Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 766: Ý tưởng lớn mật



Lông mày Diệp Trần lập tức nhíu một cái, đành phải hướng về phía sau nhanh chóng lùi lại.

Vừa rồi tuy rắng hắn ở vào thời khắc nguy cấp gọi Thôn Thiên đỉnh ra đỡ được một kích của Mộ Dung Đan nhưng cũng bị thương không nhẹ.

Đối mặt là Mộ Dung Đan cũng có được Tiên khí, mà lại là Tiên khí có lực công kích cường đại, lấy tu vi bây giờ của Diệp Trần thì không có bất kỳ một phần thắng nào cả!

Hôm nay hắn chỉ có hai cái lựa chọn một là trốn hai là đồng quy vu tận!

Đúng vậy, nếu như không được Diệp Trần liều tính mạng tự nhiên cũng phải lôi kéo Mộ Dung Đan chôn cùng với hắn.

Thế nhưng là làm như vậy cũng quá không đáng giá!

"Chẳng lẽ chỉ có thể chạy trốn thôi sao?"

Trong lòng Diệp Trần vô cùng phiền muộn, hơn nữa hắn cũng hết sức rõ ràng, cho dù là trốn cũng không có dễ dàng như vậy!

Dù sao thì Trấn Thiên ấn của đối phương có thể làm nhiễu không gian pháp tắc xung quanh, làm cho Tiêu Dao tiên châu của hắn không cách nào thi triển, mà lúc này lại ở trên địa bàn của Vân Đan tông muốn chạy trốn được nói nghe mà dễ vậy sao?

Oanh!

Trấn Thiên ấn giáng xuống lần nữa, Diệp Trần gọi Thôn Thiên đỉnh ra vừa ngăn cản vừa nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt đã thối lui vào bên trong đám người vây xem.

"Muốn chạy? Ngươi chạy được sao?"

Mộ Dung Đan chẳng mấy chốc cũng ý thức được Diệp Trần muốn chạy trốn thì không thể không cười lạnh, đuổi theo như bóng với hình.

Oanh! Oanh! Oanh!

Trấn Thiên ấn liên tiếp xuất thủ, đám người ở phía dưới lập tức tử thương vô số, trong nháy mắt bị oanh thành không khí!

"Mộ Dung Tông chủ tha mạng a!"

Nơi Diệp Trần đến, mọi người ngay lập tức thi nhau hô to cầu xin tha thứ, đáng tiếc Mộ Dung Đan đã giết tới đỏ cả mắt, căn bản không thèm đi để ý, đối đãi với người một nhà cũng là không lưu tình một chút nào.

"Một bầy kiến hôi còn sống cũng là lãng phí! Chỉ cần bổn tông chủ có thể có được chiếc Tiên đỉnh kia, còn có công pháp tu luyện của tiểu tử kia, không bao lâu bổn tông chủ đã có thể chấn hưng Vân Đan tông, để tông môn tái hiện vinh quang của ngày xưa, đến lúc đó bổn tông chủ sẽ lưu danh vạn cổ, ai còn sẽ nhớ tới những con kiến hôi này chết như thế nào?"

Vừa nghĩ đến đây, Mộ Dung Đan xuất thủ càng trở nên hung hiểm hơn, từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên quanh quẩn không ngừng trong toàn bộ Vân Đan thành.

Trong nháy mắt, trong vòng phạm vi mấy trăm dặm đều là một vùng phế tích, tiếng kêu rên bên tai không dứt giống như địa ngục trần gian!

Những khán giả vây xem xung quanh kia làm sao cũng không nghĩ tới, tông chủ đại nhân vẫn luốn có vẻ mặt hiền lành của ngày xưa, lại có một mặt tàn bạo điên cuồng như vậy!

Đôi mắt đẹp của Lãnh Thiền Y đã trợn lên thật lớn, nhìn qua mọi chuyện xảy ra trước mắt, mặt mũi đầy vẻ khó tin, "Sư tôn! Ngài bình tĩnh một chút! Không nên giết người! Đừng tiếp tục giết người!"

Lãnh Thiền Y nhịn không được mà hô lớn lên, đáng tiếc Mộ Dung Đan căn bản không thèm để ý tới, hắn bây giờ chỉ một lòng muốn lấy được Thôn Thiên đỉnh vì thế cho dù hủy đi toàn bộ Vân Đan thành cũng không có gì đáng tiếc.

Thật ra thì ngay cả Diệp Trần cũng không nghĩ tới, Mộ Dung Đan này vậy mà có thủ đoạn lòng dạ ác độc như vậy!

Hắn vốn cho rằng trốn vào ben trong những người bình thường của Vân Đan thành này, Mộ Dung Đan sẽ có chút cố kỵ, sau đó hắn có thể thừa cơ chạy trốn.

Không nghĩ tới, Mộ Dung Đan căn bản cũng không quan tâm tới sống chết của những người này.

"Chẳng lẽ hôm nay ta chỉ có thể đồng quy vu tận với hắn thôi sao?"

Mắt thấy Mộ Dung Đan đuổi sát không buông, Diệp Trần căn bản không có cơ hội đào thoát, con nếu là theo tình huống trước mắt mà tiếp tục giằng co nữa, một khi hiệu quả gia trì của Nghịch Sinh Bách Chuyển biến mất, hắn chính là cá nằm trên thớt, sẽ không còn bất kỳ khả năng chuyển mình nào!

Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ, lúc chuẩn bị đồng quy vu tận với Mộ Dung Đan thì lúc này Diệp Trần bỗng nhiên thoáng liếc nắt vào trong đám người phía trước, một ông lão mặc áo bào xanh, trong tay nắm thật chặt một cái bình đan dược, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.

"Ừm? Đúng, người này chính là ông lão chủ trì đấu giá hội trước đó của Thiên Tàng các kia! Vậy cái bình đan dược hắn đang cầm trong tay đó có lẽ chính là viên Hóa Anh đan phẩm cấp hoàn mỹ do chính mình luyện chế ra!"

Đạo suy nghĩ này nhanh chóng hiện lên trong đầu của Diệp Trần, hai mắt Diệp Trần lập tức bỗng nhiên sáng lên:

"Chờ một chút! Hóa Anh đan!"

"Nếu như lúc này ta có thể một lần hành động đột phá đến cảnh giới Hóa ANh, cũng đủ để đánh bại Mộ Dung Đan a?"

Một cái ý nghĩ lớn mật bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu Diệp Trần.

Bạch!

Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái trong nháy mắt vọt tới trước mặt ông lão mặc áo xanh kia, ông lão áp bào xanh kia tập tức hiện ra vẻ mặt trắng bệch, mặt mùi đầy vẻ tuyệt vọng.

Chỗ Diệp Trần đến, tất cả đều được Mộ Dung Đan dùng Trấn Thiên ấn oanh ngay cả cặn bã cũng không còn, thậm chí ngay cả rất nhiều cao thủ Nguyên Anh cũng không có một ai có thể may mắn trốn thoát!

Ông lão áo bào xanh tuyệt vọng, hắn dường như đã thấy cảnh tượng chính mình bị Trấn Thiên ấn oanh thành thịt vụn.

Tuy nhiên, ngay sau đó, ông lão mặc áo xanh này bỗng nhiên cảm thấy đầu vai trầm xuống dường như bị người nào đó bắt lấy đầu vai, sau đó thấy hoa mắt, cả người như là cưỡi mây đạp gió hoàn toàn không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc.

Chờ khi hắn phản ứng lại thì phát hiện chính mình sớm đã bay ra ngoài được mấy chục dặm mà chỗ vốn là nơi hắn đứng vừa rồi đã bị Trấn Thiên ấn oanh thành một vùng phế tích!

"Đưa Hóa Anh đan cho ta!"

Ngay vào lúc ông lão mặc áo xanh choáng váng một trận, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng, ông lão mặc áo xanh lúc này mới phát hiện, người vừa rồi cứu chính mình bỗng nhiên chính là người thanh niên thần bí quấy cho Vân Đan thành đến long trời lở đất!

Ông lão mặc áo xanh thấy Diệp Trần, nào dám có bất kỳ do dự nào, vội vàng giao đan dược trong tay mình cho Diệp Trần.

"Tha..."

Ông lão mặc áo bào xanh vốn định mở miệng cầu xin tha thứ, vừa mới mở miệng nói ra được một chữ thì cả người đã bị Diệp Trần thuận tay ném ra ngoài giống như ném rác vậy, mặc dù có chút chật vật nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được một cái mạng.

Oanh!

Lúc này Mộ Dung Đan ở trên không trung đã đuổi theo tới một lần nữa, nhìn thấy Diệp Trần không còn chạy trốn thì lậ tức nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Trần hư điểm, "Ấn Trấn Bát Phương! Phong tỏa!"

Ầm ầm!

Lấy Trấn Thiên ấn làm trung tâm, không gian trong phạm vi mười dặm, trong nháy mắt đã bị phong tỏa!

"Tiểu tử! Ta xem lần này ngươi còn có thể chạy đi đâu?"

"Trấn Thiên ấn, trấn áp!"

Ầm ầm!

Trần Thiên ấn từ trên xuống dưới, hướng Diệp Trần ở phía dưới hung hăng giáng xuống.

Lần này không gian xung quanh hoàn toàn bị phong tỏa, Diệp Trần dường như đã không có chỗ nào có thể trốn.

Diệp Trần dường như sớm đã tính trước mọi thứ, trực tiếp tung người nhảy lên, nhảy vòa bên trong Thôn Thiên đỉnh:

"Áo Duy Tư, chống đỡ giúp ta khoảng thời gian một khắc đồng hồ, ta muốn đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh!"

"Vâng! Chủ nhân, ta sẽ cố gắng!"

Thôn Thiên đỉnh và Diệp Trần tâm ý tương thông, tự nhiên biết ý đồ của Diệp Trần, lập tức lên tiếng.

Ầm ầm!

Trấn Thiên ấn hung hăng rơi đập vào trên Thôn Thiên đỉnh, Thôn Thiên đỉnh trực tiếp bị nện xuống dưới mặt đất, sa vào bên trong hố sâu.

"Phốc!"

Diệp Trần tuy rằng núp ở bên trong không gian của Thôn Thiên đỉnh thế nhưng hắn và Thôn Thiên đỉnh chính là một thể, Thôn Thiên đỉnh chịu đến một kích nặng nề, hắn lập tức cũng phun ra một ngụm máu tươi.

"Ha ha, tưởng trốn ở bên trong Tiên đỉnh, ta không làm gì được ngươi sao? Thật đúng là ngây thơ nha!!"

Giọng nói của Mộ Dung Đan ngập tràn vẻ đùa cợt, từ trên trời cao truyền xuống.

Ở trong suy nghĩ của Mộ Dung Đan thì cử động lần này của Diệp Trần quả thực chính là bịt tai mà đi trộm chuông, chỉ cần hắn tiếp tục công kích lên Thôn Thiên đỉnh thì sớm muộn gì cũng có thể bức Diệp Trần từ trong đỉnh đi ra, dù sao pháp bảo và chủ nhân của mình chính là một thể!

Rầm rầm rầm!

Sau khi Trấn Thiên ấn không ngừng rơi đập, Diệp Trần trốn ở trong đỉnh, máu tươi phun ra không ngừng.

"Chủ nhân, dưới tình huống trước mắt này, nếu như ngài cưỡng ép đột phá, rất có thể sẽ bạo thể mà chết!"

Thôn Thiên đỉnh nhịn không được mà nhắc nhở.

Hai mắt Diệp Trần đỏ ngầu, trong đôi mắt hiện ra vẻ điên cuồng nồng đậm, "Không quản được nhiều như vậy!"

Trong khi nói chuyện, hai tay Diệp Trần cùng lúc lật một cái, Phệ Huyết Yêu Châu và Vạn Cổ Trường Thanh châu xuất hiện ở trong tay Diệp Trần.

P/S: Ta thích nào....chương 3

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí