Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2961





Chương 3531

Anh nhìn Tô Lam, dường như là đang cân nhắc xem liệu lời của cô có phải còn hàm chứa ý nghĩa gì đó sâu xa hơn không.

Tô Lam bị tầm mắt của anh dán chặt trên người tới nỗi trở nên hơi mất tự nhiên: “Sao anh lại nhìn em như vậy? Chẳng lẽ trên mặt em có hoa à?”

“Ý của em chính là em đã chán anh rồi ư?”

Sau khi Tô Lam nghe thấy thế, cô suýt chút nữa đã nôn ra ngoài hết cả bữa cơm tối mới ăn Quan Triều Viễn, cái tên này, rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành cao gần một mét chín, nhưng mà suy nghĩ lại có phần nhạy cảm quá thể rồi!

Tô Lam hắng giọng, đàng hoàng trịnh trọng nâng mặt anh lên: “Quý ông họ Quan thân mến, em cảm thấy hiện tại anh thật giống như là đang làm trái ngược so với lẽ bình thường rồi!”

“Hả?”

Quan Triều Viễn nhíu mày, nhìn Tô Lam.

“Bình thường thì khi hai người ở bên nhau lâu ngày, phụ nữ mới là người sẽ lo lắng mà đặt ra câu hỏi này. Thế nhưng, tại sao mỗi lần trường hợp đó xảy đến với chúng ta, người lo lắng cứ luôn luôn là anh vậy?”

Lúc Tô Lam đang nói câu này giữa chừng, cô chợt vươn tay ra và nhéo nhéo khuôn mặt của anh.

Tuy rằng cô là một người cực kỳ đơn thuần và dễ thương nhưng tới thời điểm nói mấy lời tâm tình kiểu này, cô vẫn không hề úp úp mở mở chút nào: “Anh Quan à, anh trông đẹp trai như vậy, lại còn chung thủy, và quan trọng nhất là có rất nhiều tiền nha! Dù cho châm lửa thắp sáng đèn lồng thì cũng không thể nào tìm ra một người đàn ông tốt như anh đâu. Em đây đã vất vả biết bao nhiêu để lừa được anh rơi vào trong tay mình, chỉ khao khát mong muốn có thể buộc anh trên dây thắt lưng quần của bản thân suốt cả ngày đấy. Làm sao mà em mất hứng thú hay chán ngán anh được cơ chứ?”

Trong khi đang nói lời tâng bốc này, Tô Lam cùng lúc duỗi tay ra và dùng sức nhào nặn trên mặt của anh: “Chỉ cần có khuôn mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết này thôi, là cũng đủ để em ngắm nhìn cả đời, mãi mãi không chán rồi!”

Hai mắt của Quan Triều Viễn lóe sáng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên buồn bã Anh biết răng lời của Tô Lam ít nhiều có chứa đựng một vài yếu tố phóng đại.

Thế nhưng nếu như cô đã sẵn lòng bày tỏ thẳng thắn ra ngoài với anh như vậy, thì điều đó chứng tỏ được rằng chí ít cũng có một nửa độ tin cậy trong những điều cô nói Quan Triều Viễn nhẹ nhàng giật khóe miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên anh cảm thấy sắc mặt của Tô Lam có gì đó không đúng.

Anh trông thấy cả mảng bên tai cô đỏ bừng, anh cau mày quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên đúng như dự đoán, Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm đang nhìn hai người họ với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Lâm Thúy Vân lại càng hết sức khoa trương, run rẩy toàn thân: “Trời đất ơi, nổi hết cả da gài”

Lục Mặc Thâm cũng rất phối hợp mà nhìn Quan Triều Viễn, có vẻ cực kỳ ghét bỏ: “Boss Lệ này, chẳng phải anh đã xác định hình tượng của bản thân là vô cùng lạnh lùng hay sao? Nhưng mà, vì sao lúc này lại ở ngay trước mặt chúng tôi, không chút e dè gì mà thể hiện khoe khoang tình yêu rồi còn nói cả lời yêu thương âu yếm cơ đấy. Thật sự thích hợp ư?”

Quan Triều Viễn lạnh lùng, thậm chí còn cực kỳ chán ghét liếc nhìn Lâm Thúy Vân đang ngồi trên chân trái của Lục Mặc Thâm: “Ít nhất thì chúng tôi còn chưa đến mức tiếp xúc thân thể. Như hai người đây mới phải bị gọi là thô tục, hiểu không?”

Lâm Thúy Vân ngây người một lúc, sau đó cúi đầu xuống, tức thì nhìn thấy.

Bấy giờ, cô ấy mới phát hiện ra rằng vừa nãy khi hai người nói chuyện với nhau, cô ấy đã dũng cảm quên mình hăng hái nhảy vọt lên, trực tiếp dạng chân và ngồi trên chân trái của Lục Mặc Thâm.


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí