưng nếu tới chậm nửa ngày, có lẽ hậu quả không thể tưởng tượng được....

Mí mắt Vô Ngu vừa động, mở mắt nhìn nữ tử trước mặt, hai mắt rưng rưng, khàn khàn nói: "Nha đầu... ngươi đã trở về?"

"Phải", Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, "Ta đã trở về, cho nên muốn đến thăm ngươi, ai ngờ sư phụ gặp phải chuyện như vậy, ngươi yên tâm, bất kì người nào dám tổn thương ngươi ta đều không bỏ qua!"

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí