Tự Cẩm

Chương 699: Đoạn tuyệt 



Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ với ý cười ôn nhu, Hiền phi cho rằng chính mình nghe lầm: “Ngươi nói cái gì?”

Giọng nói của Úc Cẩn ôn hòa hơn, đáy mắt lại hoàn toàn kết băng, gằn từng chữ một nói: “Ta nói, nương nương thật biết tự mình đa tình, thế mà cho rằng giữa chúng ta còn có tình mẫu tử?”

“Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa!” Hiền phi duỗi tay chỉ vào Úc Cẩn, tựa như nghe được lời gì đó không thể tưởng tượng được.

Không trách Hiền phi khiếp sợ.

Mẫu tử tình mỏng, đây kỳ thật là chuyện trong lòng cả hai đều biết rõ, nhưng vô luận ra sao bà cũng không ngờ được Úc Cẩn lại sẽ nói thẳng ra.

Đại Chu lấy hiếu trị thiên hạ, cho dù bà ta có muôn vàn sai, chỉ cần bà ta là mẹ đẻ của lão Thất thì đã đủ đè ép tất cả. Huống chi kỳ thật bà ta cũng không làm gì sai, lúc trước ôm lão Thất ra cung cũng không phải ý của bà ta.

Một hoàng tử bởi vì khắc Hoàng Thượng mà bị ôm ra cung, nếu như bà ta thường xuyên vụng trộm liên lạc chiếu cố mới là bất kính với Hoàng Thượng, nếu lão Thất lấy việc này ra nói sẽ không có ai nói chuyện thay hắn cả.

Theo Hiền phi thấy thì, Úc Cẩn không phải bị điên thì chính là choáng váng, mới có thể nói ra lời nói điên khùng như vậy.

Tiếng cười khẽ vang lên, có loại róc rách êm tai như tiếng nước suối.

“Nói bao nhiêu lần đều giống nhau thôi, giữa Hiền phi nương nương và ta vốn không hề có tình cảm mẫu tử, nếu nói lúc trước ta còn nhớ trong cơ thể chảy một nửa dòng máu của bà, ít nhiều còn giữ lại cho bà vài phần thể diện, nhưng chút  tình cảm ấy ngay khi bà ra tay với nội tử thì đã không còn dù chỉ một tí rồi.”

Hiền phi hoa dung thất sắc: “Cái gì ra tay, ngươi đừng ăn nói lung tung!”

Úc Cẩn nhếch môi trào phúng: “Ta còn chưa nói cái gì, nương nương tức giận như vậy làm gì?”

Mà trong lòng Hiền phi lúc này đã là sông cuộn biển gầm.

Lời này của lão Thất là có ý gì? Hắn đã biết Khương thị đi chùa Bạch Vân dâng hương gặp nạn là do mình bày mưu?

Không đúng, đến cả Khương thị còn hoàn toàn không biết gì về việc này, lão Thất làm sao mà biết được?

Nhưng chợt Hiền phi ngẩn ra, hàn ý từ đáy lòng toát ra: Có lẽ Khương thị đã đoán được?

Nếu Khương thị đoán được, chờ lão Thất trở về nói lại, vậy thì không kỳ quái.

Nghĩ đến Khương Tự rất có khả năng đoán được chân tướng lại im hơi lặng tiếng, trong lòng Hiền phi đột nhiên phát run, có cảm giác một lần nữa nhận thức lại đối phương.

Là bà ta chủ quan, Khương thị và Lý thị cùng đi dâng hương, kết quả người tính kế suýt nữa mất mạng, người bị tính kế lại bình yên vô sự, đối phương há có thể là người đơn giản.

Tiện nhân Khương thị hoài nghi bà ta là khẳng định.

“Lão Thất, ngươi chính là làm nam nhân như vậy, nghe nữ nhân châm ngòi vài câu ngay cả mẹ đẻ mình cũng không nhận?”

Úc Cẩn cười nhạo một tiếng: “Nương nương cũng là người nửa người đã xuống mồ, dám làm không dám nhận, tuổi đã cao mà mặt không nóng sao?”

Mặt Hiền phi đột nhiên trở nên xanh mét, chỉ vào Úc Cẩn mắng: “Ngươi cái đồ nghiệt tử ——”

Úc Cẩn nhẹ nhàng gạt ngón tay Hiền phi ra: “Bà cho rằng ta là đồ hèn nhát bị người tính kế còn nén giận sao? Hay là cảm thấy bà sinh ta ra, là có thể trơ mặt muốn làm gì thì làm? Con người ta không quen giả vờ giả vịt, cho nên hôm nay sẽ nói ra hết cho bà nhận rõ sự thật, về sau bớt ở trước mặt ta giả vờ đại vĩ ba ưng* đi, ở trước mặt ta dám làm những chuyện đại vĩ ba ưng đó, lông trên người đều sẽ bị ta nhổ sạch.”

( 装大尾巴鹰: Đại bàng đuôi lớn, theo nghĩa đen, là một con đại bàng có đuôi đặc biệt lớn. Một lời giải thích khác: chỉ những người tự phụ và anh hùng rơm. Từ này là một phương ngữ chứa nhiều ý nghĩa xúc phạm. Theo nghĩa đen, từ này không quá khắc nghiệt, nhưng lời nói lại mang tính mỉa mai /baike.com))

Nói tới đây, Úc Cẩn đứng lên, trên cao nhìn xuống nhìn Hiền phi ngồi ở trên giường mỹ nhân, nhẹ giọng nói: “Mà bà, cũng không phải là ngoại lệ đâu.”

Trước mười hai tuổi, Úc Cẩn cơ bản lớn lên trong hoàn cảnh hoang dã. Tiên sinh dạy giỗ tất nhiên có, nhưng một đứa trẻ khắc Hoàng Thượng không có ai nguyện ý thân cận, người trưởng thành muốn im hơi lặng tiếng lãnh đạm xa cách một đứa trẻ con là một chuyện quá là đơn giản, thậm chí không để cho người ta tìm ra sai lầm. Mấy năm sau mười hai tuổi Úc Cẩn đều vượt qua ở trên chiến trường, cũng là mấy năm ấy làm cho hắn nhanh chóng trở nên cường đại, học được cách bảo vệ chính mình.

Những gì trải qua thời thơ ấu và thiếu niên đã tạo thành tính cách không hợp thế tục của Úc Cẩn. Với Hiền phi mà nói lời này nghe vào tai thế nhân là trái với lẽ thường, với hắn mà nói tuyệt đối xuất phát từ chân tâm.

Nói hết lời muốn nói, Úc Cẩn cũng thống khoái, cười tủm tỉm ôm quyền với Hiền phi, thanh âm khẽ nâng: “Nương nương nếu thân thể không thoải mái, cần phải điều dưỡng cho tốt, miễn làm người quan tâm ngài phải lo lắng.”

Mắt thấy Úc Cẩn mỉm cười xoay người muốn đi, Hiền phi chỉ cảm thấy máu nóng tuôn thẳng lên đầu, giọng không tự giác nâng cao: “Súc sinh, ngươi đứng lại đó cho ta ——”

Một câu chưa nói xong, người đã lắc lư ngã xuống.

Cung nhân bên ngoài nghe được động tĩnh vội vàng vọt vào, mà động tác còn mau hơn bọn họ chính là Úc Cẩn.

Sau khi ma ma tâm phúc vọt vào, liền thấy Úc Cẩn một tay đỡ Hiền phi, một tay vỗ nhẹ lưng bà ta, thanh âm lo sợ không yên: “Nương nương, ngài làm sao vậy?”

“Ngươi, ngươi ——” Hiền phi không ngờ Úc Cẩn trở mặt nhanh như vậy, còn tự nhiên như thế, tức giận đến cả người run rẩy nói không nên lời.

Ma ma tâm phúc tiến lên đỡ thay Úc Cẩn: “Vương gia, để nô tỳ đỡ cho.”

Úc Cẩn thấy Hiền phi đã tức thành như vậy, đương nhiên không vội mà đi, đứng ở một bên mặt lo lắng khuyên nhủ: “Ta biết nương nương giận ta, có điều tức giận hại thân không đáng đâu, ngài nói có phải là đạo lý này không?”

Hiền phi thấy Úc Cẩn chẳng những không đi mà còn khiêu khích, tức giận đến mắt trợn trắng.

Ma ma tâm phúc sợ đến gần chết, gấp giọng phân phó cung tì: “Còn đứng ngốc đó làm gì, mau đi mời thái y đi!”

Ma ma tâm phúc nói khiến Hiền phi lập tức tìm lại giọng nói, đứt quãng nói: “Mời …… Mời Hoàng Thượng tới……”

“Nương nương ——” Ma ma tâm phúc có chút do dự, mở miệng muốn khuyên.

Hôm qua mới mời Hoàng Thượng, hiện tại lại mời nữa, có phải mời quá thường xuyên hay không?

“Đi!” Hiền phi cả người run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi, có cảm giác lúc nào cũng có thể ra đi.

Ma ma tâm phúc không dám chậm trễ nữa, vội sai người đi bẩm báo Cảnh Minh Đế.

Lửa giận trong lồng ngực Hiền phi tăng vọt, nghẹn đến nỗi bà ta thở không được, chỉ có thể dùng mắt gắt gao trừng Úc Cẩn biểu đạt phẫn nộ.

Đồ nghiệt tử này, chờ hoàng thượng tới, bà ta nhất định phải tố cáo hắn ngỗ nghịch bất hiếu!

Trên mặt Úc Cẩn vẫn luôn treo vẻ lo lắng, đáy mắt lại bình tĩnh như nước.

Cáo trạng với phụ hoàng? Ha hả, hắn chờ.

Người của Ngọc Tuyền cung vội vàng chạy tới Dưỡng Tâm Điện, mà lúc này Cẩm Lân vệ Chỉ Huy Sứ Hàn Nhiên mới vào cung không lâu, đang ở bên trong nghị sự.

Cửa bị gõ vang, ngắt lời quần thần nói chuyện bên trong.

“Chuyện gì?” Cảnh Minh Đế không vui quét về phía Phan Hải.

Phan Hải cũng có chút bội phục dũng khí của Ngọc Tuyền cung, nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, người của Ngọc Tuyền cung tới mời ngài qua đó, nói Hiền phi nương nương không tốt lắm——”

“Không tốt lắm?” Cảnh Minh Đế sửng sốt, “Hôm qua trẫm qua đó nhìn vẫn ổn mà, tại sao lại không tốt?”

“Nói là đã mời thái y, nhưng tình trạng của Hiền phi nương nương thoạt nhìn cực kỳ không ổn, lúc này mới không dám chậm trễ đến đây bẩm báo.”

“Đau đầu lại tái phát?” Cảnh Minh Đế mới cùng Hàn Nhiên nói chuyện không lâu, không vui vì lúc này bị ngắt ngang, liền bảo Phan Hải gọi người Ngọc Tuyền cung tiến vào hỏi chuyện.

Tới báo tin chính là một nội thị.

“ Nương nương các ngươi làm sao?”

Nội thị cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: “Nương nương…… Nương nương hình như bị Yến Vương chọc tức ……”

Cảnh Minh Đế giật mình, mới nhớ ra lúc này hẳn là Úc Cẩn đang ở Ngọc Tuyền cung.

Lão Thất làm Hiền phi tức đến phát bệnh?

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí