Tự Cẩm

Chương 705: Ba người 



Khương Tự không muốn bỏ qua bất kỳ dị thường gì, trầm ngâm một lát lại hỏi: “Tổ mẫu có còn nhớ khi nào thì quan hệ của bà ngoại và Thái Hậu bắt đầu lãnh đạm không?”

Phùng lão phu nhân nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Trước khi Thái Hậu tiến cung thì phải, khi đó bà ngoại ngươi đã lấy chồng rồi, cũng đã có Đại cữu ngươi.”

Khương Tự ánh mắt hơi lóe, thì thào nói: “Nói như vậy, Thái Hậu lấy chồng có hơi muộn.”

Tính ra, tuổi của bà ngoại còn nhỏ hơn Thái Hậu một chút, nhưng bà ngoại đã sinh Đại cữu, mà Thái Hậu còn chưa lấy chồng……

Phùng lão phu nhân không để bụng nói: “Việc này không có gì kỳ quái, thời gian Thái Hậu lấy chồng cũng không phải do bà ấy.”

“Tại sao?” Khương Tự không khỏi ngồi thẳng người.

Phùng lão phu nhân như lâm vào hồi ức, ngữ khí mang theo hâm mộ khó có thể che dấu: “Bởi vì Thái Hậu là Thái Tử Phi khâm định mà, đã sớm cùng Thái Tử lúc ấy định thân, cho nên khi nào thành thân còn phải xem ý tứ của hoàng gia, không phải do bên Thái Hậu làm chủ……”

Nghe Phùng lão phu nhân nói nguyên do, Khương Tự khẽ gật đầu: “Thì ra là thế.”

“Từ sau lúc đó, Thái Hậu và bà ngoại con không có qua lại nữa sao?”

Tuy rằng bây giờ nhìn hai người cơ hồ không có giao tình, nhưng chẳng lẽ mấy chục năm trước đã lập tức xa lạ?

“Hẳn là có đi.” Giọng điệu của Phùng lão phu nhân không chắc lắm, “ Quan hệ của hai người họ nhạt đi không bao lâu thì Thái Hậu tiến cung, cơ hội  gặp nhau cũng ít……”

Khương Tự trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Như vậy ngoại trừ Thái Hậu, bà ngoại còn có giao hảo với người nào không?”

Phùng lão phu nhân nhíu mày nghĩ lại, khẽ lắc đầu: “Thời gian trôi qua đã lâu, hơn nữa vốn cũng không thân quen, nhất thời thật sự không nghĩ ra được.”

Đừng nói là chuyện của Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, qua nhiều năm như vậy, phu quân đã sớm chết của bà trông như thế nào bà cũng sắp quên nữa là.

Nghĩ vậy, Phùng lão phu nhân bỗng nhiên sinh ra vài phần thương cảm.

Khương Tự cũng không cho Phùng lão phu nhân quá nhiều thời gian thương cảm, hỏi tiếp: “Phiền tổ mẫu cẩn thận ngẫm lại, chỉ cần là chuyện liên quan đến bà ngoại, phàm là ngài có chút ấn tượng đều có thể nói một câu.”

Thời gian trôi qua lâu như vậy, trông cậy vào một lão thái thái nhớ lại chi tiết hiển nhiên không thực tế, có điều đây chưa chắc không có chỗ tốt. Trong tình huống này, có thể bị Phùng lão phu nhân nhớ tới thường thường đều là những chuyện đặc thù, ví dụ như bạn thân của bà ngoại là Thái Hậu.

“Tự Nhi, ngươi rốt cuộc vì sao hỏi mấy việc này?” Đến lúc này, Phùng lão phu nhân thật sự có chút tò mò.

Khương Tự mỉm cười nói: “ Có phải qua mấy tháng nữa đại ca lại vào trường thi không?”

Ba năm trước thi Hương, Đại công tử Đông Bình Bá phủ - Khương Thương bởi vì vận khí không tốt ở trường thi bị phân đến phòng thối, dẫn đến nôn mửa không ngừng không thể thuận lợi làm bài thi bị nâng ra ngoài, đồng thời bỏ lỡ cơ hội thi Hương ba năm một lần.

Từ đó về sau, Khương Đại công tử tiền đồ như gấm trong mắt thế nhân không gượng dậy nổi, qua thời gian rất dài mới bình thường lại.

Mà nay ba năm đã qua, chờ đến lúc hoa quế ngát hương Khương Thương lại vào trường thi, với Đông Bình Bá phủ mà nói xem như là một đại sự, đặc biệt là với Khương nhị lão gia mắt thấy vô vọng với tước vị và Phùng lão phu nhân coi trọng trưởng tôn mà nói càng là đại sự trong đại sự.

Ở trong lòng Phùng lão phu nhân, trước nay đều cho rằng có tiền đồ nhất chính là Đại tôn tử Khương Thương, về phần Thứ tôn Khương Trạm có thể có tạo hóa như hôm nay chẳng qua là vận khí tốt thôi.

Khương Thương nhất định phải thi đậu cử nhân, kỳ thi mùa xuân sang năm lại thành tiến sĩ, mới có thể chứng minh bà chưa từng nhìn lầm người.

Ý trong lời Khương Tự quá rõ ràng, khiến Phùng lão phu nhân trong lòng vui vẻ, thức thời từ bỏ truy vấn, sau một hồi minh tư khổ tưởng con ngươi chợt sáng lên, nói: “Ta nhớ ra một chuyện.”

“Tổ mẫu ngài nói.”

“ Bà ngoại ngươi lúc ấy còn có một cô nương giao hảo, chỉ là thân phận của cô nương kia có chút đặc biệt ——” Phùng lão phu nhân có vẻ như không chắc chắn lắm, hơi hơi chần chờ.

Giọng nói của Khương Tự êm dịu ngọt ngào: “Ngài nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, cho dù nói không chuẩn cũng không sao.”

Phùng lão phu nhân liếc Khương Tự một cái, thầm nghĩ thái độ nha đầu này khi có việc cầu bà với thái độ trước đó quả thực như hai người khác nhau.

Hừ, bà nói sai thì thế nào, còn có thể tỏ thái độ với bà chắc?

Chửi thầm vài câu, Phùng lão phu nhân nói: “ Vị cô nương kia hình như không phải người Đại Chu.”

Khương Tự co lại con ngươi, thanh âm không tự giác cất cao: “Không phải người Đại Chu?”

Không trách nàng thất thố, hôm nay tin tức nghe được từ chỗ Phùng lão phu nhân, thật sự mang đến cho nàng quá nhiều khiếp sợ.

Đầu tiên là bà ngoại và Thái Hậu thế mà lại là bạn thân giao, hiện tại lại biết bà ngoại còn có một người bạn thân không phải người Đại Chu.

Khương Tự mơ hồ đoán được điều gì, gấp không chờ nổi hỏi: “Vậy người đó là người nơi nào?”

“Lúc ấy có nghe đồn nói cô nương kia tới từ phía Nam, có người nói là người Nam Lan, có người lại nói là người của bộ lạc Nam Cương, tóm lại cái gì cũng có, đến tột cùng là người ở nơi nào thì không ai nói được.”

“Phía Nam tới ……” Khương Tự lẩm bẩm nhẩm, tim đập dồn dập.

Một bạn tốt khác của bà ngoại chẳng lẽ là người Ô Miêu?

Nếu như xác định người bạn tốt kia là người Ô Miêu, người đó sẽ là bà ngoại của A Tang sao?

Khương Tự trầm mặc, một ý niệm xoay quanh trong lòng: Nếu nữ tử giao hảo với bà ngoại chính là bà ngoại của A Tang, mà nàng với A Tang giống nhau như thế, điều này có nghĩa là gì?

Khương Tự mơ hồ bắt được cái gì, nhưng nghĩ lại lại mất manh mối, chỉ cảm thấy trước mắt sương mù dày đặc.

Có một số việc xem ra chỉ có bà ngoại mới biết, từ trong miệng người khác chỉ có thể hỏi ra chung chung thôi.

Đương nhiên chung chung này với nàng mà nói đã là thu hoạch rất lớn.

Ánh mắt  Khương Tự sáng ngời nhìn Phùng lão phu nhân: “Tổ mẫu, bà ngoại thân là quý nữ kinh thành, thế mà lại giao hảo với một nữ tử ngoại tộc, chẳng lẽ các ngài không cảm thấy kỳ quái sao? Bà ấy lại làm sao quen biết vị nữ tử ngoại tộc kia?”

Phùng lão phu nhân cười: “Đương nhiên kỳ quái, cho nên mới có những nghị luận đó, có điều lâu ngày mọi người cũng không còn bao nhiêu tò mò, dù sao với tiểu cô nương mà nói chuyện mới mẻ có rất nhiều. Còn về bà ngoại ngươi sao lai quen biết nữ tử ngoại tộc —— Ta lúc ấy mơ hồ nghe nói là bà ngoại ngươi đạp thanh gặp nạn được vị cô nương kia cứu, bà ngoại ngươi liền mang người về phủ một thời gian……”

“Lúc ấy Thái Hậu thường xuyên đến chỗ bà ngoại sao?” Khương Tự không biết nghĩ tới cái gì, ma xui quỷ khiến hỏi một câu.

Phùng lão phu nhân ngẩn ra, rồi sau đó gật đầu: “Khi đó bà ngoại ngươi đã lấy chồng, ta nói mang về trong phủ là mang về Nghi Ninh Hầu phủ. Lúc ấy quan hệ của Thái Hậu và bà ngoại ngươi vẫn rất tốt, thường xuyên sẽ đến Hầu phủ tìm bà ấy chơi.”

Khương Tự rũ mắt suy tư.

Nữ tử Nam Cương cùng bà ngoại ở cùng một chỗ, mà Thái Hậu thường xuyên đi tìm bà ngoại chơi, nói như vậy, nữ tử ngoại tộc kia với Thái Hậu có quen nhau.

Ngoại tổ mẫu, Thái Hậu, nữ tử Nam Cương, năm đó giữa ba người này đến tột cùng phát sinh chuyện gì đây?

Thấy Khương Tự chậm chạp không nói, Phùng lão phu nhân nói: “Ta có thể nghĩ đến chỉ có nhiêu đó, chuyện của đại ca ngươi ——”

Khương Tự cười cười: “Tổ mẫu yên tâm, lấy thực lực của Đại ca chắc chắn không thành vấn đề, năm nay Đại ca sẽ rút trúng thẻ tốt.”

Phùng lão phu nhân không khỏi lộ ra tươi cười: “Như thế ta yên tâm rồi.”

Tôn nhi là có thực học, chỉ sợ như ba năm trước bị phân đến phòng thối ảnh hưởng thi cử, có lời này của Khương Tự thì không thành vấn đề rồi.

Khương Tự rời khỏi nơi ở của Phùng lão phu nhân quay trở lại, vừa mới ngồi xuống đã có tỳ nữ tới báo: “Vương phi, Vương gia tới đón ngài.”

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí