Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 1150







“Tại sao anh không tiếp tục trả lời tin nhắn của em nữa?” Trong giọng nói của Kiều Phương Hạ mang theo vài phần
quở trách, cô nhẹ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn.

Nếu Kiều Phương Hạ biết buổi tối ngày hôm nay là ăn với Trạm Khánh Minh bọn họ, thì cô đến quần áo cũng chẳng màng mua, còn tiêu tốn mất mấy trăm ngàn của cô, bộ quần áo của ngày hôm qua sớm đã được giặt và phơi khô từ lâu rồi.

“Nhất thời cần phải xử lý một số tình huống khẩn cấp” Lệ Đình Tuấn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trạm Khánh Minh, như thể anh chỉ vừa mới phát hiện được Trạm Khánh Minh ở một bên vậy.


Ánh mắt của Trạm Khánh Minh càng thêm ai oán.

“Anh giải thích với Phương Hạ một chút đi” Lệ Đình Tuấn hơi nhướng mày và nói với anh ta.

“Giải thích cái gì?” Kiều Phương Hạ có chút không hiểu.

Trạm Khánh Minh lại hiểu được ý của Lệ Đình Tuấn, ai oán thở một hơi dài nói: “Được rồi, chuyện trước đây đều là do tôi thích lo chuyện bao đồng”
“Vào tháng trước tại ngay chỗ này, người khoác bộ áo khoác cho Tô Minh Nguyệt chính là tôi, không phải Đình Tuấn.

Chính là cái áo khoác mà cô ta đưa đến Hoàng Gia đấy, tất cả đều là lỗi của tôi, nếu đã lỡ khiến cô hiểu lầm, buổi tối hôm nay tôi sẽ mời”
Lúc này Kiều Phương Hạ mới hiểu được lý do tại sao Lệ Đình Tuấn lại dẫn cô đến tham dự bữa tối này, chính là vì anh muốn Trạm Khánh Minh phải trực tiếp xin lỗi cô.

Cô và Trạm Khánh Minh đôi mắt nhìn nhau, sau một lúc suy nghĩ, cô hỏi: “Anh thích cô ta sao?”
Lời nói này của Kiều Phương Hạ ngay lập tức khiến Trạm Khánh Minh cảm thấy khó chịu hơn cả việc ăn phải ruồi nhặng, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm lại: “Cô đang xúc phạm tôi đấy à?
“Vậy thì anh cứ coi đó là tôi đang xúc phạm anh đi” Kiều Phương Hạ muốn nói lại thôi, cô cũng không muốn nói thêm lời làm tổn thương đến lòng tự trọng của Trạm Khánh Minh nữa.


Trạm Khánh Minh hơi nhíu mày: “Tại sao tôi nghe không giống như là có ý tốt vậy?”
Lệ Đình Tuấn không cho Kiều Phương Hạ có thêm thời gian đấu võ mồm với Trạm Khánh Minh, anh buông cô ra, nhẹ giọng nói với cô: “Anh có gọi món yêu thích sashimi cá ngừ vằn bắc cực cho em, em đi vào phòng ăn một ít đi.”
Kiều Phương Hạ nhìn ra Lệ Đình Tuấn đang có chuyện quan trọng cần bàn bạc riêng với Trạm Khánh Minh, cũng không nói gì thêm mà gật gật đầu, một mình bước vào trong gian phòng.

Khi vừa đi đến góc đường, một bóng dáng cao lớn lướt qua vai cô, còn suýt chút nữa và đụng phải cô.

Kiều Phương Hạ tránh được chút va chạm, theo bản năng liếc nhìn về phía đối phương.

Ngay lúc cô định thu hồi ánh mắt, cô bất chợt khựng lại.

Ánh đèn ngoài hành lang mờ mờ ảo ảo, Kiều Phương Hạ không thể nhìn rõ là khuôn mặt của đối phương.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn từ phía bóng lưng, cái cảm giác quen thuộc đó bỗng dưng lại khiến nhịp tim cô tăng nhanh một cách không thể giải thích được.


Cô đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng của đối phương biến mất vào một góc đường khác.

Ma xui quỷ khiến cô liền lập tức đuổi theo.

Tuy nhiên, khi cô đuổi theo người đó, hành lang dài đã trống trải không có một bóng người.

“Có chuyện gì vậy?” Phía sau, Lệ Đình Tuấn và Trạm Khánh Minh bàn bạc xong xuôi vài câu, liền nhận thấy sự khác thường của Kiều Phương Hạ, vội đi đến sau chỗ cô và thấp giọng hỏi.

“Không có gì, em tưởng rằng gặp được một người quen thôi” Kiều Phương Hạ trầm mặc một lúc và trả lời.

Có thể là do cô hoa mắt mà thôi, sao có thể là người đó được….





DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí