Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3213





Chương 3783

Sau khi làm thủ tục xuất viện cho Mộ Mẫn Loan xong, Quan Triều Viễn đang chờ ở đại sảnh, vừa quay đầu lại đã thấy Tô Lam và Tô Duy Nam đẩy Mộ Mẫn Loan ra.

Anh hơi nhíu mày, bước lên trước dò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tô Lam giải thích: “Anh em quyết định đưa Mộ Mẫn Loan về chăm sóc”

“Vậy cũng tốt”

Sau khi lên xe, không khí trong xe bồng rơi vào yên lặng đến lạ thường, Thỉnh thoảng Tô Lam lại quay đầu nhìn Mộ Mẫn Loan đang nãm ở phía sau, không biết mình nên nói cái gì cho phải.

Những lời an ủi cô muốn nói với Tô Duy Nam căn bản chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng để cho anh yên tĩnh một chút Những ngày sau đó, mặc dù Tô Duy Nam phải đi giám sát công việc của tập đoàn Âu thị, nhưng mỗi bốn giờ chiều anh sẽ có mặt đúng lúc ở phòng của Mộ Mẫn Loan, sau đó ôm cô lên xe lăn, dẫn cô ra ngoài đi dạo một chút.

Anh sẽ đưa cô ra hóng gió biển một lúc, đưa đi ngắm hoa, hoặc là đến ga tàu điện ngầm nhìn người xa như nước, vội vàng đến đi.

Thậm chí, trước giờ Tô Duy Nam luôn ít nói ít cười lại bỗng như biến thành một người khác hẳn, bắt đầu thích nói lảm nhảm rất nhiều.

Trên đường đi nếu anh biết cái gì, thỉnh thoảng anh sẽ nói cho Mộ Mẫn Loan nghe.

Ngày đó, Quan Triều Viễn thấy Tô Lam và hai đứa bé tù túng quá nên chuẩn bị dẫn họ ra ngoài đi dạo một vòng.

“Em muốn đi đâu?”

Trong xe, Quan Triều Viễn quay đầu nhìn về phía Tô Lam.

Tiết trời ở đây đã sắp về cuối thu, ven trường trồng rất nhiều cây ngô đồng, lá cây bay tán loạn, vô cùng đẹp mắt.

Tô Lam ngồi kế bên ghế lái, cô đưa tay chống hàm, có hơi buồn bực và nhàm chán “Rõ ràng anh biết em tới đây lần đầu mà còn hỏi em muốn đi đâu, em nói cho anh biết, chỗ nào em cũng muốn đi cả.”

“Vậy anh đưa em đi khắp mọi nơi nhé, mỗi chỗ đều ghé qua?”

Tô Lam suy nghĩ một chút: “Vậy đi, trước tiên anh lái xe đưa hóng gió đã, đợi đến khi có nơi nào em thích thì mình dừng lại, được không?”

“Được.

Quảng trường Elburg.

Quảng trường này rộng bát ngát mênh mông, chim bồ câu bay lượn tự do trên bầu trời, thỉnh thoảng sẽ có người qua đường và du khách cho bọn chúng ăn.

Người bên này hầu như không giống với người trong nước, dù là nam hay nữ, họ đều.

rất chăm chút cho hình tượng bản thân.

Đàn ông đều mặc âu phục, giày da, tóc chải cẩn thận và tỉ mi, áo khoác dài màu nâu đậm LV, khoác lên vai mẫu khăn quàng cổ mới nhất, mang đậm phong cách của Anh.

Tô Lam chống cằm nhìn cách đó không xa, có mấy bà cụ gần tám mươi chín mươi tuổi, mặc dù đã tóc hoa râm nhưng vẫn vô cùng tao nhã.

Mỗi người đều quấn một chiếc khăn lụa tỉnh tế, trước ngực đeo ghim cài áo với hình thù lạ mắt, trong tay một chiếc dù che nắng.

Thấy cảnh này, Tô Lam không nhịn được cảm thán: “Những người này yêu quý cuộc sống thật đấy”

Quan Triều Viễn liếc nhìn những người đang đi qua đi lại trên quảng trường, anh không hề nói cho Tô Lam biết, thực ra đây là khu nhà giàu.

Khi con người ta không phải lo nghĩ đến chuyện bôn ba vì no ấm, đương nhiên họ sẽ trải qua những tháng ngày tao nhã vô cùng.


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí