Ôn Uyển lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Cậu Hoàng đế , mẫu ưng”Tàn nhẫn biến thái” mà bẻ gãy xương cốt trong cánh của ấu ưng, mẫu ưng tàn nhẫn không phải vì nó không thương ấu ưng, mà nó biết, chỉ có làm như vậy thì tương lai ấu ưng mới có thể tự do bay lượn ở trên bầu trời rộng lớn bao la. Chỉ có trải qua những thứ huấn luyện tàn nhẫn biến thái này mới có thể trưởng thành là một Hùng Ưng hung mãnh ngạo thị trời cao, mới có thể bay được cao hơn, xa hơn. Văn gia quá mức quan tâm Văn Dược, chỉ ôn hòa để cho Văn Dược trưởng thành. Có lẽ, Văn gia đích thực cũng chỉ muốn gìn giữ những cái đã có mà không phải muốn khai thác thêm. Nhưng bởi vì như thế, danh tiếng của Văn Dược còn kém rất xa Bạch Thế Niên. Điều này mới tạo thành chuyện người trong thiên hạ chỉ biết Bạch Thế Niên, không biết Văn Dược. Bởi vì danh tiếng của Bạch Thế Niên có được là do đánh thắng một trận, từ trong biển máu mà đi ra. Mà Văn Dược, con biết người này, nhưng không biết hắn đã từng đánh qua được trận gì, chỉ biết là hắn lên chức quan rất nhanh “.
Hoàng đế nghe thấy thì rất là ngoài ý muốn: “Làm sao con lại hiểu rõ Văn Dược như vậy?” Chẳng lẽ cái nha đầu này lúc trước cũng đã chú ý qua Văn Dược. Thật là chuyện hiếm có rồi, còn có nam tử để cho Ôn Uyển chú ý sao?
Ôn Uyển gật đầu: “Dạ, ban đầu ông ngoại hoàng đế vốn suy tính để cho Bạch Thế Niên đi biên quan nhưng bởi vì con gặp nạn, thời điểm mệnh con đang treo một khắc, toàn bộ kinh thành giới nghiêm lại là lúc Bạch Thế Niên cưới vợ, ông ngoại hoàng đế cho là hắn không có lòng kính sợ với Thiên gia, trong xương có sự phản kháng nên cố ý chú ý tới Văn Dược.”
Chuyện này hoàng đế cũng biết đến: “Lúc ấy con đã thay Bạch Thế Niên nói lời hữu ích. Tại sao phải cầu tình thay Bạch Thế Niên?” Hoàng đế có chút ngạc nhiên. Ôn Uyển từ trước đến giờ không phải là người thích xen vào việc của người khác. Liên quan đến triều chính, nếu không buộc nàng nói thì tuyệt đối sẽ không nói một câu. Mấy năm này, hoàng đế đã thấm sâu vào người, thấu hiểu rất rõ sự cố chấp của Ôn Uyển. Tại sao phải thay Bạch Thế Niên phá lệ?
Ôn Uyển nói thầm trong lòng: bởi vì lúc ấy ta muốn đuổi hắn đi, trốn tránh hắn. Nào biết đâu rằng lại tạo thành một cục diện khó khăn của hôm nay. Khụ, đúng là tự chuốc lấy. Ôn Uyển buồn bực trong lòng nhưng trên mặt lại không hiện ra: ” Ông ngoại Hoàng đế lúc ấy vì chuyện của con mà tức giận. Thật ra thì Bạch Thế Niên còn trẻ đã nổi danh nhất định là có cuồng vọng. Nhưng nói đến bất kính, không tôn trọng Thiên gia, có lòng phản cốt thì cũng hơi quá mức rồi. Về phần thành thân nha, hắn vốn khắc vợ. Khó có được một cao tăng xem cho một ngày cát tường như vậy nên cũng thật đáng thương, hẳn là nên thông cảm một chút. Cũng bởi vì như thế nên lúc ấy con cũng có hiểu biết tương đối với hai người. Con cảm thấy được Bạch Thế Niên thích hợp hơn Văn Dược cho nên lúc ấy con khuyên ông ngại hoàng đế không thể vì con mà giận lây sang người này.”
Hoàng đế cười nói: “Chỉ bằng những thứ này, con không sợ mình làm ra quyết định sai lầm sao?” Nếu như vậy còn nói được thông thì cái nha đầu này chẳng qua cũng quá mềm lòng rồi.
Ôn Uyển như chém đinh chặt sắt nói: “Không biết. Bởi vì lúc ấy con nghe Hạ Ảnh nói, Văn Dược chưa hề bị trọng thương qua lần nào. Chính là lúc làm phản trước đó, hắn lập được rất nhiều công lao lớn. Con không hề nghe được tin tức nào là hắn bị thương (Văn Dược hộc máu: đó là do ta có võ công Cao, người ta đánh cũng không tổn thương đến ta). Con không biết người khác nghĩ như thế nào? Nhưng con thì cho rằng, một tướng quân mà chưa từng trải qua lễ tẩy rửa bằng máu tươi thì không được tính là một tướng quân chân chính. Hơn nữa, lúc ấy con cũng nghe nói qua một chút chuyện của hắn nên con cho là người này tương đối táo bạo. Không có sự trầm ổn nên không thích hợp được với tình thế của biên quan.”
Hoàng đế cười ha hả nói: “Ôn Uyển, con rất tôn sùng Bạch Thế Niên sao?”
Ôn Uyển lộ ra vẻ xoắn xít, cũng rất buồn bực, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Chỉ chớp mắt sau Ôn Uyển đã khôi phục lại bình thường, lắc đầu nói: “Thời điểm con sáu tuổi đã nghe được tin đồn khắc vợ của Bạch Thế Niên, con nghe được nhiều năm như vậy thì lỗ tai cũng muốn nhịn thành cái kén rồi. lại nói, một đứa nha hoàn bên cạnh con còn vô cùng sùng bái hắn, mỗi lần đều phải ở trước mặt con thì thầm tới hơn nửa canh giờ, nếu không phải là Bạch Thế Niên đang ở biên quan thì con cũng muốn đưa nàng đến cho Bạch Thế Niên làm nha hoàn sai sử, để thỏa mãn lòng tôn sùng của nàng.”
Hoàng đế nhìn sắc mặt quái dị của Ôn Uyển trước mặt, trong lòng có nghi ngờ, buồn bực hỏi: “Dường như con có khúc mắc gì đó với Bạch Thế Niên?”
Sắc mặt của Ôn Uyển cứng đờ, vội vàng lắc đầu nói: “Không có. Con và hắn thì có khúc mắc gì chứ?” Ôn Uyển lập tức đổi đề tài: “Cậu Hoàng đế, nếu có lần sau nữa nhất định phải nói trước cho con biết. Người nhìn con ăn mặc hôm nay là biết, nếu biết trước thì con đã mặc xinh đẹp một chút để tới rồi.”
Hoàng đế nghe lời này, cười ha ha: “Không phải là con nói là không vừa ý Văn Dược sao? Ăn mặc có xinh đẹp hay không thì có quan hệ gì đâu?”
Ôn Uyển cong miệng lên nói: “Nhưng con không muốn truyền ra ngoài nói con là một cô gái xấu xí.”
Hoàng đế nghĩ tới lời nói của Ôn Uyển thì đột nhiên nói: “Ôn Uyển, tiểu Thất năm nay mười lăm tuổi. Tính tình của Tiểu Thất cũng tốt, yêu thích yên tĩnh. Ta cảm thấy rất tốt, rất xứng đôi với con, con nhìn qua xem như thế nào?”
Trên đầu Ôn Uyển có một đám quạ bay qua. Đối với vị Thất biểu đệ này, Ôn Uyển luôn luôn bỏ qua. Tại sao vậy chứ? Bởi vì Thất biểu đệ Yến Kỳ Giản quá không có cảm giác tồn tại rồi.
Trong bảy vị hoàng tử trưởng thành của hoàng đế thì Thái tử Kỳ Ngôn, Nhị hoàng tử Kỳ Cơ, Tam hoàng tử Kỳ Mộ, Ngũ hoàng tử Kỳ Huyên, Lục hoàng tử Kỳ Phong, Ôn Uyển đều đã gặp nhiều lần. Ngay cả tứ hoàng tử Kỳ Tham là con ma ốm bệnh tật Ôn Uyển cũng gặp tới mấy lần rồi, chỉ có cái thất biểu đệ này Ôn Uyển chỉ thấy qua có một lần, là thời điểm tiên hoàng băng hà gặp mặt. Thất hoàng tử Yến Kỳ Giản đối với Ôn Uyển mà nói chỉ là một ký hiệu.
Mẫu thân của Thất hoàng tử Yến kỳ Giản là một tỳ nữ trong phủ Trịnh Vương, nghe nói tướng mạo rất kiều diễm, tình huống cụ thể như thế nào thì Ôn Uyển không tìm hiểu, dù sao sau khi sinh xong Kỳ Giản thì rong huyết mà chết.
Tướng mạo của Kỳ Giản cùng với tính tình lại không giống hoàng đế, cũng không giống với nương của hắn. Tướng mạo bình thường, tài văn không suất chúng, không có bất cứ sở trường gì, chính là ở trong cả đám người cũng không tìm ra được người này. Mặc dù sau khi hoàng đế đăng cơ làm đế rồi thì hắn cũng vinh dự trở thành Thất hoàng tử, địa vị cũng coi như cao, nhưng chỉ tương đương giống như là một người tàng hình, so sánh với Ôn Uyển thì chính là đối lập giữa sáng và tối. Sở dĩ Ôn Uyển biết tới điều này là do Hạ Dao nói cho nàng biết.
Hoàng đế có ý nghĩ như vậy là bị mấy thứ Ôn Uyển mới vừa nói làm rung động. Ôm theo ý nghĩa nước phù xa không chảy ra ruộng ngoài. Nếu như dựa theo biện pháp của Ôn Uyển thì dạy dỗ hài tử khẳng định sẽ rất thông minh lợi hại, đến lúc đó hắn có người kế nghiệp rồi.
Ôn Uyển buồn bực, cậu Hoàng đế làm sao lại nghĩ đến Kỳ Giản biểu đệ rồi. Chẳng qua Ôn Uyển lập tức cự tuyệt: “Không được, chỉ cần là anh em bà con đều không được.”
Hoàng đế thấy Ôn Uyển có phản ứng lớn như vậy liền hỏi: “Tại sao?”
Ôn Uyển nói rõ ràng chuyện họ hàng gần không thể thành thân ra, bô bô nói thật lâu, nói đến hoàng đế bán tín bán nghi. Mặc dù không tin tưởng những lời Ôn Uyển nói lắm, nhưng thấy Ôn Uyển có phản ứng lớn tới như vậy, ngay cả sinh ra hài tử có dị dạng không thể bình thường hoặc trí lực không cao gì cũng đều đưa ra dẫn chứng thì Hoàng đế lập tức bỏ qua cái ý nghĩ này.
Ôn Uyển không kiêng kỵ, nhưng hắn kiêng kỵ.
Hoàng đế nhìn thấy Ôn Uyển có bộ dáng rất quấn quýt thì hỏi: “làm sao vậy?”
Ôn Uyển lập tức lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là đang nghĩ, Văn Dược nhiều năm như vậy, tại sao không tìm vợ? Ánh mắt nhìn cao tới bao nhiêu?”
Thật ra thì Hoàng đế rất muốn nói, ta lo lắng ngươi cũng như vậy, tương lai không ai thèm lấy. Nam nhân chậm chút cũng không sao. Dù sao có thể cưới người nhỏ hơn với mình, nhưng nữ nhân mà bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất thì cho dù có dùng quyền thế bức bách cũng không gả được cho trượng phu vừa ý.
Hoàng đế rất ưu sầu.
Văn Qúy phi chờ sau khi hoàng đế cùng Ôn Uyển đi rồi mới cẩn thận hỏi Văn Dược: “Như thế nào?”
Văn Dược trả lời có chút không yên lòng: “Nương nương, người nên đi hỏi Ôn Uyển Quận chúa như thế nào, mà không phải hỏi ta như thế nào? Bộ dáng kia, chưa nói cũng đã cho người biết đáp án rồi.”
Văn Dược quả thật không quá nguyện ý cưới Ôn Uyển. Gia gia của hắn Văn Đại tướng quân khi nói với hắn chuyện này, hắn cũng đã một ngàn một vạn lần không muốn rồi, nhưng ở trong nhà đều hi vọng hắn cưới được Ôn Uyển quận chúa, gia gia của hắn thậm chí còn uy hiếp, nên hắn cũng chỉ cố gắng tới gặp một lần.
Hôm nay nhìn thấy, diện mạo cũng chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng trong mắt ngạo khí, khí thế toàn thân, trừ hoàng thượng ra thì không ai bằng. Nếu thật sự cưới Ôn Uyển, tương lai chỉ có bị áp chế thôi. Hắn đường đường một đại nam nhân, lại phải bị một nữ nhân áp chế thì làm sao có thể ngẩng cao đầu lên được, mặc dù trong lòng không muốn cưới nhưng hắn không ngu, cho dù trong lòng không muốn cưới cũng không thể trắng trợn biểu lộ ra được.
Theo như lời nói của Ôn Uyển thì Văn Dược thật ra cũng không quá thua kém Bạch Thế Niên, khởi đầu của hai người đều giống nhau nhưng đường đi lại hoàn toàn ngược lại.
Ban đầu Bạch Thế Niên vốn có thể dùng quan hệ ở trong nhà để đi vào quân doanh, nhưng hắn lại không đi đường mà các đệ tử thế gia thường đi. Chính bản thân hắn yêu cầu đi thi võ thử, trúng võ trạng nguyên mới chịu đi duyên hải, sau đó hắn lại cầu hoàng đế trực tiếp gia nhập vào trong quân chống lại giặc Oa ở duyên hải. Ở duyên hải lại thường xuyên đánh giặc Oa. Sống ở nơi tùy thời đối mặt với tử vong như vậy nên danh tiếng của Bạch Thế Niên giống như lời Ôn Uyển, đều là chân ướt chân ráo, dầm mưa dãi nắng gom lại, đi từ trong biển máu ra mới có được.
Văn Dược thì không hề thi võ, hắn dựa vào quan hệ của Văn gia mà trực tiếp đi vào quân doanh nên mặc dù có được tôi luyện từ rất sớm nhưng người xung quanh chỉ vì thân phận của hắn mà dung túng và nhẫn nhịn hắn hơn một chút. Như vậy đương nhiên thiếu đi một chút áp chế.
Có thể nói, Bạch Thế Niên dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, từ tầng dưới chót từng bước từng bước leo lên. Điều khác biệt duy nhất của hắn cùng những binh lính khác là lúc hắn bắt đầu tương đối cao (là võ trạng nguyên do hoàng đế sắc phong nên khởi điểm nhất định phải cao), hơn nữa hậu thuẫn phía sau của hắn khá cứng rắn nên không có người dám cướp đoạt hay giấu giếm không báo công trận của hắn. Còn Văn Dược thì ở trong nhà ấm áp được Văn gia che chở cho tới tận bây giờ, ở giữa chưa từng bị qua áp chế hay khó khăn, hãm hại, lại càng không trải qua mấy lần tử vong nên Văn Dược so sánh với Bạch thế Niên thiếu đi một phần ngấm ngầm chịu được, nhiều hơn một phần táo bạo.
Văn Qúy phi có chút cảm thấy đáng tiếc: “Mới vừa rồi cháu nên tích cực chủ động một chút. Cái bộ dáng làm bất hòa của ngươi thì Ôn Uyển Quận chúa vừa nhìn cũng sẽ không vừa lòng.”
Trên mặt của Văn Dược tỏ vẻ cung kính, mình ở trong quân doanh đã thành thói quen, lại không giao thiệp được nhiều với các cô nương nên quận chúa có thể cũng không nhìn trúng được là vì như vậy!
Văn Qúy phi nhìn thấy thần sắc cung kính của Văn Dược, sắc mặt hơi hòa hoãn: “Hoàng thượng còn không cự tuyệt rõ ràng, ta sẽ đi tới chỗ hoàng thượng dò xét ý tứ xem sao?”
Văn Dược gật đầu. Thật ra thì Văn Dược đối với ánh mắt không quan tâm vừa rồi của Ôn Uyển rất buồn bực. Bởi vì ánh mắt bỏ qua đó hắn cũng đã từng gặp trong mắt của một người khác, nhớ tới người kia thì trong lòng Văn Dược lại buồn bực hơn. Đời này hắn không thể quên được người kia, mọi chuyện đều bị hắn đè ép một tầng. Chẳng lẽ cả đời đều bị hắn đè đầu sao? Lại không ngờ hôm nay từ trong mắt của một nữ nhân nhìn thấy được ánh mắt như thế, thật sự khiến hắn không thể không buồn bực a.
Văn quý phi chờ sau khi Văn Dược đi thì rất nhanh hạ lưng ngồi xuống, trên mặt hiện vẻ thất vọng. Nàng nói là nói như vậy, nhưng nhìn thái độ của Ôn Uyển thì nàng cũng biết hi vọng không lớn.