Tự Cẩm

Chương 690: Công thần lớn nhất 



Bàn tay đang vuốt lông mèo trắng của Cảnh Minh Đế run lên.

Mèo trắng bất mãn “meo” một tiếng, tránh thoát giam cầm của bàn tay to chạy đi.

Cảnh Minh Đế lại không rảnh lo mèo yêu thế nào, nhìn chằm chằm Phan Hải hỏi: “Sống?”

Phan Hải vội gật đầu: “Đúng vậy, Khương Nhị công tử không có chết, đã trở lại Đông Bình Bá phủ.”

Nét mặt Cảnh Minh Đế thỉnh thoảng biến hóa, một hồi lâu mới hỏi: “Yến Vương đâu?”

“Yến Vương đi cùng Khương Nhị công tử ạ.”

Cảnh Minh Đế nhất thời hừ một tiếng: “ Sau khi hồi kinh không lập tức tiến cung báo cáo tình huống với Trẫm, lại đến Đông Bình Bá phủ ——”

Nhi tử này là cho người ta nuôi à?

Lời này Phan Hải không dám tiếp, cười gượng không nói.

Cảnh Minh Đế liếc Phan Hải một cái: “Truyền Yến Vương cùng Đông Bình Bá thế tử tiến cung.”

Phan Hải hơi do dự.

Truyền Yến Vương tiến cung không có gì, nhưng Đông Bình Bá thế tử…… Hoàng Thượng thật sự không phải nói sai chứ?

Phải biết rằng nhà huân quý cũng không phải con nối dõi vừa sinh ra đã có phong hào, mà là cần phải xin phong, Hoàng Thượng gật đầu mới tính là được.

Trong tình huống bình thường, Hoàng Thượng đối với xin phong như vậy cũng sẽ không bác bỏ, nhưng cũng có ngoại lệ.

Ví dụ như bất mãn với thần tử  nào đó, vậy thì có thể chèn ép một chút, làm đối phương thức thời chút. Hoặc là trong tình huống vợ cả của nhà huân quý nào đó không con muốn ghi danh con vợ lẽ trên danh nghĩa của thê tử xin phong, vậy cũng phải điều tra rồi mới định lại, xem có vụ sủng thiếp diệt thê hay không.

Nói tóm lại, Cảnh Minh Đế là một Hoàng Thượng rất tri kỷ, phù hợp quy củ không hề làm khó, không phù hợp quy củ sẽ không dễ dàng đáp ứng.

Thấy Phan Hải chần chờ, Cảnh Minh Đế hất hất mí mắt: “Đi đi.”

“Dạ.”

Thấy Phan Hải sắp ra cửa, Cảnh Minh Đế lại nhớ ra gì đó, phân phó nói: “Mời Hoàng Hậu tới đây.”

Không bao lâu Hoàng Hậu đã tới, nhìn thấy Hoàng Thượng ngồi nghiêm chỉnh, xuất phát từ hiểu rõ người bên gối nhiều năm, không hiểu sao cảm thấy hôm nay Hoàng Thượng có chút kích động, không giống biểu hiện lạnh nhạt như bề ngoài.

“Hoàng Thượng gọi ta tới, không biết có chuyện gì?”

Cảnh Minh Đế mở to mắt: “Lão Thất đã trở lại.”

Hoàng Hậu có phần ngoài ý muốn: “Yến Vương đã trở lại? Vậy ——”

“Mang con trai của Đông Bình Bá về.”

Hoàng Hậu nở nụ cười: “Ông trời mở mắt, không cô phụ tấm lòng thành của Yến Vương.”

Trong lòng Cảnh Minh Đế biết Hoàng Hậu hiểu lầm cái gì, cũng không giải thích, chỉ ý vị thâm trường cười cười.

Không bao lâu, Phan Hải trở về: “Hoàng Thượng, Yến Vương và Khương Nhị công tử tới rồi.”

“Dẫn vào.”

Hoàng Hậu cảm thấy không đúng.

Cái gì gọi là Yến Vương và Khương Nhị công tử tới rồi?

Đang lúc khó hiểu, liền thấy hai người nam tử trẻ tuổi sóng vai đi đến, đồng thời hành lễ.

Trầm ổn như Hoàng Hậu, giờ khắc này cũng hoa dung thất sắc, tay run lên làm rớt nắp trà, phát ra một tiếng vang.

Mà Cảnh Minh Đế đã trải qua chuẩn bị tâm lý, trên mặt không có bao nhiêu biến hóa, nhưng một đôi mắt lại nhìn chằm chằm Khương Trạm không chớp.

Thật đúng là tung tăng nhảy nhót trở về.

“Ban ngồi.”

Nội thị dời hai cái ghế con tới.

Úc Cẩn cùng Khương Trạm thành thành thật thật ngồi xuống.

Cảnh Minh Đế nhìn đứa này, lại nhìn đứa kia, trong lòng lượn vòng vô số vấn đề, nhất thời lại không biết nên hỏi từ đâu, cuối cùng phun ra một câu: “Người trở về thì tốt, chắc là phụ thân ngươi cao hứng tới phát điên rồi.”

Khương Trạm thấy thật cảm động.

Nhìn xem, Hoàng Thượng cũng quá từ ái rồi, vừa thấy hắn vào tầm mắt đã không rời đi. Đâu giống cha hắn, chỉ kích động một chút xíu, trong mắt cũng chỉ còn lại con rể tốt.

“Kể lại xem làm sao tìm được.”

Khương Trạm nhìn Úc Cẩn.

Úc Cẩn liền mở miệng: “ Tìm được ở Ô Miêu ạ.”

Ánh mắt Cảnh Minh Đế chuyển sâu: “Ô Miêu?”

Hoàng Hậu đang cầm khăn tay lau mu bàn tay bị bắn nước trà, nghe vậy cũng khẽ dừng.

Dưới cái nhìn chăm chú của Đế Hậu, Úc Cẩn thản nhiên nói: “ Sau khi nhi tử tới phía Nam tra có hỏi rất nhiều người, rốt cuộc từ trong miệng của một người giặt đồ nghe được tin tức, người đó nhìn thấy có một người mặc phục sức dị tộc cứu một vị công tử từ bờ sông lên. Con dò hỏi một ít chi tiết, đại khái xác định cứu người chính là người Ô Miêu, giữ suy nghĩ không từ bỏ dù là một khả năng nhỏ nhoi đi Ô Miêu tộc một chuyến, không nghĩ tới cữu huynh thật sự được bọn họ cứu……”

Úc Cẩn biết rõ đạo lý nói dối phải xen lẫn vài phần chân thật, như vậy mới không dễ bị vạch trần.

Hắn xác thật không che dấu việc mình đi Ô Miêu, mà Khương Trạm cũng đúng là ở Ô Miêu không ít thời gian, Cẩm Lân vệ ở lại phía Nam nếu như cẩn thận điều tra là có thể tra ra. Cùng với lúc đó làm cho phụ hoàng nghi ngờ, còn không bằng trước phá hỏng cửa này.

“Nếu khi đó đã được Ô Miêu cứu, sao lại không truyền thư về?” Cảnh Minh Đế nhìn về phía Khương Trạm, giọng mang oán trách, “ Tin tức ngươi chết trận truyền về, làm người nhà đều thương tâm gần chết.”

Khương Trạm âm thầm bội phục Úc Cẩn có dự kiến trước, đã sớm dạy hắn nên ứng đối ra sao, nghe vậy hổ thẹn nói: “Đều là vi thần vô năng, sau khi tỉnh lại lại bị mất trí nhớ!”

Mất trí nhớ?

Nghe thấy hai chữ này, khóe miệng Cảnh Minh Đế hung hăng giật giật, ngay lập tức nghĩ đến phế Thái Tử đã chết.

Lúc trước nghiệt súc cũng từng “Mất trí nhớ”!

Hoàn hồn nhìn người trẻ tuổi tuấn lãng thuần lương trước mặt, Cảnh Minh Đế cũng thu hồi suy nghĩ từ trong hồi ức không vui.

Đứa nhỏ này thoạt nhìn thành thật an phận, mất trí nhớ chắc là không phải giả.

Với lại, thân ở dị tộc, nếu không phải mất trí nhớ ai lại không muốn sớm liên hệ với người nhà, giả vờ mất trí nhớ hoàn toàn không có đạo lý.

Cảnh Minh Đế tin lời giải thích này, cười nói: “ Vô luận như thế nào, bình an trở về là tốt rồi.”

Khương Trạm vội nói: “Ít nhiều nhờ Vương gia, bằng không thần còn không biết khi nào mới có thể trở về.”

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Úc Cẩn, nghiêm nghị gật đầu: “Lần này ngươi làm rất tốt.”

Con trai của mình không cần khích lệ quá mức, miễn cho đắc ý vênh váo.

Giữ tâm tính nghiêm phụ, sắc mặt Cảnh Minh Đế càng thêm nghiêm túc: “Lại nói, vẫn là nhờ có tức phụ ngươi.”

Úc Cẩn ngẩn ngơ.

Tuy nói hắn sẽ không ngây thơ như làm được chuyện tốt liền tìm cha già tranh công, lại thật lòng thương tức phụ, nhưng trong tình huống phụ hoàng không biết A Tự vụng trộm chạy đến phía Nam mà nói ra lời này có phải có hơi quá hay không?

Khương Trạm thì trở nên khẩn trương, không khỏi hỏi: “Tứ muội làm sao ạ?”

Chẳng lẽ chuyện Tứ muội vụng trộm đi phía Nam bị Hoàng Thượng biết được?

Nhìn nhìn sắc mặt Cảnh Minh Đế, Khương Trạm lại yên lặng phủ định.

Hoàng Thượng là một trưởng giả nhân hậu như vậy, không có khả năng nói mát hù dọa người ta đâu nhỉ?

Cảnh Minh Đế cười rộ lên: “Các ngươi có điều không biết, sau khi lão Thất ra kinh không lâu Yến Vương phi liền đóng cửa niệm kinh cầu phúc, vì thể hiện thành tâm cả nói chuyện cũng không nói, không nghĩ tới thật đúng là linh nghiệm……”

Úc Cẩn cùng Khương Trạm nghe xong đã là trợn mắt há hốc mồm, không hẹn mà cùng âm thầm cảm khái: A Tự ( Tứ muội) cũng thật có năng lực, gạt được phụ hoàng ( Hoàng Thượng) thành như vậy luôn……

Đã biết được không ít, Cảnh Minh Đế phất tay đuổi hai người đi.

Trong điện thanh tịnh lại, Đế Hậu liếc nhau một cái.

Một hồi lâu sau, Cảnh Minh Đế giống như vô tình nói: “Khi nào phải hỏi xem tức phụ lão Thất bái là Bồ Tát nào, không ngờ lại linh nghiệm như thế.”

Người vốn nhận định đã chết lại còn sống trở về, đây cũng quá ly kỳ rồi. Sớm biết như vậy liền làm một tiểu Phật đường cho Hoàng Hậu bái lạy, nói không chừng trong cung liền đổi vận.

Hoàng Hậu không hiểu sao có dự cảm không ổn, hàm hồ đồng ý.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí