Ôn Uyển buồn bực vô cùng, vốn định tiến cung nhưng ngẫm lại thì thôi quên đi. Đến lúc đó cậu hoàng đế hỏi nàng vì sao buồn bực. Chẳng lẽ nàng có thể nói: lão sư cưới vợ nên con không vui. Ôn Uyển có thể đoán được, đến lúc đó cậu hoàng đế thế nào cũng phải giống ông ngoại hoàng đế, lấy tay vỗ đầu của nàng.
Lúc đêm đến, Ôn Uyển nghĩ đây là đêm động phòng hoa chúc của lão sư nàng. Lão đã bao nhiêu tuổi rồi, thật là… cảm xúc của Ôn Uyển phập phồng, rất buồn bực, khó có thể đi vào giấc ngủ nên dứt khoát khoác áo đứng lên.
Hôm đó ánh trăng rất tốt, Ôn Uyển ra sân của mình. Đi tới trên hành lang bạch ngọc. Ánh trăng thực nhu hòa, đá bạch ngọc cũng có thể trở thành gương, chiết xạ ra ánh sáng.
Hạ Dao biết suy nghĩ của Ôn Uyển: “Quận chúa, Tống tiên sinh cũng không làm sai. Nói sau, người cũng không cần lo lắng. Tô thị sẽ đối tốt với Hạ Phàm. Tiên sinh cưới Tô thị không phải vì nhan sắc mà do cảm thấy cùng chung chí hướng, càng giống như là một người bạn tri kỷ hơn. Người hãy xem như trong nhà tiên sinh có thêm một người bạn ở lại. Hạ Phàm tuy rằng hầu hạ tiên sinh, cũng sinh con đẻ cái cho tiên sinh nhưng Hạ Phàm có xuất thân ở nơi nào ? Không thể có tiếng nói chung cùng tiên sinh được.”
Ôn Uyển vươn tay để cho ánh trăng chiếu vào trên tay: “Ta không phải lo lắng điều này. Tính tình Tô Khanh cũng tốt, sẽ không đối xử tệ với Hạ Phàm. Hơn nữa, lão sư chỉ có một đứa con là Tống Quý. Nàng cũng không phải là người ngu. Ta chỉ là…”
Hạ Dao nói: “Quận chúa, nô tì biết ý tứ của người. Đáng tiếc, trên đời này cũng phân ba bảy loại. Thân là nô bộc thì tuyệt đối không thể làm vợ. Đây là mệnh của người làm nô bộc, cũng là mệnh của Hạ Phàm. Hạ Phàm có quận chúa làm chỗ dựa, mấy năm nay đều sống như thiếu phu nhân. Người bình thường cũng không so được với nàng, lại có đứa con trai, mệnh Hạ Phàm đã tốt lắm rồi. Có Tống Quý, về sau khẳng định còn có thể mặc được quần áo Cáo Mệnh nữa.”
Ôn Uyển nhìn về phía Hạ Dao: “Hôm nay ngươi gặp Hạ Phàm.” Không phải hỏi, mà là khẳng định.
Hạ Dao gật đầu: “Giữa trưa hôm nay, lúc quận chúa ngủ trưa nô tỳ đã gặp. Hạ Phàm nói hy vọng quận chúa không trách cứ tiên sinh. Sau khi Tiên sinh cùng Tô thị thành thân vui hơn dĩ vãng nhiều. Nàng cảm thấy rất tốt, không ủy khuất.”
Ôn Uyển im lặng không nói. Không phải nàng sợ Hạ Phàm chịu ủy khuất, mà là, mà là Ôn Uyển cảm thấy buồn bực. Được rồi, nàng thừa nhận nàng còn chưa có hoàn toàn hoà hợp với xã hội này. Nàng thừa nhận là chính mình lại tái phát bệnh cũ. Khụ, nàng có thể như thế nào ? Trừ bỏ bảo trì trầm mặc thì cái gì nàng cũng làm không được.
Ngày thứ hai, Ôn Uyển được tin tức Hải Sĩ Lâm nhận bái thiếp, hẹn thời gian gặp được Lang Nương, hai người hứng thú hợp nhau. Lúc Hải Sĩ Lâm đi ra, vẫn là một bộ dáng tiếc nuối.
Ôn Uyển ở trong sân, bên cạnh nàng bày một bộ trà cụ, bếp nhỏ nấu nước, phát ra tiếng vang rất nhỏ, cùng với hương khói lượn lờ bay lên. Ôn Uyển buông quạt hương bồ trong tay: “Lang nương này, ngươi phân phó nàng nói cái gì?”
Hạ Dao lắc đầu: “Không có, ta cái gì cũng chưa phân phó, chỉ bảo người ta gọi nàng đi ra đàn hai khúc nhạc trợ hứng cho quận chúa. Lang nương cũng là một nữ nhân rất có cốt khí, không phải người nịnh nọt, ở trong Ti Nhạc Cục có mỹ danh băng thanh ngọc khiết.”
Ôn Uyển nghe xong, nhăn mày: “Xem ra, Hải Sĩ Lâm thật có mị lực. Chỉ hy vọng, hai người đừng đến một lúc không nên mà mến nhau. Bằng không, lỗi của ta có thể lớn lắm.”
Hạ Dao cười nói: “Hẳn là sẽ không. Hai người địa vị cách xa quá lớn, mấy năm nay Lang Nương trải qua mưa gió, kinh nghiệm lõi đời, hẳn sẽ không ngã tại trên người Hải Sĩ Lâm. Hơn nữa, nô tì đã có được tin tức xác thực, Hải Sĩ Lâm là người nối nghiệp mà Hải đại nhân bồi dưỡng, sẽ không kém cỏi như vậy.”
Ôn Uyển cười đến thực nhạt: “Gia giáo của Hải Sĩ Lâm thì không có vấn đề. Nhưng Lang nương thì không nói chính xác được, càng là người trải qua sự cố, càng dễ dàng bị Hải Sĩ Lâm – người không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ thấu triệt hấp dẫn. Tuy rằng ta đã cùng hắn nói rõ ràng, nhưng ta cũng không muốn vì ta, làm cho Hải Sĩ Lâm có một chuyện tình không nên có.”
Sau khi Ôn Uyển nói xong, thấy nước trên bếp đã sôi, rót vào đồ uống trà đã sớm thả lá trà vào bên trong. Sau đó lại mang nước thả về. Hạ Dao ngồi xuống, bưng một ly trà thưởng thức: “ừm, hiện tại tay nghề pha trà của quận chúa càng ngày càng cao siêu.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười: “Hạ Ảnh, nhớ năm đó, thời điểm ta vừa học pha trà. Khi đó chỉ cần ta ngâm trà, các ngươi từng người từng người đều giống như ăn hoàng liên. Không nghĩ tới nhiều năm sau, ta cũng có thể xuất sư.”
Hạ Ảnh nhớ lại lúc trước, vui không thể tả: “Quận chúa nha, uống trà là việc nhỏ. Dù thế nào vẫn là cái hương vị kia. Làm cho mọi người thống khổ chính là lúc người vừa học thổi sáo. Bọn nha đầu kia, tất cả đều chuẩn bị bông vải. Chỉ cần người thổi một tiếng, các nàng liền bịt lỗ tai lại.”
Ôn Uyển nhớ tới chuyện năm đó: “Ta nhớ khi đó giống như ngươi rất lạnh nhạt a ”
Hạ Ảnh vui tươi hớn hở nói: “Đó là nô tì đã chặn lỗ tai lại, nghe không được.”
Ôn Uyển nghĩ, hình như thật lâu rồi nàng không có thổi sáo: “Trong phòng có sáo hay không ? Đã lâu rồi chưa thổi, phỏng chừng tài nghệ cũng không thạo nữa rồi.”
Hạ Dao kinh ngạc nhìn Ôn Uyển: “Quận chúa, ngươi không phải nói….” không phải nói, về sau lại không thổi sáo nữa sao? Sao hiện thời ngoại lệ ? Nói cách khác, quận chúa thật sự hoàn toàn buông bỏ rồi. Đây là hiện tượng tốt.
Ôn Uyển sớm đem chuyện này buông ra, chỉ là trước giờ không có nhã hứng: “Nếu có cây sáo, hiện tại ta muốn thổi một khúc. Đã lâu không thổi, sợ rằng tài nghệ không được như trước.”
Hạ Dao mừng rỡ: “Quận chúa chờ chút, ta đi lấy cây sáo lại đây cho người’’. Không bao lâu liền lấy cây sáo đi ra.
Ôn Uyển nhìn tươi cười đầy mặt, lấy sáo trúc thổi một khúc tùy ý. Rốt cuộc là tài nghệ vẫn không quen nhưng Ôn Uyển vẫn tận hứng: “Học qua thứ gì đó, vẫn phải thường xuyên luyện tập. Nếu như quên mất, chỉ có thể lãng phí một phen tâm lực lúc trước thôi.”
Hạ Ảnh cảm giác được Ôn Uyển đã thay đổi. Từ lúc trở về từ Phủ Thuần Vương, quận chúa không thổi sáo qua lần nào. Không ngờ lại có một ngày quận chúa cầm cây sáo lên một lần nữa. Có phải có cái gì nàng không biết hay không?
Ôn Uyển nhận được bái thiếp của Tống Lạc Dương, kêu Ôn Uyển đi qua xem, cũng để Ôn Uyển gặp sư mẫu.
Ôn Uyển xem xong bái thiếp, ném xuống đất một cái: “Nói cho người tới là ta không rảnh.” Hạ Dao thấy Ôn Uyển giở tính trẻ con liền nở nụ cười. Đã lâu không thấy quận chúa trẻ con như vậy.
Tức giận thì tức giận, Ôn Uyển vẫn tôn sư trọng đạo. Hơn nữa Tống Lạc Dương ở trong lòng của Ôn Uyển có sức nặng gần với hoàng đế. Tống Lạc Dương đưa thiếp mời, Ôn Uyển không có khả năng không đi.
Ôn Uyển kêu Hạ Xảo lấy vài món thường phục đến ném hết sang một bên. Cuối cùng chọn một bộ cung trang sắc thu, vừa không quá đàng hoàng, cũng không phô trương, còn biểu hiện bất mãn của mình. Lúc trước Ôn Uyển gặp Tống Lạc Dương đều là thường phục.
Tống Lạc Dương bởi vì tân hôn, nên sau khi cưới vợ, tòa nhà cũ đã không đủ dùng. Hiện tại đang ở trong tòa nhà mới là một viện ba sân. Ôn Uyển đi vào nhìn thấy hết thảy đều xa lạ. Rất giống nàng và lão sư đã đi theo con đường lạ lẫm. Loại cảm giác này vô cùng không tốt. Khiến cho tâm tình của Ôn Uyển càng trở nên buồn bực, sắc mặt càng khó coi hơn. Hiện thời Ôn Uyển tức giận thì tức giận, muốn phát giận liền phát giận, cũng không thu liễm chính mình.
Người bên cạnh thấy bộ dáng này của Ôn Uyển, ai cũng không dám khuyên. Đến ngay cả Hạ Dao và Hạ Ảnh cũng không dám nói nhiều một lời.
Lúc Ôn Uyển nhìn thấy Tống Lạc Dương, Tống Lạc Dương mặc một thân áo choàng màu xanh giống lúc trước. Dùng một cây trâm gỗ đào vấn tóc lại, vẫn lạnh nhạt, siêu phàm như vậy.
Tô Khanh bởi vì là tân hôn nên mặc một thân quần áo bằng gấm màu nhũ đỏ bạc dát vàng, váy dài thắt lưng màu hồng có hoa văn quả lựu, trên đầu vấn búi tóc Như Vân. Khuyên tai bằng Bạch ngọc phỉ thúy ở bên tai nhẹ nhàng chớp lên, cổ tay trắng nõn tinh tế, vòng tay phỉ thúy xanh biếc càng chói mắt hơn. Lông mày vẽ nhàn nhạt, mặt trái xoan khéo léo, màu da trắng nõn. Khí chất siêu phàm xuất trần, vẻ mặt xinh đẹp như hai mươi, tuy rằng hơn ba mươi, nhưng Ôn Uyển không thể không thừa nhận, thật sự là một mỹ nhân. Nam nhân thực dễ dàng động tâm (Ôn Uyển cùng Tô Khanh chỉ có gặp mặt một lần, trước kia cũng không để ở trong lòng nhiều).
Kỳ thực Ôn Uyển cảm thấy có chút tiếc hận, nếu có thể mặc quần áo màu trắng hoặc là màu nhạt, hẳn là sẽ càng đẹp mắt.
Tuy rằng Ôn Uyển đối với chuyện Tống Lạc Dương cưới Tô Khanh vô cùng bất mãn nhưng cấp bậc lễ nghĩa thì không thiếu chút nào. Cấp bậc lễ nghĩa làm cho người ta soi mói không ra được một phần lỗi.
Tống Lạc Dương theo tiêu chuẩn lễ nghi của Ôn Uyển cảm nhận được Ôn Uyển xa cách đối với hắn. Khi xưa Ôn Uyển đến luôn vui tươi hớn hở, tính tình cũng tùy tiện. Khi nào mà làm cái gì lễ. Tống Lạc Dương thấy trong mắt Ôn Uyển nhìn về hắn với vẻ thất vọng. Không phải tức giận, cũng không phải phẫn nộ, lại càng không oán trách, mà là thất vọng.
Lúc này Tống Lạc Dương kêu Ôn Uyển tới đây, chủ yếu là hỏi chuyện biên soạn sách. Ôn Uyển tỏ vẻ nàng đã cùng hoàng đế nói qua. Ý của Hoàng đế, hiện thời triều đình sẽ không ra mặt trắng trợn biên soạn sách. Ôn Uyển thuật lại ý của hoàng đế, hiện thời tiền phương có chiến sự, nội vụ phải chỉnh đốn. Hoàng đế làm gì có tâm tư làm. Việc này khẳng định phải chờ tới thời điểm bốn biển thái bình mới làm.
Tống Lạc Dương cũng hiểu được, nhưng tóm lại là vẫn tiếc nuối.
Ngược lại Ôn Uyển nói, có cái gì cần nàng giúp, chỉ cần có thể làm được nhất định sẽ toàn lực hiệp trợ. Hai người nói chuyện khách khách khí khí. Tống Lạc Dương cảm thấy ngực như bị tảng đá chặn ngang.
Tống Lạc Dương giữ Ôn Uyển ăn cơm, Ôn Uyển uyển chuyển từ chối rồi trở về phủ của mình.
Tống Lạc Dương nhìn bóng lưng của Ôn Uyển, trong lòng giống như có một tảng đá chặn ngang. Ôn Uyển khi xưa luôn luôn nghe lời hắn. Hắn nói cái gì cũng nghe. Nhưng hiện thời, thái độ của Ôn Uyển đối với hắn xa cách, trong lòng Tống Lạc Dương rất khó chịu a.
Tô Khanh có chút bất an, nếu nói Ôn Uyển bất mãn đối với nàng hoặc là ra oai phủ đầu, nàng còn có thể lý giải, cũng sẽ không để ý.
Nhưng trong mắt Ôn Uyển có thất vọng rõ ràng như vậy, nàng nghĩ bỏ qua cũng không được. Thất vọng, Ôn Uyển có chờ mong gì với Tống Lạc Dương, người lại vì cái gì mà thất vọng.
Tâm tình Tống Lạc Dương không tốt nên đi vào hậu viện. Hạ Phàm nghênh đón, nàng vừa rồi không dám tiến vào. Sợ Ôn Uyển thấy nàng, tính tình sẽ lớn hơn nữa. Nhìn Tống Lạc Dương tâm tình kém, cũng đoán được là chuyện gì. Cười an ủi nói: “Lão gia, mặc dù quận chúa ở bên ngoài thanh danh hiển hách. Nhưng ở trước mặt lão gia, luôn luôn giống như một đứa nhỏ không lớn. Chờ nàng hết giận thì tốt rồi.”
Lúc này sắc mặt Tống Lạc Dương mới hòa hoãn.
Hạ Phàm chờ Tống Lạc Dương đi rồi liền thay đổi một thân xiêm y, chuẩn bị đi gặp Tô Khanh. Sắc mặt nha hoàn bên người nàng vui mừng nói: “Phu nhân, có quận chúa làm chỗ dựa cho người, về sau sẽ không cần lo lắng nữa.”
Hạ Phàm cười rất ôn nhu: “Ta vốn không có gì lo lắng. Đời này của ta đã thấy đủ.” Trải qua mười năm, có thể hô nô đổi tì, sinh hoạt lấy vàng mang bạc. Hơn nữa lại có tiền đồ, chờ qua vài năm, nhi tử còn có thể kiếm được phó cáo mệnh về cho nàng. Về phần nói Tô Khanh dung không được nàng. Điểm ấy căn bản nàng không lo lắng. Hơn nữa, Tô Khanh cũng là một người thực thanh cao thực lạnh nhạt, cùng tiên sinh tính tình tâm đầu ý hợp. Coi như chính mình hầu hạ chiếu cố thêm một người thôi.