Tiên Nghịch

Chương 1845: Ngươi là ai!



Lão già kia nghe hắn nói vậy, ánh mắt sững lại, cấn thận nhìn Lưu Kim Bưu. Vừa nhìn một cái hắn liền cảm thấy có chút không thích hợp. Lưu Kim Bưu tu vi chỉ là Kim Đan nhưng khi hắn ngưng thần nhìn lại lại mơ hồ phát hiện ra trên người đối phương có một luồng khí tức tang thương không nói lên lời, giống như đã tồn tại qua rất nhiều năm tháng vậy.
 
Ngươi có thể nghĩ tới chuyện soát hồn. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi còn chưa soát hồn xong thì chủ nhân ta sẽ tới đây. Đến lúc đó thì Vân Môn các ngươi sẽ gặp phải tai ương diệt môn!
 
Lưu Kim Bưu lạnh lùng mở miệng nhìn lão già nọ.
 
Dù là Cô Nhai Thiên Tôn có tới thì cũng phải nói đạo lý. Là ngươi lừa gạt chúng ta trước!
 
Lão già nọ không nhìn thấu Lưu Kim Bưu trước mắt này. Đối với hắn mà nói đây là một chuyện cực kỳ hiếm thấy. Nhất là vẻ trấn định của đối phương cực kỳ chân thật. Nếu đối phương không có chỗ dựa thì làm sao có thể như vậy!
 
Lừa gạt? Cả đời Lưu Kim Bưu ta tu hành đạo lừa gạt, lừa gạt một Vân Môn nhỏ bé các ngươi thì đã sao. Ta là lừa nhân mạng hay lừa Pháp Bảo các ngươi?
 
Ta chẳng qua chỉ dẫn theo một chút phàm nhân có chí tu tiên đưa tới cho các ngươi, đổi lấy một chút đan dược mà thôi. Những đan dược này chẳng lẽ ngươi cho rằng Lưu mỗ thèm coi trọng sao?
 
Thần sắc Lưu Kim Bưu lộ vẻ khinh miệt, vừa nói vừa cười, tay phải vỗ vào Túi Trữ Vật. Lập tức một lượng lớn đan dược xuất hiện, rơi xuống trước mặt hắn, chất thành một đống giống như một ngọn núi nhỏ.
 
Nhìn cho kỹ đi. Chỉ có mấy chục hạt đan dược mà thôi. Vân Môn của ngươi đã là gì. Đám đan dược này đối với Lưu mỗ chẳng qua là vật phẩm tiện tay lấy trong khi tu hành mà thôi, ngươi lại tưởng rằng ta coi trọng thứ này sao?
 
Lưu Kim Bưu cười to, tay phải vung về phía trước. Lập tức đám đan dược này trong tiếng nổ bùng bùng liền vỡ hết toàn bộ.
 
Cảnh tượng đột ngột này khiến lão già nọ không khỏi sửng sốt một chút.
 
Đừng nói là đan dược, Pháp Bảo Lưu mỗ cũng lừa gạt không ít! Nhưng ngươi cho rằng ta xem trọng sao?
 
Lưu Kim Bưu cười lạnh, lại vỗ Túi Trữ Vật một lần nữa. Lập tức có mười Pháp Bảo tu sĩ Kim Đan có thể sử dụng bay ra, ở trước mặt hắn bị hắn vung tay một cái, đồng loạt tan nát, hóa thành những mảnh nhỏ.
 
Ta nói cho ngươi hay, mấy thứ này Kim Bưu đại tiên nhà ngươi căn bản không coi vào đâu! Ngươi dám soát hồn ta, ta sẽ khiến ngươi trong nháy mắt bị diệt môn! Tự ngươi suy nghĩ đi. Cáo từ!
 
Lưu Kim Bưu cười lạnh liền phất áo xoay người, không để ý tới lão già đang lặng ra ở đó, bước đi hướng về phía ngoài đại điện.
 
Vừa đi, trên người hắn lại không hề đổ chút mồ hôi lạnh, trống ngực vẫn như thường. Giờ phút này hắn cũng cực kỳ tin lời nói của chính mình, không hề sợ hãi.
 
Cho tới khi hắn ra khỏi cung điện, thần sắc lão già kia âm trầm, biến hóa bất định, nhìn chằm chằm vào đám mảnh vỡ của đan dược và Pháp Bảo trước mắt, trong thời gian ngắn bị lời nói của Lưu Kim Bưu làm mất đi khả năng phán đoán.
 
Loại chuyện thế này hắn chưa bao giờ gặp phải!
 
Lời hắn nói rốt cục là thật hay giả! Nếu là giả thì hắn tại sao lại có thể trấn định như vậy, lại cũng không thèm để ý chút nào mà hủy đi Pháp Bảo và đan dược như vậy. Tuy nói rằng đây đều là vật phẩm cấp thấp nhưng hiển nhiên chứng minh hắn đã lừa gạt rất nhiều.
 
Hắn lừa gạt nhiều như vậy mà vẫn không chết, nhất định có nguyên nhân!
 
Một khi lời nói của hắn là thật thì. Ta thật sự không thể chọc vào hắn. Dù sao thì hắn cũng nói đúng, không lừa gạt lấy nhân mạng, không lấy Pháp Bảo quý trọng, chỉ lừa một chút đan dược cấp thấp mà thôi.
 
Lão già kia sửng sốt nửa ngày.
 
Giờ phút này Lưu Kim Bưu ra khỏi đại điện nhưng bên ngoài lại có đệ tử của Vân Môn ngăn hắn lại.
 
Cảnh tượng này Vương Lâm chứng kiến rõ ràng, cũng không khỏi hơi run sợ. Hắn vốn tưởng Lưu Kim Bưu tới nơi này sẽ phải nếm chút khổ sở nhưng lúc này mọi chuyện lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Dù là Vương Lâm đối với Lưu Kim Bưu cũng không khỏi cảm thấy hơi bội phục.
 
Hắn giả vờ. quá giống thật.
 
Vương Lâm cười khổ lắc đầu.
 
Lão già nọ đứng nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Bưu đang bị đệ tử Vân Môn ngăn cản, tâm thần đang tranh đấu.
 
Sớm biết chuyện phức tạp thế này thì lão phu chẳng thèm đề ý tới hắn, cần gì bắt về. Tuy rằng thà là tin rằng có còn hơn không tin nhưng nếu cứ để hắn rời đi như vậy, bị lời nói của hắn hù dọa thì cũng quá khó ăn nói với người khác.
 
Lão già nọ cắn răng một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng, đang muốn mở miệng nói.
 
Nhưng lúc này Lưu Kim Bưu xoay phắt người, tay phải vỗ lên Túi Trữ Vật. Một mộc bài màu đen lớn chừng một bàn tay bị hắn lôi ra cầm trong tay, vung về hướng lão già trong cung điện.
 
Xem xong cho ngươi suy nghĩ trong ba nhịp thở!
 
Thần sắc Lưu Kim Bưu bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng.
 
Lão già nọ tiếp nhận mộc bài màu đen xong, liếc mắt một cái thần sắc liền biến đổi. Mộc bài này viết rõ ràng hai chữ!
 
Cô Nhai!
 
Chất liệu tầm thường, chỉ là một tấm gỗ bình thường nhưng trên này lại có một luồng khí tức mơ hồ khiến ta kinh hãi. Khí tức này tràn ngập tử vong, cực kỳ bất phàm! Mà chữ viết này lại lộ ra ý vận cao ngạo tới cực điểm, đây. Đây tuyệt không phải tu sĩ tầm thường có thể viết được, bên trong nội thể phải ẩn chứa cả càn khôn!
 
Lão già này lúc trước nửa tin nửa ngờ nhưng vừa nhìn thấy tấm mộc bài thì trong lòng đã tin tới bảy tám phần.
 
Nếu như vừa mới đầu Lưu Kim Bưu đã đưa ra mộc bài thì nhất định lão già này sẽ hoài nghi. Nhưng sau một loạt lời nói lúc trước, giờ đưa ra mộc bài thì quả nhiên là bất đồng.
 
Một. hai.
 
Lưu Kim Bưu chậm rãi nói. Trong nháy mắt khi hắn còn chưa kịp đếm đến ba thì lão già kia cắn răng vung tay phải một cái. Mộc bài liền bay về hướng Lưu Kim Bưu, bị đối phương bắt lấy. Sau đó một giọng nói âm trầm vang vọng bên tai hắn.
 
Mở cửa sơn môn, để cho hắn. Đi!
 
Tất cả tu sĩ Vân Môn bên ngoài cung điện đều sửng sốt. Vân Môn trong Đại Thánh Châu chỉ là một tông môn tầng chót, bên trong chỉ có một lão tổ có tu vi bước thứ ba Không Niết, hàng năm vẫn luôn bế quan không ra ngoài.
 
Còn lão già kia chỉ có tu vi Thiên Nhân suy kiếp, vì chút vật phẩm nhỏ như vậy hắn không dám đánh cuộc!
 
Thần sắc Lưu Kim Bưu như thường, trong lòng thầm hừ lạnh, đi ra khỏi Vân Môn này, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía xa, cho tới khi bay thật lâu xong, ở trong một vùng rừng sâu núi thẳm mới hạ xuống.
 
Trong nháy mắt khi hạ xuống, sắc mặt Lưu Kim Bưu lập tức tái nhợt, không nhịn được nữa mà run rẩy, thần sắc tràn ngập sợ hãi.
 
Nguy hiểm thật! Con bà nó, anh danh cả đời lão tử suýt chút nữa là thua ở Đại Thánh Châu này!
 
Một hồi lâu sau, Lưu Kim Bưu mới hít sâu một hơi, đau lòng vô cùng.
 
Đáng tiếc quá, bao nhiêu đan dược như vậy. ôi, giả vờ giống quá. Chính ta vừa rồi cũng tự cho lời nói của mình là thật, căn bản không coi trọng đám đan dược đó. ôi. Đám đan dược bị phá hủy cũng nhiều lắm!
 
Lưu Kim Bưu đau lòng tới cực điểm. Nhất là nghĩ tới vừa rồi mình ra tay hào sảng như vậy, lúc này càng nghĩ lại càng hối hận.
 
Đưa ra một ít là được rồi. Xong hết rồi. Công sức mấy năm coi như lãng phí rồi. ôi thôi, cùng lắm là làm lại từ đầu. Lưu Kim Bưu ta trời sinh dị bẩm, ngàn vàng tiêu tán lại có thể phục hồi!
 
Lưu Kim Bưu hít sâu một hơi, đang muốn khoanh chân ngồi xuống ổn định tâm thần.
 
Nhưng lúc này đột nhiên phía sau hắn truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng.
 
Bước thứ hai đạo lừa gạt của ngươi đã đại thành rồi.
 
Giọng nói này quá mức bất ngờ, khiến Lưu Kim Bưu sợ run. Nhưng trong nháy mắt hắn liền bình tĩnh lại, thần sắc lạnh lùng nhìn về phía sau. Chỉ thấy một thanh niên mặc bạch y, mái tóc bạc trắng đang nhìn về phía mình.
 
Xem ra Vân Môn các ngươi thật sự là không biết sống chết rồi!
 
Lưu Kim Bưu chậm rãi mở miệng, nhưng sâu trong nội tâm đối với người trước mặt này lại có cảm giác không nói lên lời, khiến hắn sau khi đã lừa gạt bản thân mà vẫn còn cảm thấy sợ Ta không phải người Vân Môn.
 
Vương Lâm mỉm cười nhìn Lưu Kim Bưu. Khoanh chân ngồi xuống cạnh hắn, tay phải phất lên, trong tay có thêm một bầu rượu, đưa lên mép uống một ngụm.
 
Không cần biết ngươi là ai, nếu dám đả thương ta nửa điểm, chủ nhân ta lập tức sẽ tới, khiến cho ngươi hình thần câu diệt!
 
Lưu Kim Bưu không thay đổi sắc mặt, theo tiềm thức lui lại phía sau, thân thể mơ hồ run rẩy, hoảng sợ phát hiện ra đạo lừa gạt bước thứ hai của mình như có cảm giác sụp đổ, giống như người ở trước mặt không phải là kẻ mình có thể lừa gạt.
 
Loại cảm giác này vừa rồi ở Vân Môn không hề tồn tại, thậm chí cả đời hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy. Vừa run rẩy, hắn vừa dựa lưng vào một cây đại thụ, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
Chủ nhân nhà ta là Cô Nhai Thiên Tôn dưới trướng Song Tử Đại Thiên Tôn. Ta tu hành đạo lừa gạt là được chủ nhân tán thành, ta. ta có lệnh bài của chủ nhân!
 
Lưu Kim Bưu run rẩy lập tức xuất ra mộc bài màu đen kia. Đang muốn tung ra thì lại bị Vương Lâm giơ tay chụp vào hư không một cái. Lập tức lệnh bài nọ bay về phía Vương Lâm, bị hắn nắm trong tay.
 
Nhìn thế này thì hẳn là ngươi trong bước thứ hai của đạo lừa gạt, một lần tự gạt bản thân, nói mình là Cô Nhai Thiên Tôn, sau đó viết chữ này lên rồi.
 
Còn khí tức trên mộc bài này, ừ. tử khí rất đậm. Chắc là ngươi tìm được một thi thể. Thi thể này lúc còn sống nhất định là cường giả, ngươi đặt mộc bài này ở gần thi thể đó nhiều năm. Cho nên bị nhiễm tử khí kinh người!
 
Vương Lâm nhìn vài lần, mỉm cười nói.
 
Mỗi một câu nói của Vương Lâm đều khiến sắc mặt Lưu Kim Bưu tái nhợt đi. Đợi tới khi Vương Lâm nói hết, mỉm cười nhìn hắn, trong đầu Lưu Kim Bưu ầm vang, cảnh giới bước thứ hai của đạo lừa gạt chợt sụp đổ, co quắp ngồi xuống.
 
Loại chuyện này vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Hắn lừa gạt nhiều năm như vậy, có thể nói là lần đầu tiên gặp phải người mà chỉ nhìn một cái liền hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện. Mà điều này cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là đối phương biết mình cảm ngộ được đạo lừa gạt.
 
Hơn thế nữa hắn còn biết bản thân đã tới bước thứ hai, biết bước thứ hai là lừa gạt chính mình.
 
Thậm chí giờ phút này nhìn đối phương mỉm cười, Lưu Kim Bưu có cảm giác như hồn phi phách tán, giống như sâu trong linh hồn có ẩn dấu một nổi sợ hãi khắc cốt minh tâm với người này.
 
Loại cảm giác này khiến hắn càng nhìn Vương Lâm càng thấy quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi.
 
Ngươi. Ngươi là ai!
 
Thân thể hắn run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi không cách nào hình dung nổi.
 
Lại có dấu hiệu tự phá vỡ phong ấn.
 
Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nhận thấy rõ ràng phong ấn chuyển thế trong cơ thể Lưu Kim Bưu lúc này đang mơ hồ lỏng ra.
 
Phong ấn trí nhớ kiếp trước này xem ra nếu có kích thích thì có thể không cần ta tới mở cũng có thể tự bài trừ.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tư.
 

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí