Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 1341: Phiên ngoại: Minh Cẩn (3)



Hắn bắt đầu tiếp xúc với những bí mật nòng cốt trong nhà. Hắn vẫn không biết thế lực sau nhà lại lớn như vậy. Ca ở hải khẩu không chỉ là thống lĩnh Hổ Uy quân còn giám sát những người đó kiến thiết đảo nhỏ. Cha nói với hắn, đảo nhỏ mới là căn cứ của nhà hắn. Nếu không còn chỗ đi, đảo nhỏ chính là đường lui của nhà hắn.

Hắn không cần xen vào chuyện đảo nhỏ, chuyện trên đảo để ca ca xử lý. Nhưng hắn phải tiếp nhận thế lực ở kinh thành.

Tiếp xúc sâu, tiếp xúc càng nhiều áp lực càng lớn. Thế cục trong kinh so với hắn nghĩ phức tạp hơn nhiều lắm. Nhà họ vẫn luôn không bị cuốn vào vòng xoáy chỉ là có mẹ ở trên chống đỡ, không ai dám ở ngoài mặt trêu chọc mẹ. Có mẹ ở đây, nhà hắn mới có thể bình an vô sự đến giờ.

Hắn hạ quyết tâm, mẹ rốt cuộc cũng bắt đầu dạy hắn làm sao để ứng đối với những mưu ma chước quỷ này. Thấy hắn áp lực quá lớn, liền nói chuyện hoàng cung trước đây cho hắn biết. Nói cụ ngoại hoàng đế làm sao bày mưu nghĩ kế; nói ông cậu hoàng đế làm sao ẩn nhẫn cuối cùng lật ngược thành công. Cũng nói những sóng gió mà mẹ phải trải qua. Nghe xong, hắn thấy giật mình.

Hắn biết mẫu thân nói những thứ này là muốn hắn không cần sợ, lại càng không cần trốn tránh. Biết càng nhiều cũng càng rõ trách nhiệm trên vai nặng bao nhiêu. Không thể tránh khỏi việc hắn làm sai một số chuyện, cũng bị người mưu hại chỉ là phía sau vẫn có mẹ chống đỡ, cuối cùng đều trôi qua. Nhưng sau này hắn mới biết rốt cuộc trụ cột chân chính trong nhà là mẹ, người vẫn luôn vân đạm phong khinh dường như bỏ mặc mọi chuyện, thích hưởng thụ sinh hoạt.

Đã trải qua hơn một tháng dày vò, hải khẩu rốt cuộc truyền về tin tức đã tìm thấy ca ca. Người không việc gì, chỉ bị thương, nói phải dưỡng mấy tháng mới khỏe lại.

Tin tức truyền về, cả người mẹ đều buông lỏng. Mẹ phái người đưa tin tức cho cha, để ca ca hồi kinh dưỡng thương. Nhưng hải khẩu rất nhanh hồi âm, nói ca ca cự tuyệt, ca muốn ở hải khẩu dưỡng thương.

Mẹ nhận được tin vô cùng mất mát. Cũng không nói gì, chỉ thở dài nói với hắn: “Nuôi con một trăm năm lo lắng đến chín chín.”

Hắn ôm mẹ, cười ha ha: “Mẹ, ca ca không ở đây thì còn có con đây! Con sẽ luôn ở bên mẹ, cả đời không rời khỏi mẹ.” Hắn quyết định cả đời không rời khỏi mẹ.

Từ sau khi ca ca đi, mẹ vẫn luôn canh cánh trong lòng, cười ít hơn trước, nếu hắn cũng đi, hắn thật lo lắng mẹ không chịu được.

Mẹ khẽ vỗ hắn ôn nhu nói; “Nếu ca con cũng như con thì bớt lo. Tóc mẹ ít bạc đi mấy cọng rồi.” Sớm biết con trai làm việc nguy hiểm, cũng sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng chuyện xảy ra mới biết mình khó mà chịu đựng được.

Hắn lần nữa ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, con không hiểu sao mẹ vẫn nói con khiến mẹ đỡ lo hơn ca ca?” Hắn thật không hiểu, từ nhỏ, người bên cạnh đều nói ca ca hiếu thuận, hiểu chuyện, thiếu niên từng trải, cũng không cần mẹ lo lắng. Nhưng mẹ vẫn nói ca ca từ khi sinh ra không để mẹ bớt lơ. Để mẹ tốn biết bao tinh thần. Còn luôn lén nói với hắn nếu ca ca cũng như hắn thì tốt rồi.

Mẹ không nói dối hắn bao giờ nên hắn biết mẹ nói thật, chỉ là hắn thật sự không hiểu sao mẹ lại nói thế. Hỏi rất nhiều lần, mỗi lần mẹ đều không đáp. Khụ, đôi khi hắn thấy mẹ quá cao thâm khó lường. Ca ca cũng vậy. Càng làm nổi bật sự ngốc ngốc của hắn và cha.

Lần này mẹ vỗ vỗ lưng hắn, vừa cười vừa nói: “So với ca ca con thì con là đứa nghe lời nhất, ngoan ngoãn nhất.” Tuy Minh Cẩn từ nhỏ bướng bỉnh, lười nhác trên người cũng có rất nhiều tật xấu nhưng đứa con trai này mang đến cho nàng vô số niềm vui. Nếu không có Minh Cẩn, sẽ thiếu đi rất nhiều tiếng cười.

Hắn tin mẹ thực tâm khen hắn. Lập tức vui vẻ nở nụ cười. Có thể hắn không có được thành tựu lớn như ca ca nhưng hắn lại có thể hầu hạ dưới gối, cũng cả đời không hối tiếc.

Cha về. Không chỉ về mà còn dẫn theo hai tôn tử. Đứa lớn năm tuổi, đứa bé ba tuổi. Còn cháu nội nhỏ nhất không về, không có biện pháp thằng bé mới bốn tháng tuổi, không chịu được xóc nảy.

Mẹ nhìn hai cháu nội được dẫn về. Lập tức vẻ mặt đau khổ. Mẹ vẫn ngại cháu trai quá ồn ào, chỉ muốn một tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời. Nhắc đến chuyện này hắn đặc biệt muốn cười. Hắn sinh ba đứa con trai, ca ca cũng sinh ba con trai. Hai huynh đệ tổng cộng sinh sáu người con nhưng không ai sinh được con gái, điều này khiến mẹ vẫn mong có một cô cháu gái thơm tho buồn bực không thôi. Nhưng thật ra cha lại rất vui, nói là chuyện tốt như vậy, nam đinh hưng vượng.

Đương nhiên mẹ tuy tiếc nuối nhưng đối xử với đứa cháu nào cũng tốt. Dù sao đều là cháu trai ruột thịt. Cha biểu thị mấy đứa bé sẽ do cha dạy, mẹ cũng không phản đối, tùy cha lăn qua lăn lại.

Kỳ thực hắn vẫn rất kính trọng cha, không có mấy người có thể giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, đạt được công thành danh toại. Trước đây hắn vẫn cho rằng nguyên nhân là do mẹ nhưng trải qua nhiều chuyện, hắn biết cha không chỉ vì mẹ mà cha còn vì cái nhà này, vì hắn và ca ca.

Lúc nhỏ vẫn cho rằng cha quá nghiêm khắc, thậm chí còn cho rằng cha chỉ thương cha ca ca không thương hắn. Giờ mới biết cha và mẹ không giống nhau nhưng cha thương hắn không kém mẹ chút nào.

Hắn nhớ trước đây ca ca thường nói có thể gặp phụ mẫu như cha mẹ là phúc khí lớn lao. Trước đây không đồng ý, chỉ khi trải qua nhiều chuyện, thấy được nhiều chuyện mới biết lời ca ca nói quả nhiên là đúng. Huynh đệ hắn đều là người có phúc dày. Cho nên hắn cần tích phúc, càng thêm hiếu thuận cha mẹ.

Sau chuyện của ca ca không lâu hắn được thăng chức, thăng làm quan tứ phẩm. Tuy không muốn nhập nội các thành tể tướng nhưng hắn cần thư giãn một chút. Theo lời mẹ, tại kỳ vị mưu kỳ chính (ở cương vị đó mới biết phải làm gì), làm tốt nhất chuyện cần làm mới là yêu cầu cơ bản nhất. Cho nên chức quan của hắn chậm rãi thăng. Hắn thăng quan không đặc biệt tiến lên mà làm từng bước một. Chỉ là chức quan hắn vốn cao, bắt đầu từ ngũ phẩm. Hiện tại thành quan tứ phẩm cũng là chuyện chẳng hiếm lại gì. Đặc biệt so với ca ca đã là thiếu niên tướng quân tam phẩm thì chức quan tứ phẩm của hắn hiển nhiên không đủ nhìn.

Nhưng trong mắt người khác hơn 20 tuổi là quan tứ phẩm đã là rất cao rồi. Hắn cũng không phải không biết, nếu không phải hắn được ông cậu hoàng đế thích, và không phải con của cha mẹ, sợ là có phải chết già ở Hàn Lâm viện cũng không lên chức.

Trước vẫn là ở Lễ bộ, Lễ bộ là nha môn tương đối rảnh rỗi. Lần này không biết ông cậu hoàng đế muốn làm gì mà lại đưa hắn đến Lại bộ, nói là tôi luyện hắn. Tôi luyện cái gì nha, hắn không hứng thú với con đường làm quan. Nhưng mẹ lại nói cho dù không nhập sĩ đồ, không muốn làm tể tướng cũng có thể ở Lại bộ. Bất kể thế nào Lại bộ chính là nha môn trọng yếu nhất. Đúng là một nơi rèn luyện con người tốt nhất.

Mẹ nói đúng. Lại bộ là nơi rèn luyện con người tốt nhất. Rèn luyện khiến hắn không có thời gian viết sách. Chuyện trên đầu vĩnh viễn làm không xong lại còn thường xuyên phải đi công tác.

Lần này lại phải đi công tác, phải đi Giang Nam. Đến Giang Nam, quan lại địa phương rất ân cần với một tiểu quan tứ phẩm như hắn (những quan viên khác ở đây đều phún huyết, tứ phẩm mà còn là chức quan nho nhỏ). Đương nhiên, không thiếu một trình tự, đưa mĩ nhân cho hắn hưởng dụng.

Mấy năm nay hắn đã có sức miễn dịch với chuyện người phía dưới đưa mĩ nhân cho hắn. Hắn nghĩ mà buồn cười, có là mĩ nhân xinh đẹp đi nữa nhưng còn có thể đẹp hơn Mẫn Gia sao? Hiển nhiên là không. Chí ít cho đến hiện tại chưa gặp. Hắn và Mẫn Gia thành thân gần mười năm, tình cảm vẫn rất tốt. Không ít người ước ao muốn chết. Nhưng mẹ thường dạy dỗ hắn, muốn hắn đối xử với vợ tốt hơn, không nên nhìn hoa hoa cỏ cỏ ven đường. Mẹ vẫn lo lắng nói hắn thiếu kiên định, còn nói hắn có tiềm chất làm củ cải hoa tâm. Nói tới nói lui cũng là mẹ không tin hắn.

Việc nhiều mệt người, hắn muốn thư giãn một chút. Vì vậy liền dẫn theo người bên cạnh đi du hồ. Lúc du hồ bị dính mưa nhỏ. Hắn đứng ở đầu thuyền nhìn mưa phùn lất phất, người không tính là thuần thục thơ ca như hắn lập tức ngâm một bài thơ. Hôm đó hắn mạch thơ như suối, một hơi làm liền ba bài. Tùy tùng bên hắn lập tức chép lại.

Hắn quá nhập tâm chẳng biết bất giác có một chiếc thuyền tiến đến gần. Hắn thấy ở trên thuyền đối diện có một cô nương mặc váy màu tím che mặt đi ra. Cô nương kia dáng người thướt tha động lòng người.

Hắn không thấy dung mạo của cô nương kia, nhưng nhìn thấy đôi mắt của nàng ấy. Đôi mắt long lanh mê người khiến hắn không khỏi bật thốt lên: “Xin hỏi phương danh của cô nương?”

Nha hoàn chống cây dù nghe được lời hắn mày liễu dựng lên, nổi giận mắng: “Còn tưởng là tài tử, không ngờ lại là đăng đồ tử.”

Cô nương che mặt nhẹ giọng mắng: “Không được càn rỡ.” Nói xong xoay người nói với hắn: “Công tử, tiểu nữ nghe công tử ngẫu hứng ngâm thơ không nhịn được tới gần. Công tử thật tài tình.”

Không ngờ nữ tử này không đợi hắn mở miệng nói liền xoay người về buồng nhỏ trên thuyền. Hắn vốn tưởng chỉ là một cuộc gặp tình cờ đẹp đẽ không ngờ lại đụng cô nương này trên đường lớn. Lúc này nàng ấy vẫn che mặt, mặc một bộ quần áo màu nguyệt nha, đơn giản mà không mất phong nhã. Đồ trang sức không nhiều lắm, trên tóc chỉ cài một cây trâm ngọc màu xanh biếc, tua theo gió lung lay.

Hai lần gặp gỡ đều che mặt. Gợi lên lòng hiếu kỳ trong hắn. Dù thế nào cũng muốn nhìn xem nữ tử này trông thế nào. Hắn nổi lên ý niệm muốn thấy dung nhan của giai nhân. Ý niệm này đặc biệt mãnh liệt khi trở về. Cuối cùng không kiềm được lòng hiếu kỳ, cho người đi tìm hiểu cô nương này rốt cuộc là khuê nữ của nhà nào.

Rất nhanh hạ nhân đáp, cô nương này là cháu gái của tri phủ Hàng Châu, từ nhỏ đã mồ côi, hiện tại dựa vào bá phụ là tri phủ này mà sống qua ngày.

Hôm sau hắn mượn cớ đi phủ tri phủ. Tri phủ là một lão du điều (là một người thông minh), biết ý tại ngôn ngoại của hắn. Cũng trong ngày hôm đó hắn rốt cuộc thấy được dung nhan của giai nhân.

Giai nhân mặc la sam màu hồng phấn thêu hoa, váy lụa màu trân châu, da trắng noãn như trứng gà bóc, đôi môi bé xinh đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng càng lộ vẻ rõ ràng. Gò má cao, tô phấn nhạt, làm hai má như hai đoá quỳnh mới nở, trong trắng lộ hồng. Lông mi cong, dài, phi họa tự họa. Cô nương này không tính là tuyệt thế mĩ nhân gì nhưng đôi thủy mâu long lanh đầy trí tuệ phảng phất như có thể nói chuyện, rực rỡ, thần vận khiến người khác say mê. Dịu dàng cười câu hồn phách người.

Mấy ngày này hắn luôn không quên được cặp mắt mê người kia. Vẫn bị đôi mắt này quấy nhiễu khiến tâm ngứa ngáy. Hiện tại gặp lại giai nhân, hắn nỗi lên dục vọng không khống chế được. Chỉ là nghĩ đến lời mẹ nghiêm khắc khuyên răn, hắn vẫn khắc chế tâm tư nổi lên rung động.

Trở về chỗ ở, không lâu sau lại không nhịn được nhớ tới cô nương mê người kia. Mấy năm nay dưới sự quản giáo nghiêm khắc của mẹ, ở phương diện nữ sắc hắn vô cùng kiềm chế. Trong hầu phủ, trừ Mẫn Gia hắn cũng chỉ có hai nữ nhân. Hai nữ nhân này đều là lúc Mẫn Gia không thể hầu hạ hắn mà thu vào. Vì chuyện này còn bị mẹ khiển trách một trận.

Đôi khi hắn thực sự nghĩ là trời cao an bài, ngay khi hắn quyết định khắc chế, quên nàng, muốn đi dâng hương cầu phúc lại gặp phải nàng. Một là cơ duyên xảo hợp, hai lần là vận khí, ba lần chính là duyên phận. Hắn rốt cuộc quyết định không khắc chế. Dựa theo tâm ý mình mà làm.

Hắn không phủ nhận Mẫn Gia là một người vợ vô cùng tốt. Người rất đẹp, rất biết săn sóc hắn, hiếu thuận phụ mẫu, quản lý phủ đệ thỏa đáng. Cũng vì thế tình cảm phu thê rất tốt. Nhưng thời gian dài, hắn luôn cẩm thấy thiếu gì đó. Trước đây không biết đó là gì, giờ gặp Tiểu Ngữ hắn mới biết thiếu gì. Thiếu chính là phần tâm ý tương thông.

Tiểu Ngữ cầm kỳ thư họa thi từ ca phú đều rất tinh thông. Mặc kệ hắn nói gì Tiểu Ngữ đều có thể nói với hắn. Thậm chí có lần hắn còn cùng Tiểu Ngữ bỉnh chúc dạ đàm (nói chuyện thâu đêm). Hắn ở cùng một chỗ với Tiểu Ngữ thư thái không nói nên lời. Chỉ cần hắn nói nửa câu Tiểu Ngữ đã biết nửa câu sau hắn muốn nói gì. Hắn làm thơ câu thượng, Tiểu Ngữ có thể đối ra câu hạ. Chân chính tâm ý tương thông.

Ở chung thời gian dài hắn biết hắn không thể bỏ rơi Tiểu Ngữ. Tiểu Ngữ thiện giải nhân ý, ôn nhu tiểu ý. Hơn nữa vô cùng thiện lương hồn nhiên. Thời gian ở cùng một chỗ với Tiểu Ngữ, hắn đặc biệt thả lỏng. Thả lỏng trước giờ chưa từng có.

Mấy năm này đấu đá với mấy lão hồ ly, mỗi ngày bị cuốn trong lục đục ngươi lừa ta gạt, luôn cảm thấy có chút uể oải. Bây giờ ở cùng chỗ với Tiểu Ngữ, hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu. Loại cảm giác thoải mái lâu ngày khiến hắn không biết về thế nào. Gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền, mẹ cũng không thể nói được.

Vì Tiểu Ngữ, hắn ở Giang Nam nhiều hơn một tháng. Khoảng thời gian ở đây hắn và Tiểu Ngữ như keo sơn, trải qua những ngày tốt đẹp. Theo lời mẹ nói đây là kỳ trăng mật.

Nhưng nên đối mặt thì phải đối mặt, tóm lại là phải trở về. Tuy ở kinh thành không có ai giục, nhưng công việc đã hoàn thành phải trở về bàn giao.

Tiểu Ngữ biết phải về kinh, có chút lo lắng: “Phu quân, chàng nói xem tỷ tỷ có thích ta không?” Kỳ thực Vũ thị biết Minh Cẩn có vợ có con rồi, hơn nữa nàng còn biết vợ Minh Cẩn là nữ tử có danh hiệu thiên hạ đệ nhất mĩ nữ. Ở Giang Nam thì rất tốt nhưng đến kinh thành phải đối mặt với chủ mẫu, Vũ thị biểu hiện áp lực rất lớn. Có nhiều khủng hoảng đối với khoảng thời gian tới.

Hắn cười nói: “Không đâu, Mẫn Gia rất dễ thân cận. Nàng tốt như thế Mẫn Gia cũng sẽ thích.” Bên cạnh hắn ngoài Mẫn Gia còn có hai nữ nhân phục thị. Hiện tại thêm một Tiểu Ngữ, Mẫn Gia khẳng định cũng không thấy gì. Hắn hiện tại đau đầu nhất không phải Mẫn Gia mà là mẹ có suy nghĩ cổ quái kia. Khụ, nghĩ đến mẹ bảo bối, Minh Cẩn lại thấy đau đầu.

Mấy năm nay mẹ nhắc nhở hắn từ nay về sau đừng thêm nữ nhân vào hậu viện nữa, nói hậu viện thanh thanh tĩnh tĩnh, nam nhân ở bên ngoài làm việc cũng có thể thanh nhàn ổn định. Còn nói mẹ không thích thiếp thất, lại càng không muốn có tôn tử, tôn nữ thứ xuất. Hiện tại dẫn Tiểu Ngữ về, Minh Cẩn không biết mẹ sẽ xử lý hắn thế nào.

Mang theo sự thấp thỏm trong ngực, về tới kinh thành, trước kia sau khi đi công tác về việc đầu tiên hắn làm là về phủ quận chúa thăm mẹ. Lần này hắn không dám dẫn Tiểu Ngữ đến phủ quận chúa. Chỉ có thể đưa Tiểu Ngữ về hầu phủ trước.

Lúc Mẫn Gia thấy Tiểu Ngữ, không có kinh ngạc chỉ là trong mắt có sự mất tự nhiên. Mẫn Gia sớm biết có người như Tiểu Ngữ tồn tại. Nếu không tất nhiên sẽ thất thố. Mấy năm nay sự rèn luyện của Mẫn Gia không có bỏ đi, rất nhanh đã khôi phục bình thường. Phân phó hạ nhân an bài Tiểu Ngữ thỏa đáng.

Chờ sau khi Vũ thị rời đi, Mẫn Gia nhắc nhở Minh Cẩn: “Tướng công, tính mẹ chàng còn không rõ sao? Cũng không thể dẫn nàng đi gặp mẹ.” Bởi vì Ôn Uyển đối với Mẫn Gia rất tốt, Mẫn Gia cũng vạn phần tôn kính, hiếu thuận Ôn Uyển. Xưng hô cũng giống như Minh Cẩn, gọi mẹ.

Nàng vừa nhận được tin nói không khó chịu là không thể. Phu thê gần mười năm, vẫn ân ân ái ái. Lần này trượng phu ở Giang Nam cùng một nữ nhân khanh khanh ta ta, ân ân ái ái. Nàng nghe tin này mà tim như bị đao đâm vào. Nhưng có thể làm sao. Mặc dù nàng là quận chúa nhưng trước mặt trượng phu địa vị quận chúa này cũng không đáng nhìn. Nếu muốn giống mẹ chồng, được cha chồng yêu thương cả đời, theo lời mẹ đó là tích không ít công đức. Nàng có thể có những ngày thư sướng như hiện tại đã là đại phúc khí rồi. Cần tích phúc.

Minh Cẩn nghe Mẫn Gia nói xong, đầu ong ong kêu lên. Hạ Dao cô cô nói với hắn trước kia mẹ bị di nương bức bách cho nên vô cùng chán ghét loại sinh vật di nương này. Vì tính mẹ rất quái dị, lúc đầu hắn thu hai nha hoàn thông phòng còn bị mẹ mắng một trận, cho hắn nhìn sắc mặt.

Cuối cùng cũng là cha can thiệp, náo loạn với mẹ một hồi, mẹ không thể không nhường bước. Nhưng mẹ cũng nói yêu cầu, đó chính là không được có thứ xuất. Cho nên đến giờ hắn mới chỉ có con trai do Mẫn Gia sinh.

Khụ, ca ca nghe lời hơn hắn. Đến bây giờ bên người ca đến một thông phòng cũng không có, chỉ có mình chị dâu. Đến bây giờ bốn đứa con trai của đại ca cũng là do chị dâu sinh.

Bất chấp tất cả đến phủ quận chúa thỉnh an mẹ. Mẹ nhìn hắn một cái, cái nhìn của mẹ như bao hàm thần ý khiến tim hắn đập lệch một nhịp. Cũng may mẹ chỉ hỏi đến công việc của hắn. Hỏi cụ thể chi tiết một chút, cũng không nói gì khác. Hắn cảm giác mình nghĩ nhiều rồi, có thể mẹ cũng buông chuyện này xuống, có lẽ nói mẹ chỉ không muốn nói với hắn.

Về hầu phủ hắn liền khó xử. Hắn đã đồng ý cho Tiểu Ngữ danh phận trắc thất. Nhưng phải đem chuyện đưa Tiểu Ngữ làm trắc thất cho mẹ biết. Thu hai thông phòng mẹ còn trách hắn vài lần, hiện tại nếu muốn nạp trắc thất, hắn lo mẹ sẽ thực thi gia pháp với hắn.

Lúc Mẫn Gia biết hắn muốn nạp Tiểu Ngữ làm trắc thất mà không phải thiếp thì ngây người nhìn hắn, qua hồi lâu mới nói: “Không được, ta không đồng ý. Nếu chàng thu nàng ta vào phòng, cho nàng ta danh phận di nương ta không quản. Nhưng trắc thiếp nhất quyết không được.” Nàng có phẩm cấp quận chúa, nếu không phải gả vào nhà chồng đặc thù, nhà bình thường còn không cung phụng nàng sao?

Dù thế nào nàng cũng là ngọc điệp, quận chúa hoàng gia. Thu một di nương nàng nhận, nếu muốn làm trắc thất nghĩ cũng đừng nghĩ.

Mấy năm nay nàng cực khổ lo liệu chuyện hai hầu phủ, bận trong bận ngoài, nàng không thấy ủy khuất một chút nào. Mẹ chồng từ ái, đối với nàng như con gái. Trượng phu toàn tâm toàn ý với nàng, vợ chồng hai người ân ân ái ái, trong tám năm qua hai người đã sinh ba con trai trưởng. Phu nhân trong kinh thành ai mà không ước ao phúc khí của nàng. Hiện tại đột nhiên nhảy ra một nữ nhân làm trắc thất rõ là muốn vứt mặt mũi của nàng, điều này khiến nàng biết để mặt mũi vào đâu. Sau này làm sao xuất môn xã giao?

Mẫn Gia không nguyện ý thỏa hiệp, Minh Cẩn lại không muốn nuốt lời. Vợ chồng hai người thành thân đã chín năm, đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau. Cuối cùng Minh Cẩn đuối lý rời chính viện. Mẫn Gia ngồi trong phòng khóc một hồi. Ma ma bên người an ủi nửa ngày.

Minh Cẩn rời chính viện muốn đi đến chỗ Vũ thị. Chỉ là người hầu bên cạnh Minh Cẩn đều là năm đó Ôn Uyển tỉ mỉ chọn ra, đều trung thành, tận tâm với Minh Cẩn thấy bộ dáng này của hắn liền nhắc nhở: “Hầu gia, ngài trở về hôm đầu tiên liền đến phòng Vũ thị thì làm sao nhìn mặt phu nhân được.” Mẫn Gia tuy là quận chúa cao quý nhưng nàng không được tôn quý như quận chúa Ôn Uyển hơn nữa do sợ trùng nên tất cả mọi người đều gọi là phu nhân, nhị phu nhân.

Minh Cẩn tuy thích Vũ thị nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ hắn vẫn phân rõ. Liền đi thư phòng qua đêm.

Bên này sau khi Mẫn Gia lau nước mắt nói: “Hầu gia đi chỗ nào? Qua bên kia rồi sao?” Giáo dưỡng của Mẫn Gia khiến nàng không nói nên lời ba chữ hồ ly tinh.

Ma ma bên người lắc đầu: “Không có, hầu gia đi thư phòng.” Coi như còn tốt, không đi đến chỗ hồ ly tinh kia qua đêm.

Trong lòng Mẫn Gia lúc này mới thoáng buông lỏng. Ngược lại có chút hối hận. Vừa rồi không nên phát cáu, hẳn là nên nói chuyện dễ nghe. Bằng không lại bị người phụ nữ kia chui vào chỗ trống. Xem ra những ngày an ổn quá dài khiến nàng mất đi cảm giác nguy cơ.

Ngày hôm sau, Mẫn Gia bị Ôn Uyển gọi qua.

Ôn Uyển gặp Mẫn Gia cũng không nhắc đến cô gái kia như thế nào. Chỉ nói nàng làm vậy khiến người thân đau khổ, kẻ thù vui mừng. Đến cùng chỉ là không công đem trượng phu đẩy cho nữ nhân kia, bảo nàng tự mình suy nghĩ cho rõ ràng.

Hôm qua Mẫn Gia đã ý thức được vấn đề này, lập tức thành khẩn nhận sai. Biểu thị sẽ không tái phạm.

Ôn Uyển gật đầu: “Hiện tại Minh Cẩn đang cao hứng. Mẹ cũng không tiện nói gì, con là vợ Minh Cẩn, không nên ở thời điểm mấu chốt ầm ĩ với nó. Tính Minh Cẩn mẹ rõ hơn con, qua một thời gian nữa, chờ sự mới mẻ qua đi lại nói. Mẹ vẫn là câu nói kia, mẹ muốn vợ chồng con được hòa hòa mĩ mĩ, mẹ liền an tâm.” Minh Cẩn đã ma luyện nhiều năm như vậy nhưng tính tình vẫn chưa đủ trầm ổn. có chút nóng vội. Đương nhiên chuyện Vũ thị ngược lại không phải là do tính tình nóng vội mà là Minh Cẩn trời sinh thích cái đẹp. Hắn hiện tại thích Vũ thị thậm chí không tiếc phạm vào ý nguyện của nàng mà dẫn theo nữ nhân này về, trên người nữ nhân này hẳn là có gì đó khiến Minh Cẩn mê luyến. Hiện tại ra tay sẽ chỉ khiến Minh Cẩn phản cảm, thậm chí náo loạn lên.

Mẫn Gia vạn phần cảm kích cuộc nói chuyện này với mẹ chồng. Có thể gặp được mẹ chồng thông tình đạt lý, tốt như vậy thật là phúc phận của nàng.

Trên đường về hầu phủ lại nghĩ. Cuối cùng trong lòng vẫn còn chưa ổn định, sau đó đi vòng về vương phủ một chuyến. Nói với mẹ Giang Lâm chuyện này.

Giang Lâm nghe xong khẽ thở dài: “Con nha, để một nữ tử bất nhập lưu khiến con rối loạn lòng, những gì mẹ dạy con đều mất hết rồi.”

Mẫn Gia rất ủy khuất: “Mẹ, con……” Vợ chồng vẫn luôn ân ân ái ái, đột nhiên phu quân thích một nữ nhân khác, còn dẫn về. Nếu không phải trước đó nhận được tin tức thì lúc nhìn thấy sợ là sẽ không chịu nổi. Còn muốn nạp thành trắc thất, lúc đó nàng vừa nghe liền mất đi lý trí, căn bản không thể giữ tỉnh táo được.

Giang Lâm bật cười: “Ai mà không hi vọng có một trượng phu như cha chồng con. Nhưng trên đời cũng chỉ có một nam nhân như cha chồng con vậy. Gặp được nam nhân thế cần phúc phận lớn lao. Mẫn Gia, nghĩ đến muội muội con, con nên tích phúc.” Trượng phu của nàng đến giờ còn ở bên ngoài du đãng. Danh tiếng càng ngày càng vang dội, trở thành người nổi danh cùng Tào Tụng, được xưng là song thánh đại họa sư. Nhưng 3 đến 5 năm cũng không thấy bóng người.

Đương nhiên Giang Lâm cũng không oán hận nhiều. So với nhiều người nàng kỳ thực cũng rất hạnh phúc. Chí ít không cần thê thiếp tranh giành, chí ít nàng có thể làm chủ gia đình, hưởng vinh hoa phú quý. Hiện tại cũng có thể ngậm kẹo đùa cháu. Chỉ cần không so với Ôn Uyển nàng kỳ thực cũng rất hạnh phúc.

Mẫn Gia trầm mặc. Muội muội ruột của Mẫn Gia gả cho một sĩ tử, tình cảm vợ chồng không thể nói là xấu nhưng cũng không thể nói là tốt. Tuy không thiếp thất nhưng cũng thu vài nha hoàn thông phòng. Nàng so với muội muội quả thực tốt hơn rất nhiều. Chí ít mấy năm nay ân ân ái ái, còn dưỡng dục ba nhi tử khéo léo thông tuệ.

Giang Lâm nhẹ giọng nói: “Các con là vợ chồng son, ân ân ái ái nhiều như vậy chưa cãi nhau một lần. Lần này cũng là nhất thời bị nữ nhân này mê hoặc. Chờ qua thời gian dài thì tốt rồi.” Nam nhân đều là động vật ham mới mẻ, phụ nữ có đẹp đến mấy nhưng nếu mười năm không ngày nào không thấy khẳng định cũng không bằng nữ nhân mới mẻ ở bên ngoài.

Mẫn Gia chỉ sang để nói hết tâm sự, nên làm thế nào đáy lòng nàng biết rõ: “Mẹ, con biết phải làm thế nào.” Nàng mới không ngốc vậy đâu, lại cãi nhau với trượng phu để nữ nhân kia được lợi. Phu quân ham mới, chờ mới mẻ qua đi tự nhiên tâm tư cũng quay về.

Giang Lâm lắc đầu: “Nha đầu ngốc, con cái gì cũng không cần làm.” Thấy thần sắc mê hoặc không hiểu của con gái, thở dài nói: “Mẹ chồng con cũng đã nói con không nên nhúng tay, nếu con xử trí nữ nhân kia đến lúc đó sẽ làm tổn hại tình cảm vợ chồng. Để mẹ chồng con xử lý như vậy sẽ không liên quan đến con.” Chuyện này nếu để nữ nhi nhà mình xử lý, không nhẫn nhịn được chứa chấp nữ nhân kia thì cũng sẽ hạ ám thủ xử trí nữ nhân kia. Dù làm thế nào cũng là bất lợi cho nữ nhi. Hiện tại do Ôn Uyển xuất đầu lộ diện thì sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

Về phần Ôn Uyển, Ôn Uyển và con dâu tình cảm vẫn luôn tốt. Lại nói mẹ đích thân xuất đầu lộ diện dù có thế nào đi nữa con trai cũng không thể vì một nữ nhân mà làm tổn thương tình cảm mẹ con, cũng không dám bất hiếu. Còn không nói Minh Cẩn vẫn là người con vô cùng hiếu thuận.

Giang Lâm đến lúc này không khỏi tâm phục Ôn Uyển. Nàng trước đây còn lo lắng vì chuyện lúc trước Ôn Uyển sẽ bạc đãi Mẫn Gia. Không ngờ Ôn Uyển đối xử bình đẳng giữa Di Huyên và Mẫn Gia. Mấy năm nay Ôn Uyển đối với nữ nhi tốt nàng thấy ở trong mắt. Ôn Uyển thực sự vô cùng khoan dung. Nếu đổi thành nàng, nàng sẽ không làm được. Nếu cùng là chuyện này, nàng tối đa sẽ không hỏi tới chứ đâu có thể nhúng tay vào việc của nhi tử.

Mẫn Gia nghe xong đầu tiên là sửng sốt, ngược lại gật đầu: “Vâng ạ. Chuyện này con sẽ không nhúng tay vào.” Nàng không biết tại sao mẹ chồng lại chán ghét thiếp thất như vậy nhưng lại thành phúc phận của nàng. Dưới tình huống mẹ chồng ghét thiếp thất nữ nhân này đưa tới cửa cũng chỉ là tìm đường chết.

Trước khi con gái đi, Giang Lâm nói: “Mẹ chồng con là một người phúc hậu, con sau này phải hiếu thuận với mẹ chồng.” Có thể có một mẹ chồng phúc hậu là phúc khí của nữ nhi.

Mẫn Gia liên tục gật đầu: “Mẹ, con biết phải làm thế nào.” Mẹ chồng coi nàng như nữ nhi ruột, nàng cũng coi mẹ chồng như mẹ ruột mà đối đãi. Chỉ là mẹ chồng có chút kỳ quái, thời gian thành thân là cử hành hôn lễ ở phủ Văn Thành hầu. Sau khi thành thân để vợ chồng nàng dọn ra ngoài ở. Trượng phu không đồng ý muốn về phủ quận chúa. Mẹ chồng nói mẹ chồng nàng dâu ở cùng một chỗ lắm thị phi, tách ra lại thân thiết hơn. Còn nói mình và cha chồng còn trẻ, không cần các nàng ở cạnh, có chuyện sẽ cho người qua thăm. Nói tới nói lui vẫn là không đồng ý cho vợ chồng nàng ở cùng.

Lúc đó nàng thấy rất quái dị. Con dâu nhà nào mà chẳng phải nghe lời mẹ chồng. Làm gì có chuyện mẹ chồng nàng dâu cùng một chỗ lắm thị phi! Nàng thật không hiểu được. Nếu không biết mẹ chồng có hai con trai, còn tưởng rằng mẹ chồng không thích trượng phu đây! Lúc đó nàng thậm chí còn có chút bận tâm, mẹ chồng vì không thích nàng nên mới không để vợ chồng nàng ở phủ quận chúa.

Nhưng rất nhanh đã chứng tỏ nàng nghĩ nhiều rồi. Đến lúc nàng mang thai sắp sinh, mẹ chồng đưa nàng về phủ quận chúa, để người bên cạnh tỉ mỉ hầu hạ. Đối xử với con gái ruột của mình cũng chỉ đến thế. Cho nên nàng đối với mẹ chồng vẫn luôn cảm kích, phần cảm kích này vẫn còn đến giờ.

Minh Cẩn vừa nghe Mẫn Gia hồi phủ, lập tức đến tìm nàng. Vội hỏi mẹ nói thế nào. Thời gian dài như vậy mẹ chưa từng nhắc đến, không giống tác phong của mẹ!

Mẫn Gia nghe câu hỏi của Minh Cẩn, nghĩ vợ chồng ân ân ái ái như vậy hôm nay lại vì một nữ nhân mà thương tâm. Tâm trạng khổ sở cũng không che dấu, nước mắt tí tách rơi: “Mẹ nói bảo ta đưa nàng ta qua, là ta thỉnh cầu mẹ giữ nàng lại. Ta nói với mẹ nếu phu quân thích thì thuận theo ý phu quân.” Mẫn Gia mặc dù nói không ra tay đối phó Vũ thị nhưng tỏ ra yếu đuối trước mặt trượng phu, kéo lòng trượng phu về vẫn vô cùng cần thiết.

Minh Cẩn nhìn thê tử của mình khóc lập tức luống cuống chân tay. Thành thân lâu như vậy là lần đầu tiên thấy thê tử khóc. Thê tử so với Tiểu Ngữ bên nặng bên nhẹ đáy lòng Minh Cẩn vẫn rõ. Lập tức hắn liền đáp ứng chỉ để Tiểu Ngữ làm di nương.

Vũ thị sớm dự liệu được chuyện này. Lập tức ủy khuất nhưng không khóc nháo, ngược lại nói: “Làm khó phu quân rồi. Đều là lỗi của ta.”

Nghe vậy Minh Cẩn càng thấy có lỗi. Mấy ngày sau Vũ thị được chuẩn đoán là đã có thai, hơn hai tháng. Hắn nhận được tin rất vui mừng. Mẹ vẫn muốn ôm một tôn nữ, nhưng Mẫn Gia và chị dâu đều chỉ sinh được nhi tử, hắn rất mong Tiểu Ngữ lần này sẽ sinh một nữ nhi. Như vậy mẹ nhìn phân thượng cháu gái mà phá lệ liếc mắt Tiểu Ngữ một lần.

Nhưng sau khi tin tức Tiểu Ngữ có thai truyền sang phủ quận chúa, mẹ cũng phái người tới đón hai con trai của hắn đến phủ quận chúa. Bốn con trai của ca ca cũng đã đưa về, hải khẩu tuy phồn hoa nhưng xét về mặt y dược hay giáo dục cũng không bằng kinh thành. Đưa ba tôn tử về cũng là vì việc đọc sách của bọn trẻ, bây giờ đại tôn tử Tiểu Diệp còn do cha tự mình dạy dỗ.

Hắn vốn muốn cho ba huynh đệ Ngọc Nhi cũng sang phủ quận chúa nhưng kết quả mẹ nói con cái cần ở cùng cha mẹ, tình huống huynh đệ Diệp Nhi đặc thù, Ngọc ca nhi không ở phủ quận chúa. Nhưng Ngọc ca nhi lại rất bám mẹ, rất thích theo sau mẹ. Trái lại không thích cùng cha, chọc cha oán giận Ngọc Nhi y như hắn.

Sau khi các con được đưa qua không thấy đưa về, người đến nói là ý của mẹ, để mấy đứa bé ở phủ quận chúa một thời gian. Hắn cũng không có ý kiến gì. Chỉ là Tiểu Ngữ đến kinh thành đã lâu như vậy, nói muốn gặp cha mẹ một lần. Lúc đó hắn không đồng ý. Đang yên đang lành dẫn một thiếp thất qua còn không chọc mẹ mất hứng sao.

Nhưng rồi cũng có ngày đụng mặt, ngày cả nhà thường gặp mặt, cả nhà đều tụ chung một chỗ. Hắn thấy Tiểu Ngữ theo hắn vốn là một cô nương thanh bạch nhà người ta hiện tại lại ủy thân làm thiếp, đến kinh thành lại còn chịu ủy khuất như vậy, hiện lại mang thai đứa con của hắn, hắn liền thỏa mãn nguyện vọng duy nhất này của nàng.

Hắn thuyết phục Mẫn Gia, mang theo Tiểu Ngữ đi gặp mẹ. Đáng tiếc mẹ không cho mặt mũi, được tin hắn và Mẫn Gia đến cũng không muốn gặp, trực tiếp để họ đi về.

Khi đó hắn mới biết đại sự không ổn.

Quả nhiên hắn dự cảm đúng. Mẹ không gặp hắn, đi phủ quận chúa ba lần mẹ một lần cũng không gặp. Hắn tìm cha, cha bảo hắn trước ổn định, cha sẽ nói chuyện với mẹ. Chờ cha thuyết phục mẹ là tốt rồi.

Cha bên này là không trông cậy vào được, hắn cầu xin Hạ Dao và Hạ Ảnh cô cô, hai người đều lắc đầu. Lý do của hai người giống nhau như đúc: “Minh Cẩn, chuyện quận chúa đã quyết định chúng ta chỉ có thể nghe theo. Cháu về trước đi! Hầu gia đang khuyên quận chúa. Có thể quận chúa sẽ sớm thay đổi chủ ý.”

Hắn nghe xong mặt mày suy sụp. Mẹ từ nhỏ đã răn dạy hắn gia hòa vạn sự hưng. Sau khi thành thân cũng nói với hắn không biết bao nhiêu lần muốn hắn thu liễm tính tình, không nên thu nhiều nữ nhân vào hầu phủ, còn nói đến lúc đó hậu viện phát sinh nhiều chuyện. Hắn nghĩ mẹ lo xa quá. Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chủ mẫu làm tốt chức vụ, đâu có chuyện gì đâu! Vậy mà mẹ lại yêu cầu hắn như vậy.

Hắn không nhịn được có chút oán giận mẹ. Mẹ cũng thật là, mẹ yêu cầu cha chỉ có một mình mẹ, cha chỉ thích mẹ, cam tâm tình nguyện chỉ cần mẹ, vì mẹ tám năm không gần nữ sắc. Cha thật vĩ đại, nhưng hắn không làm được!

Mấy năm nay hắn đã mấy lần bị người khác nói là sợ vợ. Hắn không muốn bị người ta nói như vậy. Hơn nữa hắn thực sự không lý giải được mẹ, mấy thiếp thất sao có thể uy hiếp đến địa vị chủ mẫu của Mẫn Gia, chứ đừng nói chi đến việc uy hiếp vị trí thế tử? Mẹ có cần vì chút chuyện nhỏ như vậy mà đến con trai mình cũng không gặp không? Còn khiến chính thứ lẫn lộn.

Được rồi, không truyền đến tin tức thái độ của mẹ đã mềm xuống. Nhưng lại truyền đến tin cha và mẹ cãi nhau lớn, theo Thu Hàn tỷ tỷ nói sau khi cãi nhau cha rời phủ quận chúa đến phủ Thần Vũ hầu. Còn nói nếu mẹ không thỏa hiệp cha sẽ không quay về phủ quận chúa.

Lúc đó hắn trợn to hai mắt, sao lại gây lớn như vậy? Trong trí nhớ của hắn từ khi cha về mẹ và cha cho tới giờ chưa từng cãi nhau, thậm chí đỏ mặt một lần cũng chưa từng. Chuyện lần này của hắn đã gây lớn như vậy.

Mẹ không gặp hắn, cha ở hầu phủ không muốn về phủ quận chúa. Chuyện này rất nhanh truyền đi sôi sùng sục trong kinh thành. Đến ông cậu hoàng đế cũng hỏi tới.

Ông cậu hoàng đế nghe hắn nói xong nguyên nhân cười ha hả không ngừng. Nói mẹ vẫn còn tâm tính tiểu hài tử. Xong liền triệu kiến mẹ, nhưng mẹ vẫn không nhường bước.

Ngay lúc hắn đang nhức đầu không thôi, Vũ thị (Tiểu Ngữ) sinh non. Là vì ăn phải hoa hồng nên sinh non, hơn nữa sau này rất khó mang thai nữa. Mũi tên nhắm thẳng vào Mẫn Gia.

Hắn không tin Mẫn Gia lại là người như vậy, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ vào Mẫn Gia. Lúc hắn chất vấn Mẫn Gia, Mẫn Gia chỉ nói: “Ta nói ta không làm. Chàng có tin không?”

Lúc đó hắn muốn nói tin tưởng nhưng nhìn Vũ thị khóc đến lê hoa đái vũ, hai chữ tin tưởng không thể thốt lên được. Hắn không hiểu, không phải chỉ là một nữ nhân, một thiếp thất sao? Tại sao mẹ và thê tử lại để ý như vậy? Tại sao lại làm khó một nữ tử nhu nhược như Tiểu Ngữ? Tại sao lại không thể chứa chấp Tiểu Ngữ và đứa bé này? Hắn rất thống khổ.

Mẫn Gia rất thất vọng, lau nước mắt nói: “Nhiều năm vợ chồng như vậy, ta là người như thế nào trong lòng chàng còn không rõ sao? Không ngờ chàng lại nghĩ ta như vậy, chàng khiến ta quá thất vọng rồi.” Nói xong thì quay người rời sân.

Hắn nhìn thân ảnh cô tịch, bi thương của Mẫn Gia, muốn đuổi theo nhưng lại bị Tiểu Ngữ ôm lại, không cho hắn đi.

Chờ hắn trấn an được Tiểu Ngữ lại đi tìm Mẫn Gia nhưng bị nha hoàn ngăn cản: “Hầu gia, phu nhân nói thân thể không khỏe, đã đi nghỉ ngơi rồi.” Mẫn Gia không muốn gặp hắn.

Vợ chồng lần thứ hai lâm vào chiến tranh lạnh. Ngày hôm sau, mẹ phía người gọi hắn và Mẫn Gia cùng đi phủ quận chúa. Mẹ rốt cuộc bằng lòng gặp hắn. Nhưng nghĩ đến việc mẹ vì Tiểu Ngữ sinh non mới bằng lòng gặp hắn, trong lòng lại thấy khổ sở.

Mẹ thấy hắn, cũng không như trước đây cười híp mắt. Lúc này nhìn hắn mặt không đổi sắc, khác hoàn toàn trước kia. Điều này khiến tim hắn đập thình thịch, cực kỳ khó chịu.

Chờ hai vợ chồng ngồi xuống, mẹ nói: “Mẹ nghe Hạ Dao nói nữ nhân kia sảy thai, mọi chứng cứ đều chỉ vào Mẫn Gia? Là thật sao?”

Mẫn Gia nghe xong liền đứng lên, quỳ trên mặt đất: “Mẹ, con không làm chuyện như vậy.”

Mẹ cũng không nhìn Mẫn Gia, chỉ nhìn về phía hắn hỏi: “Tất cả chứng cứ đều chứng minh con bé hạ độc thủ. Trong thất xuất con bé phạm hai, con xử trí thế nào?” Thất xuất nàng phạm hai điều là có thể hưu thê.

Lúc đó sắc mặt Mẫn Gia trắng bệch, vốn muốn nói nhưng do thấy thần sắc của mẹ nàng không cho nàng đưa ra ý kiến phản kháng, chỉ cắn chặt răng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy ủy khuất cùng cầu xin.

Hắn thích Tiểu Ngữ không sai, nhưng Mẫn Gia là nữ nhân mà hắn yêu mến, sao hắn có thể hưu thê: “Mẹ, con sẽ không hưu thê. Mẹ, đứa bé đã mất rồi sau này sẽ lại có.” Say này lại để Tiểu Ngữ mang thai là được.

Mẹ tiếu tự phi tiếu nói: “Sau này còn có thể có? Có lại sảy, sảy lại có. Tiếp hai ba lần như vậy, kiên trì của con sẽ có bao nhiêu? Chờ kiên nhẫn của con đã hết, đến lúc đó có phải vợ chồng li tâm, nhà không phải là nhà.”

Mẫn Gia vốn muốn nói sẽ không làm chuyện như vậy nhưng nghe câu nhà không phải là nhà liền không lên tiếng. Nàng bình thường trở lại. Mẹ chồng không nhằm vào nàng.

Minh Cẩn kiên định nói: “Sẽ không, sẽ không có chuyện này.”

Mẹ hừ lạnh một tiếng: “Tại sao không? Lần này con không phải đã hoài nghi vợ mình hạ độc thủ sao? Vì một nữ nhân như vậy ba lần bốn lượt không cho Mẫn Gia mặt mũi. Con còn nói sẽ không? Nếu thật thêm vài lần, tình cảm phu thê có thâm hậu hơn nữa cũng chống lại không quá ba làn bốn lượt giày vò. Biết con không ai bằng cha, tính con thế nào mẹ còn không biết.”

Hắn há miệng, dưới ánh mắt lạnh lùng của mẹ cuối cùng không nói.

Ánh mắt mẹ như đao nhìn hắn. Sau đó chậm rã nói: “Làm thê tử vì trượng phu sinh con dưỡng cái, lo liệu nội vụ, chuẩn bị tốt tất cả trong ngoài. Tốn công tốn sức, cực khổ hơn nữa cũng không có nửa câu oán hận. Bởi vì nàng làm là vì trượng phu và con mình. Nhưng vì cái gì mà còn muốn nàng đối xử tử tế với một đám nữ nhân tranh đoạt trượng phu của mình, bằng cái gì mà phải đối xử tốt với đám thứ nữ, thứ tử không quan hệ với mình?”

Hắn không kịp phản ứng, ngây người nhìn mẫu thân. Mẹ luôn nói những lời kinh người, lần này hắn bị mẹ dọa sợ.

Mẫn Gia nghe xong nước mắt lưng tròng.

Mẹ nhìn hắn, mặt lộ vẻ châm biếm: “Đừng nói Mẫn Gia không khiến nữ nhân kia sảy thai, dù có làm vậy thì sao? Lẽ nào con còn…….”

Hắn thất thanh cắt đứt lời mẹ: “Mẹ……” Lẽ nào đứa bé này là bị mẹ hạ ám thủ. Hắn lập tức bỏ ý nghĩ này. Không đâu, mẹ không có khả năng làm chuyện này.

Biết con không ai bằng mẹ Ôn Uyển cười lạnh một tiếng: “Sao vậy? Giờ ngay cả ta cũng bị hoài nghi. Sao con không nghĩ xem nàng ta tính là cái gì, đáng giá để mẹ làm bẩn tay mình sao? Minh Cẩn, con thích nữ nhân này mẹ không nói gì. Nhưng nếu hôm nay con lại vì một nữ nhân mà đến mẹ cũng hoài nghi. Mẹ ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục con, bồi dưỡng con thành tài. Chỉ để một ngày con vì một nữ nhân mà hoài nghi mẹ. Minh Cẩn, con làm mẹ quá thất vọng rồi. Con về đi mẹ hiện tại không muốn nhìn thấy con.” Nói xong mẹ quay người về phòng ngủ.

Hắn muốn đuổi theo nhưng lại bị Hạ Ảnh cô cô ngăn lại. Hạ Ảnh cô cô nhìn hắn, tuy không nói gì nhưng trong mắt tràn đầy thất vọng.

Hạ Dao cô cô luôn thương yêu hắn, ngày trước cha nói hắn hay mắng hắn, Hạ Dao cô cô đều giúp hắn nói lời hay. Đáng tiếc lần này Hạ Dao cô cô cũng không để ý tới hắn.

Hắn bị đuổi khỏi phủ quận chúa.

Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bị mẹ đuổi khỏi phủ quận chúa. Hắn rời phủ quận chúa, trong lòng mờ mịt. Sao lại như vậy? Không phải chỉ nạp một Tiểu Ngữ sao? Tại sao sự tình lại biến lớn như vậy? Hắn không hoài nghi mẹ! Thực sự không hoài nghi.

Mẫn Gia nắm tay hắn, nhìn hắn thành khẩn nói: “Phu quân, thật không phải ta hạ thủ. Ta mong chàng tin tưởng ta. Ngọc ca nhi đã chín tuổi, đã là thế tử, ta sẽ không không tha cho một thứ tử.” Còn có một câu Mẫn Gia chưa nói, đứa bé này là nam hay nữ còn chưa xác định đâu! Hà tất vì một thứ tử mà cách tâm với trượng phu.

Hắn nghe Mẫn Gia nói, nhớ lại những lời mẹ vừa nói, lập tức nắm tay Mẫn Gia nói: “Ta tin nàng. Mẫn Gia, nàng cũng tin ta, ta thật sự không hoài nghi mẹ, thật. Ta sao có thể hoài nghi mẹ được! Ta chỉ là…..”

Mẫn Gia gật đầu: “Ta biết, phu quân, ta đều biết. Chàng chỉ là buột miệng. Chàng bi thống quá mức, một chút thất thần nên buột miệng. Không có chuyện gì, chờ mẹ nguôi giận chàng nhận sai với mẹ là được.”

Hắn vội gật đầu. Đúng vậy, lúc đó hắn chỉ là phản xạ có điều kiện, thật không hoài nghi mẹ.


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí