Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 77



Lục Đình hơi đi chậm lại, dường như có chút ngạc nhiên, nhưng khi nhìn ánh mắt kiên định của Ngôn Tiểu Nặc, anh cười nhẹ nhàng, "Em đã kiên định như vậy rồi, nếu anh còn từ chối thì thật là thất lễ"

Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới yên tâm cười nhẹ, "Lục học trưởng, chỉ là làm tròn chức trách của mình thôi, dù sao em cũng đã được lựa chọn rồi, thì phải chấp hành đúng với chức trách của mình mới phải, vì vậy không hề thất lễ như anh nói đâu ạ"

Lục Đình gật đầu: “Được, chỉ là gần đây cũng không có việc gì, mùng một tháng sau nhà trường tổ chức hội thể thao, đến lúc đón sẽ để em được bận rộn." “Vâng, Lục học trưởng cử giao việc cho em ạ" Ngôn Tiểu Nặc nói chuyện với anh cho đến khi vào đến phòng ăn. Trong phòng ăn riêng đã có vài cậu nam sinh và nữ sinh ngồi bên trong rồi, Lục Đình giới thiệu từng người với cô: “Phó hội trưởng, Lâm Tuyết Tâm” Một nữ sinh tướng mạo thanh lịch gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc. Ngôn Tiểu Nặc lập tức dùng thái độ khiêm tốn của người mới chào hỏi lại cô ấy, “Em chào chị Lâm." "Không cần gọi tôi là chị Lâm” Nụ cười của Lâm Tuyết Tâm hoàn toàn có cảm giác xa lạ và lạnh nhạt, "Gọi tôi là Lâm phó hội trưởng là được rồi"

Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ gì cả, "Vâng, Lâm phó hội trưởng"

Lâm phó hội trưởng thấy cô không có phản ứng gì cả, năm chặt tay lại đấm xuống tấm đống bông, sự tức giận và coi thường trong lòng càng sâu hơn rồi lạnh lùng quay đầu về hướng khác.

Cảnh tượng trông thật xấu hổ. "Trời ơi, để tôi tự giới thiệu nhé, tôi tên là Chu Hưng, là thư ký của hội sinh viên”

Một giọng nói nồng nhiệt hào phóng vang lên, Ngôn Tiểu

Nặc nhìn theo hoá ra là Tiểu Chu. "Chu thư ký trưởng, tôi là Ngôn Uyển Cừ." Ngôn Tiểu Nặc biết anh có ý tốt làm bầu không khí dịu đi nên cô đối với anh rất thân thiện. "Trời ạ, không cần phải cấp bậc như vậy, tôi hơn cô một lớp, cô cứ gọi tôi là Chu học trưởng là được rồi." Chu Hưng cười rạng rỡ nói. "Chu Hưng luôn thẳng thắn đối hào phóng với mọi người, cậu ấy đã nói như vậy thì chính là muốn như vậy đó." Giọng nói của Lục Đình dịu dàng gần gũi. "Vâng, Chu học trưởng." Ngôn Tiểu Nặc gọi một cách rất tự nhiên. "Hư, Chu Hưng, lẽ nào cậu muốn giẫm lên tôi để làm người tốt sao?” Lâm Tuyết Tâm không thích sự nhiệt tình của Chu Hưng, nói ra một câu đầy hàm ý.

Chu Hưng vẫn mim cười, "Lâm phó hội trưởng, tôi chỉ là một tên thư ký trưởng nhỏ nhoi mà thôi, đầu có dám làm vậy chứ?" Rồi nhìn sang Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình, "Người mà Lục Đình chọn thiết nghĩ chắc chắn cũng là một người tài giỏi." "Người tài giỏi?” Lâm Tuyết Tâm khẩy môi một tiếng, "Không phải đạt giải nhất trong cuộc thi sơ khảo thiết kế thời trang sao? Tôi nghe nói đó là đi sao chép mà có được?"

Lời cô ta nói thực sự rất cay độc, rõ ràng là tập đoàn Để Quốc đã đưa ra tuyên bố trên Weibo rồi, cô ta còn cố tình nhắc lại chuyện đó.

Sắc mặt của mấy người ngồi đó bắt đầu biến sắc, Ngôn Tiểu Nặc tức giận lên, "Lâm phó học trưởng xin nói năng cẩn thận, sự việc sớm đã được làm rõ, là người khác sao chép của tôi."

Vốn dĩ vẻ ngoài xinh đẹp của của Ngôn Tiểu Nặc rất được chủ ý, sự tức giận này giống như một thành băng tuyết dày vậy, vẻ giận dữ lộ rõ trên hàng lông mày, tạo ra vẻ đẹp quyến rũ tự nhiên và khí thể khiến người khác phải rụt rè, Lâm Tuyết Tâm đột nhiên không nói được gì. "Lâm phó học trưong, cô là người dẫn đầu hội sinh viên, dù cho không phải ở trong trường thì cũng mong cô nói có sách mách có chứng." Lục Đình thu lại nụ cười, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Lâm Tuyết Tâm không ngờ rằng dáng vẻ dịu dàng vừa rồi của Lục Đình lại vì Ngôn Tiểu Nặc mà lại nói những lời nặng với cô ta như vậy, cô ta đứng sững ngây người nhìn Lục Đình. Lục Đình không buồn nhìn cô ta lấy một cái, tiếp tục giới thiệu những người khác với Ngôn Tiểu Nặc, "Đây là cán sự Lý chuyên phụ trách nghệ thuật và ban tuyên truyền, đây là cán sự Vương chuyên phụ trách sinh hoạt và bộ phận tổ chức, đây là cán sự Ngô chuyên quản lý bộ phận thực tiễn và đoàn thể."

Ngôn Tiểu Nặc chào hỏi từng người một, thái độ của mấy người cán sự đối với cô rất tốt.

Mọi người cùng nhau nói chuyện vui vẻ, dường như để rơi

Lâm Tuyết Tâm sang một bên. Lâm Tuyết Tâm ngay lập tức trở nên hụt hẫng, Ngôn Tiểu

Nặc thấy vậy trong lòng có chút cảm thấy kỳ lạ. "Lục học trưởng, tại sao Lâm phó hội trưởng lại có định kiến lớn với em như vậy?" Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống và hỏi nhỏ Lục Đình.

Lục Đình nói nhỏ với cô, “Cô ta và Trần Đình Đình là chị em họ, nghe nói quan hệ của họ khá tốt."

Sắc mặt trên gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc không có một chút biến sắc, chỉ hừm trong lòng một tiếng, chẳng trách Lâm

Tuyết Tâm vừa nhìn thấy cô cả người như mọc gai khắp cơ thể hận một nỗi không đâm cho cô cả người đầy máu mới hả giận. Trong giọng nói của Lục Đình tràn đầy ý xin lỗi, "Anh xin lỗi, chờ chút em dùng bữa trước, dùng xong anh đưa em về nhà”

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Lục học trưởng không cần phải làm vậy đầu, em không để bụng đâu, lần đầu tiên dững bữa cùng mọi người, em về trước thực sự có chút thất lễ với mọi người."

Lục Đình thấy cô nói khăng khăng như vậy nên không nói thêm gì nữa, chỉ nói một câu: "Anh sẽ giúp em giải vây, em cứ yên tâm."

Ngôn Tiểu Nặc liếc mắt nhìn anh, góc cạnh trên gương mặt anh rất rõ nét, nhưng lại dịu dàng như ngọc hoàn toàn khác so với sự sắc nét và tinh tế của Mặc Tây Quyết.

Sao lại nghĩ đến Mặc Tây Quyết rồi? Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, cô không muốn nghĩ đen anh! "Nào, chúng ta cùng nâng ly!" Lục Đình nâng cốc Lafite lên, chạm vào ly rược của mọi người, “Để chào đón thành viên mới tham gia hội của chúng ta tôi uống trước một ly để chúc mừng

Nói xong, Lục Đình một ngụm uống ly rượi đó trong ly.

Những người khác cũng bắt đầu uống theo, Ngôn Tiểu Nặc uống một ngụm vang đỏ, hương vị nồng đậm, dường như vị nặng hơn loại rượu sâm banh Pháp lần trước rất nhiều, cô đột nhiên có chút không quen. "Uống từ từ thôi, nồng độ của rượu không hề nhẹ." Lục Đình đặt ly rượu xuống nói giọng quan tâm với Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc hơi gật đầu, miễn cưỡng uống ly rượu đỏ. "Ngôn Uyển Cừ, tôi vừa có những lời không phải, tôi mời cô một ly thay lời xin lỗi" Lâm Tuyết Tâm rót chút rượu đỏ ra ly rồi nâng ly nói xin lỗi cô.

Mặc dù miệng thì nói xin lỗi nhưng trong ánh mắt của Lâm Tuyết Tâm không có ý muốn xin lỗi, mà dường như đang mượn rượu để làm khó nhau vậy.

Nhưng nhiều người đều đang nhìn cô, cô nhận lời xin lỗi thì phải uống hết ly rượi, nếu cô không nhận lời xin lỗi sẽ bị cho là tính toán, nếu bị đồn ra ngoài thì cô sao có được chỗ đứng vững trong hội sinh viên?

Ý nghĩ chot loé lên và Ngôn Tiểu Nặc lập tức quyết định nâng ly rượu lên rót một chút rượu vào trong ly rồi đứng lên nói với Lâm Tuyết Tâm: "Không có gì, sau này mong Lâm phó hội trưởng giúp đỡ nhiều."

Lâm Tuyết Tâm cười nhẹ nhàng, rồi từ từ uống ly rượu như viên đá ruby đỏ vậy.

Thấy Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa uống, Lâm Tuyết Tâm cười khẩy, "Ngôn Uyển Cừ tôi uống xong rồi, cô cũng uống hết đi chứ? Không thì không nể mặt tôi rồi."

Cô thực sự không muốn nể mặt Lâm Tuyết Tâm. Nhưng loại rượu này cô vừa uống đã có cảm giác say rồi.

Lục Đình nhẹ nhàng lấy ly rượu từ tay cô, điềm đạm nói với Lâm Tuyết Tâm: "Tấm lòng của cô Ngôn Uyển Cừ đã nhận rồi, cô ấy là trợ lý của tôi, rượu này tôi sẽ uống thay cô ấy."

Nói xong, không chờ Lâm Tuyết Tâm lên tiếng, Lục Đình liền uống hết rượu trong ly.

Lâm Tuyết Tâm nở một nụ cười mía mai, "Lục học trưởng thật biết thương hoa tiếc ngọc, cổ nhân nói, rượu phải uống ba lượt, chúng ta nên uống thêm hai ly nữa mới phải, tôi sẽ chính thức xin lỗi Ngôn Uyển Cừ, được chứ?" "Lục học trưởng, đừng làm thế." Ngôn Tiểu Nặc biết loại rượu đó rất mạnh, một lúc uống liền hai cốc chắc chắn sẽ bị say "Lâm phó học trưởng, hay là để tôi uống được không?" Chu Hưng đứng dậy và nói. “Cậu cũng muốn đứng ra chịu thay cho Ngôn Uyển Cừ sao?" Lâm Tuyết Tâm lạnh lùng liec qua nhìn anh ấy một cái, "Cho dù cậu có muốn bóp nghẹt người khác thì cũng phải xem xem người đó là ai chứ?"

Ngay cả một người con trai thẳng thắn hào phóng như Chu Hưng cũng bị lời của Lâm Tuyết Tâm làm cho không nói lên lời. Lục Đình cười nhạt, “Muốn thách đầu với tôi sao? Hay là thêm chút trò chơi?" "Được thôi, muốn chơi thể nào?" Lâm Tuyết Tâm rất tự tin với tửu lượng của cô.

Nụ cười của Lục Đình đầy lạnh lùng: “Nếu như sau hai ly tôi không thắng được cô thì vị trí chức hội trưởng này thuộc về cô, nếu như cô thua thì mời cô ra khỏi hội sinh viên.” "Lục học trưởng!" Ngoài Lâm Tuyết Tâm ra sắc mặt của mọi người đều thay đổi, "Chi là uống rượu thôi mà, Lâm phó hội trưởng, sao cô phải tính toán với Lục học trưởng chứ?"

Lâm Tuyết Tâm luôn muốn thay thế vị trí của Lục Đình hiện tại, nhưng bất luận về năng lực và tiếng tăm cô đều kém xa với Lục Đình, hôm nay chỉ dựa vào hai ly rượu cô ta có thể dễ dàng lấy được vị trí hội trưởng hội sinh viên rồi.

Hơn nữa nhìn sắc mặt của Lục Đình có chút đỏ lên, thiết nghĩ không trụ nổi sau khi uống hai ly rượi. "Lục học trưởng lo lắng ra tay giúp đỡ cho người đẹp, tôi sao có thể không toàn tâm ủng hộ chứ?" Lâm Tuyết Tâm mim cười mia mai liếc mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc. Một câu nói đã đổ lỗi lên người Ngôn Tiểu Nặc khiến Ngôn

Tiểu Nặc cau mày lại: "Cô!" "Không cần nói nhiều nữa, bắt đầu đi." Giọng nói của Lục Đình lạnh như tuyết vừa rơi, bên ngoài thì mềm mại nhưng bên trong thì lạnh buốt. "Lục học trưởng không được uống, uống hai ly rượu này anh chắc chắn sẽ say đấy” Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, giật lấy ly rượu trong tay của anh,

Lục Đình cười nhẹ: "Hãy tin anh, được chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì và ly rượu trong tay bị giật lai. "Mời rót rượi.” Lục Đình đặt ly rượu trên bàn mắt nhìn liếc qua Lâm Tuyết Tâm.

Lâm Tuyết Tâm lạnh lùng cười, cầm bình rượu lên, bắt đầu rót rượu vào ly pha lê chân cao. "Này, không phải chi rót một chút thôi sao? Sắp tràn ly rồi!"

Ngôn Tiểu Nặc nhìn ly rượu đầy bắt đầu lo lắng. "Một ly rượu là một ly rượi, đâu có đạo lý chỉ rót một chút?"

Lâm Tuyết Tâm rót đầy ly rượu cười rồi nói. "Cô! Thật bi oi!" Ngôn Tiểu Nặc tức không nhịn được lần đầu tiên trong đời mắng người.

Lục Đình nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai cô rồi lắc đầu nói: "Không sao đâu, đừng quá lo lắng.”

Lâm Tuyết Tâm cũng rót đầy ly rượu của mình, hai người nâng ly lên uống hết ly.

Sắc mặt hai người đều không đổi.

Tiếp tục đến ly thứ hai, Lục Đình uống hết rượi, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh, giống như viên kim cương vậy, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo không có bất kỳ cảm giác bị say nào cả.

Nhưng Lâm Tuyết Tâm nói hơi ngập ngừng, "Ừm, sao, sao lại như vậy?" "Làm phó học trưởng đây là số mấy?” Chu Hưng đưa tay ra "hai" giơ đi giơ lại trước mặt cô. “Rượi?” Lâm Tuyết Tâm không nhìn Chu Hưng, chỉ nhìn cốc rượu và nói một tiếng. “Cô ấy uống say rồi, rõ ràng là hai, sao lại là chín cơ chứ?" Cản sự Vương đột nhiên thốt lên. "Các người!" Lâm Tuyết Tâm lúc này mới biết cô bị lừa, “Tôi rõ ràng nói là rượi!” "Nhưng thư ký chu giơ hai lên." Cán sự Ngô nói một câu, "Mọi người cũng đều thừa nhận cô nói là chín rồi” "Đúng vậy, chúng tôi ngồi đây đều nhìn thấy." Cán sự Lý cũng nói, “Chúng tôi vẫn chưa uống rượi, vẫn còn rất tỉnh" "Lâm phó học trưởng, mong chấp nhận thua cuộc." Lục Đình điểm đạm nói. “Hư, các người thật sự biết cấu kết bất nạt người." Lâm Tuyết Tâm tức đến nỗi tuyệt vọng, đành phải rời khỏi phòng.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí