Ôn Uyển thấy Mai Nhi và Ngọc Tú cùng đến chơi liền dở khóc dở cười, chẳng lẽ mình đã trở thành cố vấn hôn nhân rồi, trước đây Ngọc Tú thần thái phi dương, bây giờ thì đâu còn bộ dáng ấy nữa, nhìn thấy có chút không đành.
Lông mày của Hạ Dao nhíu chặt, sắc mặt rất khó coi.
“Ngươi đem chuyện đã xảy ra từ lúc thành thân đến bây giờ một năm một mười (ý nói nỗi đầu đuôi ngọn ngành ra) nói ra”. Tóm lại, biết vấn đề ở chỗ nào thì còn giải quyết cho đúng.
“Ngày trước còn cố kỵ cha ta, nhưng bởi vì cha ta bị dính líu, bây giờ còn bị giam trong ngục. Mẹ chồng thấy cha ta bị bãi quan thì càng không chút kiêng kỵ. Lần này lại muốn đưa cháu gái nhà mẹ đẻ của bà làm Bình thê, vậy cuộc sống sau này của ba mẹ con ta như thế nào đây”. Ánh mắt Ngọc Tú tối lại.
Ôn Uyển trầm mặc một hồi lâu liền hỏi vấn đề quan trọng nhất “Ý của tướng công ngươi như thế nào?”.
Ngọc Tú mấp máy miệng một hồi lâu mới nói “Hắn, hắn đối với ta vẫn tốt”.
Ôn Uyển trầm mặt thật lâu không có lên tiếng.
Mai nhi thấy vậy, để hòa hoãn không khí liền cười nói “Ôn Uyển, lần trước ngươi tặng rượu trái cây kia, mẹ chồng ta cứ khen ngon mãi. Hôm nay còn muốn xin một vò nữa đây”.
Ôn Uyển cười nói “Được, nhưng một vò rượu sẽ tính ba trăm lượng bạc”.
Mai nhi cười nói, trong mắt Ôn Uyển chỉ có tiền thôi. Ôn Uyển nói, ở lại thì có rượu uống.
Mai Nhi lắc đầu nói “Ta cũng muốn, nhưng mà thân thể vẫn không tiện”. Ôn Uyển cho là nguyệt sự tới nên không có hỏi nhiều. Ai ngờ Mai nhi cười một tiếng, Ôn Uyển lập tức hiểu rõ, xem ra Mai Nhi lại có thai.
“Chúc mừng a”. Ôn Uyển cười ha ha.
“Hi vọng lần này sẽ là một tiểu tử, mẹ chồng ta cũng sẽ không nói gì được nữa”. Mai nhi nói với Ôn Uyển, mẹ chồng nàng muốn nàng nhất định phải sinh được hai đứa con trai, hơn nữa hai đứa nhất định phải được tám tuổi, mới cho thiếp thất của La Thủ Huân sinh. Lão phu nhân đối với con của thiếp thất rất là chán ghét. Thứ tôn cũng đều không thích giống nhau.
Đối với Quốc Công phu nhân, Quốc công gia vẫn còn áy náy, nên đều chiều theo ý bà. Dù sao con dâu nhìn cũng sinh được cháu trai, Hổ ca nhi lại đáng yêu khiến lão phu nhân rất thích. La Thủ Huân biết mẹ hắn bị khắc sâu ảnh hưởng của La Lục lão gia. Sợ con thiếp thất sau này lại hại mấy con trai trưởng, nên hắn cũng để tùy ý bà. Đây cũng là nguyên nhân tại sao bây giờ La Thủ Huân cũng chỉ có một đứa con trai là Hổ ca nhi. Tính lại thì coi như Mai nhi là dễ chịu nhất.
Nhưng lão phu nhân cũng là một người cổ quái. Bằng lòng hao tốn sức lực vì vài tiểu thiếp cùng thiếp thất trong hậu viện của La Thủ Huân. Đáng tiếc, Mai Nhi lại không có lòng đố kỵ. Lúc này, Lão phu nhân ra tay như vậy nên không ai dám nói gì, Lão phu nhân làm việc rất tuyệt, toàn để thân tín của mình đưa thuốc, thiếp thất của La Thủ Huân đừng nghĩ mang thai được.
Ôn Uyển vốn là muốn mời hai người đi ngắm hoa trong viện của mình “Đi xem hoa trong viện của ta một chút, bây giờ hoa Cúc và Hải Đường đều nở, trông rất là đẹp”.
Mai nhi thấy làm thế nào Ôn Uyển cũng không muốn tiếp xúc với Ngọc Tú, biết Ổn Uyển là không thích bộ dáng ngày hôm nay của Ngọc Tú, đành âm thầm than thở “Ôn Uyển, từ trước đến giờ ngươi thường có nhiều biện pháp, ngươi nói một chút biện pháp gì đó đi”.
Đối với Mai Nhi, Ôn Uyển nguyện ý giúp đở, là bởi vì Mai Nhi đáng giá để cho nàng giúp. Còn Ngọc Tú, Ôn Uyển không muốn giúp. Tự nàng ta đã không muốn đứng lên. Người khác giúp nhiều hơn nữa thì thế nào? Ôn Uyển mang sắc mặt nhàn nhạt nói “Ngươi thật muốn nghe ý kiến của ta?”.
Ngọc Tú có chút mong đợi nhìn Ôn Uyển “Trong mấy người tỷ muội chúng ta, ngươi là người có nhiều biện pháp nhất. Ôn Uyển, ngươi giúp ta nghĩ ra một biện pháp đi”.
Ôn Uyển không để ý nói “Vậy người thành thực nói cho ta biết trượng phu ngươi là người như thế nào?”
Mai Nhi đẩy tay Ngọc Tú một cái, Ngọc Tú vẫn vì trượng phu của nàng, nói trượng phu nàng đối với nàng rất quan tâm, ở nhà vẫn bảo vệ nàng. Chung quy lại, đều là nói tốt.
Ôn Uyển không vòng vo với Ngọc Tú mà nhìn vào Hạ Dao. Hạ Dao đối với chuyện bên ngoài có rất nhiều thong tin, so với nàng còn biết nhiều hơn. Hạ Dao ở bên tai Ôn Uyển nói mấy lời, Ôn Uyển nghe xong ánh mắt không có gì thay đổi, bằng phẳng như mặt giếng cổ. Nhưng khi nhìn về phía Ngọc Tú, Ôn Uyển khẽ than thở “Ngươi thật muốn nghe đề nghị của ta?”.
Ngọc Tú gật đầu, tha thiết nhìn về phía Ôn Uyển, tiếng nói của Ôn Uyển rất nhẹ, nhưng mấy người đứng tại chỗ vẫn nghe được rõ ràng “Ý kiến của ta là Hợp ly”.( hay hòa ly = ly hôn)
Ngọc Tú bị hù dọa đến giật nảy mình, lập tức đứng lên, nhưng phát hiện mình thất thố thì vội vàng lắc đầu nói “Không, ta không hợp ly, ta không hợp ly”.
Sắc mặt Ôn Uyển rất bình tĩnh. Mai Nhi biết trong lòng Ôn Uyển không vui liền khẽ giật tay Ngọc Tú, ở bên cạnh giúp Ngọc Tú nói “Ôn Uyển, Ngọc Tú không muốn hợp ly vì còn cố kỵ hai nữ nhi. Hơn nữa Vu gia cũng sẽ không đồng ý, Vu thiếu gia càng không chịu, nếu không thì con đường làm quan của hắn sẽ chấm dứt. Ôn Uyển, có biện pháp khác tốt hơn không?”.
Ôn Uyển lắc đầu “Không có biện nào nào tốt hơn. Người nhà của ngươi hôm nay đều ở trong nhà giam, bị liên lụy vào án mưu nghịch, cho dù được thả ra ngoài cũng chỉ còn tay trắng. Theo lý, trượng phu ngươi có bỏ ngươi cũng không có người nói được gì”.
Sắc mặt Ngọc Tú trắng bệch “Không đâu, tướng công sẽ không đối xử với ta như vậy. Quận chúa, người không bằng không chứng thì không thể nói như vậy….”.
Mai Nhi dùng sức kéo tay Ngọc Tú, đem những lời Ngọc Tú muốn nói kế tiếp trở về “Ôn Uyển tại sao lại nói như vậy? Ngươi có căn cứ gì?”.
Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ xem thường nói “Ta đi theo ông ngoại Hoàng Đế, những thứ khác không tuy có học được bao nhiêu, nhưng nghe, nhìn vào hành động của cá nhân, cũng biết tính cách người đó như thế nào. Nếu như Ngọc Tú không tin, ta cũng không có cách nào khác. Ta chỉ có thể đưa ra biện pháp như vậy cho ngươi. Nếu như ngươi không muốn hòa ly , ta cũng không có biện pháp nào khác”.
Ngọc Tú lắc đầu “Không, ta không muốn hòa ly”
Mai Nhi từ trước đến giờ đều rất tin tưởng vào Ôn Uyển “Ôn Uyển, không có biện pháp nào khác sao?”.
Ôn Uyển nhìn vào Mai nhi cười cười. Nụ cười này làm mặt Mai Nhi đỏ lên.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng Ngọc Tú, trong lòng âm thầm lắc đầu. Cuối cùng vẫn quyết định nói hết lời của nàng. Về phần Ngọc Tú có nghe hay không, đó là chuyện của nàng ấy “Hắn sở dĩ không hưu ngươi, là bởi vì ngươi có bạn khuê tú là Thái tử phi Như vũ, Tôn quý Quận chúa như ta và Mai Nhi là thế tử phu nhân của Quốc công phủ, chỉ cần tùy ý dựa vào một nơi thì con đường làm quan của hắn sẽ thuận thuận lợi lợi. Nếu như ta suy đoán không sai, lần này sở dĩ ngươi đi gặp Mai Nhi là biện pháp của tướng công ngươi. Muốn ngươi đi thuyết phục ta để cho con đường làm quan của hắn tiến thêm một bước”.
Ngọc Tú chợt đứng lên, tiếng nói tăng cao sáu mươi dexiben: “Không phải vậy, phu quân ta không phải là người như vậy. Ôn Uyển, ngươi không biết rõ tướng công ta, cho dù ngươi là Quận Chúa cao quý cũng không thể vu hãm tướng công ta”.
Mai Nhi nghe thấy vậy, thân thể chấn động một chút. Nhưng Mai Nhi thấy lông mày Ôn Uyển lại không chút động đậy.
Hạ Dao đã giận dữ quát: “Càn rỡ, dám rống với Quận chúa của chúng ta”. Trong mắt Hạ Dao tràn đầy sát khí. Nếu như người này không phải là khuê tú của Ôn Uyển, nhất định phải làm cho nàng ta máu tươi ba thước.
Ngọc Tú bị khí thế của Hạ Dao làm sợ hãi, lập tức quỳ xuống mặt đất. Đợi đến khi nàng kịp phản ứng mình vừa làm gì thì sắc mặt trắng bệch, trắng bệch dần.
Ôn Uyển nhìn thấy thế cũng mặc nàng, chỉ cười nhạt nói “Ngươi bảo vệ phu quân ngươi như vậy, là bởi vì ngươi đối với tình cảm phu thê thâm hậu hay là bởi vì hai nữ nhi của ngươi?”. Ôn Uyển nói xong, ngồi dựa sát vào phía sau lưng ghế. Hạ Dao sợ Ôn Uyển đau lưng liền đặt một gối mềm vào phía sau lưng ghế. Ôn Uyển dựa vào gối mềm nhưng không nói gì.
Đang khi không khí lâm vào cứng nhắc, Hạ Ngữ đi vào bẩm: “Quận chúa trong cung có đồ ban thưởng đến, là Hoàng Thượng cố ý chọn lựa cho Quận chúa”.
Ôn Uyển nhìn Ngọc Tú đang quỳ, nhàn nhạt nói: “ Đứng lên đi, người không biết còn tưởng rằng ta làm gì ngươi!”. Nói xong liền đi ra ngoài.
Mai Nhi nhìn về Ngọc Tú thần sắc có chút phức tạp. Ngọc Tú nắm lấy tay Mai Nhi “Mai Nhi, phu quân ta thật sự không phải là người như vậy. Mai Nhi, ngươi phải tin tưởng ta”.
Mai Nhi cũng không nói nhiều lời nữa, thanh âm có chút cảm thán không phát hiện ra: “Ta có tin hay không, không quan trọng. Quan trọng ngươi có lòng tin là được”.
Nói xong đã nhìn thấy Ôn Uyển tiến vào. Phía sau có hai nha hoàn đi theo, trong tay hai người đều là khay gỗ lim, dùng gấm đỏ phủ ở trên.
“Vật gì tốt thế, cho ta xem qua với, để mở mang kiến thức”. Mai Nhi cười ha ha nói. Ôn Uyển cười, để nha hoàn vén gấm phủ ở trên ra.
Mai Nhi cầm lấy trâm Ngọc Bích Hoa Mai Trúc Tiết nói: “A, thật là xinh đẹp. Nhìn màu sắc của Ngọc này, đúng là Ngọc thượng hạng, đem hoa mai chi tiết thế này khắc lên thật là chân thực, còn có cây trâm phật thủ ong mật màu vàng bằng mã não này nữa. Thật là đẹp, cũng thật hiếm có. Người xem, chế tạo thật khéo tay, mặt dây chuyền hình trái tim bằng Ngọc thật đẹp. Ôn Uyển, Hoàng thượng đúng là thật thương ngươi ”. Lại đem mấy đồ trang sức đeo tay lên nhìn kỹ, mỗi cái cầm lên đều khen ngợi một câu giống nhau.
Ngọc Tú chỉ nhìn nhưng trong mắt cũng không dấu được hâm mộ. Không phải là hâm mộ đồ trang sức đeo tay mà hâm mộ cuộc sống hiện tại của Ôn Uyển sung sướng, thoải mái. Thật sự quá được sủng ái.
“Khụ, Hoàng Thượng thật thương ngươi. Nhìn cái này cũng biết là đồ trang sức đeo tay của nội vụ phủ mới đưa ra. Đoán chừng mấy món đồ trong đó là tốt nhất, quý trọng nhất. Thật hâm mộ a”. Mai Nhi cười ha ha, đem đồ trang sức đeo tay để xuống, hướng về Ôn Uyển cố ý tỏ ra bộ dáng hết sức hâm mộ.
“Cất vào đi”. Ôn Uyển ở nhà không đeo nhiều đồ trang sức đeo tay, lúc này nàng chỉ mặc một thân thường phục, đầu tóc cũng làm đơn giản, trên đầu không dùng trang sức gì cả, vô cùng mộc mạc. Hạ Hương nghe thấy lập tức thu lại đồ trang sức. Để trong phòng ngủ của Ôn Uyển.
Ôn Uyển cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, lại càng không muốn lãng phí tình cảm. Ngọc Tú vẫn luôn là một người ích kỷ. Hiện tại trong lòng lại có hiềm khích đối với nàng. Bằng hữu như vậy, không cần cũng được. Ôn Uyển ngồi trên ghế Quý phi “Ngươi hỏi ta biện pháp giải quyết, đương nhiên Hòa ly là tốt nhất. Nhưng ngươi vì hai nữ nhi nên không thể hòa ly. Cho nên ta không có cách nào khác”. Từ chối đứt khoát lại thẳng thừng.
Mai Nhi rốt cuộc cũng không đành lòng “Ôn Uyển, thật không có biện pháp khác sao?”.
Ôn Uyển khẽ cười nói “Vu Tự Du vì đường công danh, sẽ không đối với ngươi như vậy. Nhưng mẹ chồng ngươi thì không, bà ta có thể nghĩ biện pháp để hành hạ ngươi. Ta không rõ, ngươi đang sợ cái gì. Trượng phu ngươi là hạng người gì, ta tin ngươi so với chúng ta rõ ràng hơn. Từ xưa, bà – tức (mẹ chồng, nàng dâu)chính là kẻ địch trời sinh, không phải là gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Ngươi muốn nhận được thương yêu của mẹ chồng, cùng với Vu Tự Du phu thê ân ái. Ta không sợ ngươi giận mà nói thẳng, đó là mơ ước hão huyền. Ngươi không muốn Hòa ly, lại muốn có cuộc sống trôi qua suôn sẻ. Trên đời làm gì có chuyện nào có lợi như vậy (ngay cả bản thân nàng, dù muốn hay không muốn thì mọi chuyện cứ hết lần này đến lần khác xảy ra ở trước mắt nàng). Đến bây giờ ngươi chỉ có hai con đường. Nếu không, khi phải gặp cảnh khốn cùng, ngươi cũng đừng hướng người khác kể khổ. Bản thân mình vô năng thì tìm ai cũng vô dụng. Còn không thì phải làm cho mình trở lên mạnh mẽ, để mẹ chồng ngươi không dám động đến ngươi, làm cho Vu Tự Du vừa kính vừa sợ ngươi. Như vậy ngươi mới có thể trải qua cuộc sống an ổn, mới có thể bảo vệ tốt hai nữ nhi của ngươi”.
Mai Nhi há miệng, cuối cùng liền nhìn về phía Ngọc Tú.
Sắc mặt Ngọc Tú tái nhợt dọa người. Cuối cùng, trên môi bị cắn cho chảy máu mới hết sức nói ra một câu: “Mạnh mẽ? Làm sao có thể trở lên mạnh mẽ?”.
Ôn Uyển nhìn Ngọc Tú giọng nói rất nhẹ: “Ngươi muốn mẹ chồng yêu thích, phu thê tương ái, con cái hiếu thuận, ý nghĩ là rất đúng. Ta cũng như vậy, hi vọng ngươi có thể trải qua cuộc sống tốt như vậy. Chẳng qua cuộc sống rất tàn khốc, nữ nhân nếu có thể có cuộc sống tốt đẹp đó, là do đời trước tích nhiều phúc đức mới được. Không phải là mỗi người đều có vận khí tốt. Ta, Như Vũ, Mai Nhi, ngươi chỉ nhìn thấy một mặt vinh quang của ba người chúng ta. Nhưng ngươi lại không nhìn thấy trên lưng chúng ta đeo những gì, đã bị bao nhiêu ủy khuất, chảy bao nhiêu huyết lệ. Như Vũ và Mai Nhi ta không nói, nhưng mà ta, tất cả mọi người hâm mộ ta có địa vị cao. Nhưng mà, có ai nhớ được để đạt được địa vị cao như vậy ta phải trải qua bao nhiêu lần sinh tử, phục vụ quên mình để đổi lấy”.
Mai Nhi cúi đầu, gương mặt lộ vẻ khổ sở. Nàng cũng muốn vợ chồng cầm sắt hài hòa, trải qua cuộc sống đơn giản đích thực. Nhưng trượng phu lại là cái dạng kia, ban đầu trong quốc công phủ đều là yêu ma quỷ quái. Thời điểm Hoa gia suy tàn, nàng bị bao nhiêu ủy khuất, chảy bao nhiêu nước mắt. Sau lại đó vì bảo vệ Hổ ca nhi, cho dù có mẹ chồng giúp đỡ, nàng cũng phải hao hết tất cả tâm tư. Dù như thế nhưng cũng mấy lần suýt trúng chiêu, trong đó chua cay và kinh hoảng, ai có thể biết được. Lại không ngờ rằng tất cả đều ở trong mắt Ôn Uyển.
Ngọc Tú nhìn bộ dạng của Mai Nhi, thì cắn răng không lên tiếng.
Ôn Uyển dừng lại một chút tiếp tục nói chuyện “Nếu mẹ chồng ngươi đã ác như vậy, tại sao còn muốn làm tiểu tức phụ bị khinh bỉ? Nếu ta có tính tình như ngươi, mười năm trước đã chết rồi. Về phần Vu Tự Du, hắn để ý con đường làm quan hơn bất luận điều gì. Chỉ cần chính ngươi nắm chặt điều này thì Vu gia sẽ do ngươi định đoạt, ngươi sợ cái gì?”.
Ngọc Tú sững sờ nhìn Ôn Uyển. Trước đây mẹ nàng dạy nàng, là phải hiếu thuận cha mẹ chồng, săn sóc trượng phu. Nhưng Ôn Uyển lại nói với nàng, cha mẹ chồng không tốt, vậy thì áp chế bọn họ “Ta, ta không biết phải làm như thế nào?”. Chấn động quá lớn, bỗng chốc đã tìm không ra phương hướng.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Đây chính là chuyện của ngươi!”. Cuộc sống là tự mình trải qua, người khác chỉ giúp đỡ được lúc an nguy.
Ôn Uyển nói hồi lâu, tương đương với chưa nói.
Mai Nhi cảm thấy lần cần nói đã nói hết, nếu ở lại nữa cũng không có ý nghĩa. Chủ yếu là Mai nhi cảm thấy ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Sắc mặt Ôn Uyển lạnh nhạt như lúc đầu: “Nếu như Vu Tự Du không có chuyện gì không may quá lớn xảy ra, lần này lên chức sẽ không có người chặn hắn, hắn có thể tiến thêm một bước. Còn nếu hắn có điều gì làm không đúng, ta cũng không thể giúp đỡ. Ta không nhúng tay vào chính vụ, lần này ta phá lệ một lần vì ngươi”. Nói cách khác, lần này có thể thăng một cấp, dĩ nhiên là nói ngầm, cũng có ý tuyệt giao. Từ ngày hôm nay trở đi, có lẽ là nhân lúc còn một phần mặt mũi, một lần tốt tụ tốt tán. Đạo bất đồng, không thể cùng đường, tránh khỏi việc cả hai bên đều bất mãn.
Ngọc Tú nghe xong, sắc mặt liền cứng đờ, nàng không biết sao lại ra nông nỗi này.
Lúc đi ra ngoài, tay Ngọc Tú còn run rẩy, hỏi: “Ôn Uyển, làm vậy là có ý cùng ta tuyệt giao sao?”. Nàng biết là hôm nay mình có chút quá xúc động, cũng có chút quá mức. Nhưng sự thật là trong giấy phút đó nàng không nhịn lại được.
Mai Nhi cười khổ một cái, không có trực tiếp đáp lời, uyển chuyển nói: “Ngay cả Hoàng Hậu nương nương, và mấy vị Hoàng tử điện hạ nhìn thấy Ôn Uyển tất cả đều là khách khí, nha hoàn bên người nàng, làm chuyện gì đều không thèm kiêng dè. Ban đầu, ngay cả Nhị Hoàng tử muốn vô lễ với Ôn Uyển, cũng bị Hạ Dao một cước đạp ngất đi. Hôm nay nếu như là người khác, không nói mất mạng tại chỗ, thì ít nhất cũng thiếu cái tay, cái chân”. Nguyện ý cho thể diện thế này, là do Ôn Uyển coi trọng tình cảm cũ. Nhưng hành động hôm nay của Ngọc Tú, đã hoàn toàn đem phần tình cảm cũ này tiêu hao hầu như không còn.
Ngọc Tú gắt gao cắn môi: “Ta…Nàng rốt cuộc không giống với chúng ta”.
Mai Nhi cười khổ nói: “Đúng là không giống nhau. Nhưng mà quả thật Ôn Uyển nói một câu rất đúng. Trong thiên hạ không có việc không cần tốn sức lại có thể đạt được. Nàng có hôm nay là lấy mạng đổi lấy. Ta có thể đi tới hôm nay là nuốt máu cùng với nước mắt, đừng tưởng là chúng ta trôi qua đều là nhân thượng nhân (sống trên người, ý là sống tốt), cuộc sống thoải mái vô cùng, ai cũng có nỗi khổ riêng, chẳng qua là phải xem thái độ của mình đối với nó như thế nào”.
Ngọc Tú không còn lời nào để nói.
Ngọc Tú và Mai Nhi nửa đường tách ra. Mai Nhi vòng lại. Quay trở về xin lỗi Ôn Uyển.
Ôn Uyển tỏ vẻ mình không thèm để ý “Mai Nhi có thể giúp một tay, ta tự nhiên giúp. Nhưng chuyện này, không phải là ta không giúp, thật sự là ta không thể ra sức. Ngươi đừng nghĩ là ta không tim không phổi”. Ôn Uyển ở thời đại này, cũng là chỉ có Mai Nhi chân chính là bạn tốt tri kỷ, cho nên Ôn Uyển rất quý trọng không hy vọng nó mất đi.
Mai Nhi cũng xấu hổ vạn phần “Ôn Uyển, khó xử của ngươi ta biết. Ngươi đều dựa vào chính mình mới có ngày hôm nay, không có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ, những người đó còn cản trở ngươi. Ngươi có thể đi đến thành tựu này cũng là mẫu thân ngươi ở trên trời phù hộ. Hôm nay ngươi ở vào vị trí cao cũng phải nơm nớp lo sợ. Chuyện này là ta hồ đồ, ngươi yên tâm, sẽ không có lần sau nữa”. Chủ yếu là nhìn vào tình cảm của tỷ muội, có thể giúp liền giúp. Lại không ngờ rằng Ngọc Tú lại hồ đồ như vậy.
Ôn Uyển cũng thấy không liên quan đến Mai Nhi. Chẳng qua mọi việc đều có nguyên cớ, nhưng có một việc Ôn Uyển thấy rất kỳ quái “Theo lý mà nói, Ngọc Tú cúng nên van xin ta thả cha nàng ra ngoài mới đúng. Tại sao một câu cũng không nhắc đến vậy?”.
Mai Nhi cười khổ “Là lão sư của ngươi, Tống tiên sinh đã giúp đỡ khơi thông quan hệ, mặc dù chưa có đóng quan định án, nhưng đã xác định tính mạng không lo, chẳng qua quan chức toàn bộ bị tước đoạt. Nhớ ngày đó…”. Ban đầu lúc Hoa gia gặp chuyện không may, Tống tiên sinh không có ở trong kinh thành. Hôm nay, đúng lúc Tống tiên sinh ở trong kinh thành nên giúp đỡ Tưởng gia khắp nơi buôn ba. Nếu như là trước đây, những quan viên kia sẽ không để ý đến Tống tiên sinh, nhưng hiện nay lại khác, Ôn Uyển đối với Tống tiên sinh rất tôn kính, mọi người ở trong kinh thành đều biết chuyện này. Cộng với thực chất Tưởng gia cũng không có làm việc gì (Đây mới là trọng điểm), chẳng qua là xui xẻo bị dính líu vào thôi.
Ôn Uyển liền cười một tiếng, lão sư tình nguyện một mình buôn ba cũng không nguyện ý tới làm phiền mình. Nhưng cũng đúng, nói như thế nào thì ông cũng vì tốt cho nàng.
Xế chiều hôm đó, có một khách nhân đến thăm. Tam Hoàng tử Kỳ Mộ, tự mình đến đưa thiếp mời, nói sắp thành thân rồi, Nương tử là trưởng nữ La gia. Lần này Kỳ Mộ có thể được công trận lớn như vậy, La tướng quân đã ra sức rất nhiều.
Hạ Dao có chút chần chờ nói: “Quận chúa, gặp hay không gặp?”.
Ôn Uyển cười nói: “Tại sao không gặp? Mời hắn vào”. Tự nàng cũng vào trong phòng đổi xiêm y. Đi tiếp khách thì không thể ăn mặc tùy tiện được.
Ôn Uyển nhìn về phía Kỳ Mộ, mặc một thân cẩm bào màu vàng, hoa văn tối màu, bên hông mang dây lưng gấm hoa tối màu, đeo ngọc bội chạm rỗng hình rồng bằng Mặc Ngọc, đi một đôi giày gấm tường vân dùng để vào triều. Tướng mạo không có biến hóa nhiều lắm, nhưng cảm giác cả người có thêm ý chí bừng bừng. Giống như trước, nhưng so với trước có thêm mấy phần lạnh lùng, rồi lại không ảnh hưởng gì đến vẻ tuấn dật vốn có. Ôn Uyển cười nhạt nói: “Mời ngồi”.
Kỳ Mộ thấy Ôn Uyển mặc một thân cung trang gấm họa tiết trúc xanh, nhưng trên người thì không có đeo đồ trang sức. Loại họa tiết trúc xanh đúng là chỉ dành cho nam tử mặc, nữ tử thì không thích mặc họa tiết như vậy. Nhưng mặc ở trên người Ôn Uyển, cung trang lung lay theo làn gió, hiện ra thân thể đặc sắc tinh xảo.
Kỳ Mộ nhìn Ôn Uyển, đôi mắt như xuân thủy, khí chất hòa nhã, phong thái mềm mại như Lan, khí độ ung dung trầm tĩnh. Hắn bây giờ nhớ tới suy nghĩ ban đầu của mình, chỉ biết cười khổ. Nữ tử thế này, sao ban đầu hắn lại có thể nghĩ nàng là cọp mẹ chứ?
Hạ Ảnh bưng bình trà tử sa Xuân Hoa tới, chung quanh để đôi chén bằng bạch ngọc bóng loáng trang nhã, tỏa ra ánh sáng long lanh óng ánh. Chén trà bằng Bạch ngọc là dùng Dương Chi Bạch Ngọc thượng đẳng làm ra, Ổn Uyển có một bộ hai đôi, nhưng rất ít dùng. Cho nên đương nhiên lá trà dùng để pha cũng là trà ngự dụng của Hoàng Đế mà Ôn Uyển thuận tiện lấy. Ôn Uyển dùng quy cách cao nhất chiêu đãi Kỳ Mộ.
Kỳ Mộ không cảm giác được sự long trọng của Ôn Uyển dành cho mình, hắn chỉ cảm giác được Ôn Uyển đạm bạc xa cách như Ngọc. Ôn Uyển ở nhà mặc thường phục, đây cũng không phải là bí mật gì. Tuy nhiên lại mặc Cung trang chính thức tiếp hắn, không cần nói cũng biết ý nghĩa. Kỳ Mộ đang muốn giúp Hoàng Hậu nói hai câu đỡ lời. Chuyến đi lần này đến phủ của Ôn Uyển là vì Kỳ Mộ có tâm tư muốn cầu tình cho Hoàng hậu. Nhưng cuối cùng lại chỉ cùng Ôn Uyển nói chuyện đánh giặc.
Ôn Uyển lặng yên lắng nghe, không có lên tiếng quấy rầy Kỳ Mộ đang nói chuyện khí phách hào hùng, cuồn cuộn như Trường giang. Kể đến sau cùng, Kỳ Mộ có chút ngượng ngùng nói: “Biểu muội, đã để cho muội chê cười rồi, những thứ máu tanh kia, không có gì hay để nói cả”.
Ôn Uyển cười khẽ một tiếng: “Sao lại như vậy được? Muội cảm thấy biểu ca rất anh dũng, hơn nữa đánh giặc, đổ máu hy sinh là chuyện rất bình thường”.
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Ôn Uyển, thật giống như ánh mặt trời ấm áp xuyên qua đám mây, soi sáng rạng rỡ vào lòng Kỳ Mộ tràn đầy kiều diễm.
Chỉ tiếc, phong cảnh tốt như vậy, chỉ có thể nhìn không thể gần gũi.
******
“Thất phu nhân cũng nên cho Thượng Đường thiếu gia nạp một phòng thị thiếp, để sinh nhi tử dưới danh nghĩa là con của ngươi cũng giống nhau thôi”. Phạm di nương mang ý nghĩa sâu xa nói.
Trong lòng Chân Chân rất buồn bực, nhi tử của thị thiếp sinh có thể giống với nhi tử tự mình sinh ra sao. Còn hơn để thiên hạ chê cười “Di nương chuyện này không vội, ta cùng tướng công còn trẻ, không cần gấp gáp”.
Mao mama lạnh lùng nói “Ta cho ngươi biết, ta là Bạch nhân (ý chỉ người làm thuê trong phủ mà không phải bán thân làm việc), cũng không phải là nô tài Bình gia, còn có ngươi tốt nhất nhìn rõ ràng vị trí của mình, một di nương cũng đừng coi mình là bề trên”. Mao mama vô cùng nhớ Hạ Lâm a. Trước kia mọi người đều nhìn thấy những người này bị Hạ Lâm mắng cho co đầu rụt cổ. Hiện tại bà hận không được có một người như Hạ Lâm ở đây.
“Ta nhất định có thể sinh nhi tử”. Chân Chân xoắn khăn tự nói với mình, sau đó lại khẽ cảm thán, vì sinh nhi tử, mình tẩu hỏa nhập ma rồi.
Trong Hoàng Cung, một thị vệ bẩm báo với Hoàng Thượng “Mộc thần y không muốn gặp mặt, thần đã dùng rất nhiều biện pháp, ông ấy vẫn nhất định không muốn gặp, còn nói mọi chuyện đều là trời định, cưỡng cầu cũng không được”.
Hoàng Đế tựa vào bàn, hắn vốn muốn nhờ Mộc thần y nhìn giúp hắn một chút, có phải bây giờ đã khỏe lại rồi hay không? Sau khi suy nghĩ một chút, liền cầm phương thuốc kia, sao chép một bản đưa cho Mộc thần y “Đem cái này cho Mộc thần y”.