Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2094: Tức giận xông vào Thần nữ Thánh môn



Nhìn thấy khí tức cuồn cuộn đáng sợ trên người Oanh Hoài, Táp Không bị trọng thương cũng không dám ở lại lâu, thứ muốn có được lão cũng đã có rồi, có thể thăng cấp lên Thánh đế hay không, chỉ có thể xem vận mệnh và sự cố gắng của lão.

Táp Không trong nháy mắt bỏ chạy, khuôn mặt Oanh Hoài vô cùng dữ tợn, cô thống hận nhất chính là Thần nữ của Thần nữ Thánh môn bị thất thân, bây giờ chuyện này xuất hiện ngay trên người cô, càng hận thêm chính là, Thần nữa thất thân khác đều là tự nguyện, còn cô không ngờ bị cưỡng ép.



Thần nữ phong của Thần nữ Thánh môn, Mục Tiểu Vận đang ngồi đơ trong nơi mà mình tu luyện, lúc này cô hoàn toàn không biết mình nên làm thế nào?

Gần đây cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng những không cho phép đi thăm sư phụ của mình, mà ngay cả đến thăm Bế Nguyệt sư tỷ cũng không cho phép. Nói đơn giản hơn một chút, bây giờ cô ngoài ở lại Thần nữ phong ra, thì không thể đến bất cứ nơi nào được.

- Mục Tiểu Vận.

Giọng nói của Cơ Tích vang lên sau lưng Mục Tiểu Vận, Mục Tiểu Vận lúc này mới giật mình tỉnh lại. Cơ Tích trong lòng thầm thở dài, mặc dù tui vi của cô cao hơn nhiều so với Mục Tiểu Vận, nhưng khi cô vừa mới đến cũng không cố ý giảm khí tức, Mục Tiểu Vận chậm lụt như này, chứng tỏ cô cũng hiểu tình cảnh của mình một chút, chỉ có điều không biết làm như nào mà thôi.

- Tích sư tỷ.

Mục Tiểu Vận mau chóng đứng dậy.

Cơ Tích chần chừ một lát, lúc này mới nói:

- Cô biết người của Đại nhật Thần sơn đến rồi không?

- Bọn họ có phải yêu cầu bây giờ tôi đến Đại nhật Thần sơn phải không? Tông chủ có phải đã đồng ý rồi không?

Mục Tiểu Vận bình tĩnh nói, cô có thể biết được tin này, cũng là La Bế Nguyệt liều chết thăm dò được, sau đó truyền tin cho cô.

- Đùng, vồn dĩ tôi định giúp cô nghĩ cách trong khoảng thời gian này, nhưng tông chủ cũng không ngờ Đại nhật Thần sơn lại đề nghị muốn Thánh nữ của Thánh môn chúng ta đến đó …

Cơ Tích có chút áy náy nói, trong lòng cô biết rõ, Đại nhật Thần sơn cũng không phải là đồ ngốc, chuyện mà Thần nữ Thánh môn có thể nghĩ đến, thì Đại nhật Thần sơn bọn họ đương nhiên cũng có thể nghĩ đến.

Mục Tiểu Vận lắc đầu:

- Tích sư tỷ, cô cũng không nợ tôi cái gì, cho nên cô cũng không cần giúp tôi làm gì hết, việc của tôi cô cũng không giúp nổi đâu.

Cơ Tích lại lần nữa trầm mặc rồi nói:

- Tiểu Vận, tôi thực sự vẫn còn nợ cô, hoặc là nói tôi nợ chồng của cô Diệp Mặc, hắn …

- Cái gì?

Mục Tiểu Vận đột nhiên đứng dậy, toàn thân run rẩy nắm chặt lấy tay Cơ Tích, chỉ có điều sau khi cô nói ra hai từ này, thì cũng không bật ra được một từ nào nữa.

Cô rất muốn nói, cô mau chóng nói cho tôi biết, chồng của tôi bây giờ ở đâu? Diệp Mặc ở đâu? Nhưng mặc cho cô cố gắng thế nào, cô cũng không thể bật thốt lên một lời nào nữa.

Cơ Tích trong lòng thầm thở dài cho Mục Tiểu Vận, một đường nguyên khí truyền đến, sau khi đem khí tức của Mục Tiểu Vận ổn định xuống, lúc này mới nói:

- Tiểu Vận, cô không cần sốt ruột, tôi đúng là biết, lần trước tôi chỉ là chưa báo cho cô biết mà thôi. Hôm nay tôi đến đây, chính là muốn nói cho cô biết chuyện này.

Mục Tiểu Vận cuối cùng cũng có thể nói chuyện, cô run giọng nói:

- Tích sư tỷ, xin cô nói cho tôi biết Diệp Mặc đang ở đâu? Chồng tôi bây giờ đang ở đâu?

Cơ Tích cũng không nói chuyện của Diệp Mặc, chỉ trầm giọng nói:

- Tôi nợ Diệp Mặc, bây giờ không có cách nào trả lại cho hắn được, thì trả lại cho cô cũng như vậy. Nhưng người của Đại nhật Thần sơn sắp đến dẫn cô đi rồi, đối với cô mà nói, cô có biết tung tích của Diệp Mặc hay không, kết quả cũng như nhau mà thôi.

Mục Tiểu Vận giống như bị giội một gáo nước lạnh, cô đơ người, bây giờ cô sắp bị người ta dẫn đi rồi, cho dù biết chồng mình ở đâu, cô có thể đi sao?

Mục Tiểu Vận mau chóng gạt những suy nghĩ khác sang một bên, lúc này cô chỉ muốn biết tin tức của Diệp Mặc, điều này đối với cô mà nói cũng là chuyện quan trọng giống như sống chết vậy.

- Tôi rất muốn dẫn cô đi khỏi Thần nữ Thánh môn …

Cơ Tích chậm rãi nói.

- Hả …

Mục Tiểu Vận lập tức ngây ngẩn cả người, cô thật không ngờ lại có chuyện tốt như này. Cơ Tích bbàng lòng dẫn cô rời khỏi Thần nữ Thánh môn naỳ? Đây chẳng phải nói cô sắp được gặp Diệp Mặc rồi sao? Lúc này cô hận không thể đưa tính mạng của mình cho Cơ Tích, chỉ cần cô ấy có thể để mình gặp được chồng mình là được.

Cơ Tích ảm đạm nói:

- Nhưng tôi không có bản lĩnh này. Huống chi, cho dù tôi có bản lĩnh này, tôi cũng không thể làm như vậy. Thứ mà tôi có thể làm chỉ là báo cho cô biết chồng của cô đi đâu, còn nữa chính là đưa thứ mà tôi nợ chồng cô cho cô.

Mục Tiểu Vận cuối cùng cũng tỉnh lại, thần sắc khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô khom người hành lễ với Cơ Tích nói:

- Xin Cơ Tích sư tỷ nói cho tôi biết, Diệp Mặc chồng tôi bây giờ đang ở đâu? Chỉ cần biết chồng của tôi còn bình yên vô sự, thì tôi cũng không cần lo lắng nữa.

Khi nói xong câu này, Mục Tiểu Vận cũng đã hạ quyết tâm, đợi lát nữa mình sẽ tự vẫn. Biết chồng mình bình yên vô sự thì cô cũng mãn nguyện rồi, đến Đại nhật Thần sơn tuyệt đối không thể có chuyện gì tốt, cô không cần đi cũng biết.

Chẳng may đến Đại nhật Thần sơn bị vũ nhục, cô thà rằng tự mình tự vẫn còn hơn.

Co Tích cũng đã nhìn ra ý chí muốn chết của Mục Tiểu Vận, cũng không nhắc nhở Mục Tiểu Vận. Bất luận thế nào, cô cũng sẽ không để Mục Tiểu Vận tự sát, nếu như để Mục Tiểu Vận tự sát, thì Thần nữ Thánh môn sẽ rơi vào hoàn cảnh cực xấu.

- Chồng của cô có thể rơi xuống sông Niết sinh rồi, sông Niết sinh cô có thể không biết, nhưng theo những gì tôi biết, cho dù là người có tu vi Đạo nguyên, rơi xuống sông Niết sinh, cũng không có cơ hội sống sót …

Cơ Tích còn chưa nói xong, Mục Tiểu Vận cũng đã cảm thấy mặt mũi tối sầm lại, tu vi Đại Ất Tiên của cô ở mặt này cũng không có tác dụng gì, cô giống như cảm thấy thân thể và linh hồn của mình cũng đã tách ra, bị câu nói này của Cơ Tích, trút hết ra ngoài rồi.



Diệp Mặc trên đường Na di suốt, trong nơi như Thánh đạo Tàn giới mà Na di, không nghi ngờ là đem đầu của mình xác trên tay. Cho dù vận khí của Diệp Mặc có tốt đi nữa, hắn cũng có bốn lần bị khe nứt không gian cắn nuốt. Nếu như không phải hắn có thần thức vực bao lấy, mỗi lần đều bị cắn nuốt, trong nháy mắt chạy ra ngoài, bây giờ hắn cũng không biết mình đang lưu lạc ở nơi nào nữa.

Ngoài khe nứt không gian cắn nuốt ra, hắn còn bị không gian lẹch vị xé rách một mảng da thịt lớn trên bả vai, chỉ thiếu chút nữa, hắn đã bị tàn phá cơ thể.

Điên cuồng di chuyển như vậy, vốn dĩ phải cần mấy ngày mới có thể đến được bên ngoài Thần nữ Thánh môn, Diệp Mặc chỉ tốn chưa đến nửa ngày, đã đến được bên ngoài Thần nữ Thánh môn rồi.

- Phạm vi Thánh môn, đứng lại.

Hai bóng người màu xanh chặn Diệp Mặc lại, đây là hai Thần nữ tu vi Tiên đế, Thần nữ Thánh môn tuyệt đối không cho phép người ngoài xông vào, cho dù bên ngoài cũng không được. Huống chi người ngoài này còn là một người đàn ông.

- Mục Tiểu Vận ở đâu?

Khóe mắt Diệp Mặc đỏ hoe, đằng đằng sát khí quát lớn.

- Trong này không có ai là Mục Tiểu Vận, anh lập tức ra ngoài khỏi phạm vi của Thần nữ Thánh môn …

Lập tức có một Thần nữ quát.

Không có được đáp án mà mình mong muốn, Diệp Mặc căn bản cũng không có tâm trạng dong dài cùng hai Thần nữ này, giơ chân lên đá một cái, hai Thần nữ bị lĩnh vực Thánh đế của Diệp Mặc trói buộc lại, đến sức đánh trả cũng không có, điên cuồng phun máu tươi ngay tại trận, ngã bay ra ngoài. Diệp Mặc cũng không giết hai người này, hắn vẫn còn lý trí.

- Người nào dám càn rỡ trong Thánh môn của ta?

Lại một bóng người màu xanh nữa xuất hiện trước mặt Diệp Mặc, đây là một người con gái dáng người cao ráo gầy gò, tu vi Tố Đạo. Cô chính là Thần nữ cao gầy lúc trước nhìn thấy Mục Tiểu Vận thất thân, muốn giết Mục Tiểu Vận. Cho dù Mục Tiểu Vận lúc trước chỉ là cùng với La Bế Nguyệt lạc đường tiến vào trong phạm vi của Thần nữ Thánh môn, cô cũng muốn giết Mục Tiểu Vận, từ đó có thể thấy được sự bá đạo của người này.

Bây giờ Diệp Mặc là một người đàn ông, tiến vào phạm vi của Thần nữ Thánh môn, cô nếu như có thể dễ nói chuyện, đó mới là chuyện lạ.

Lại là một Tố đạo Thánh đế, khí thế quanh người Diệp Mặc tăng vọt, sát cơ công thẳng lên trời, tiếp tục nghiêm nghị nói:

- Mục Tiểu Vận ở đâu?

- Con chó hoang ở đâu đến đây, mau cút ra ngoài Thần nữ Thánh môn cho ta, nơi này không phải là nơi ngươi đến tìm tiện nữ.

Tố đạo Thánh đế dáng người cao gầy này quả nhiên tính tình cũng không tốt hơn hai Thần nữ vừa nãy, miệng nói Diệp Mặc cút ra ngoài, nhưng tay cũng đã phóng ra một thanh kiếm dài màu lam rồi.

Đối phương chẳng những không trả lời, còn sỉ nhục Tiểu Vận, Diệp Mặc đến nửa từ cũng chẳng thèm nói, nói đạo lý cũng cần phải khi nào hắn có tâm trạng mới nói, lúc này hắn làm gì có tâm trạng nói đạo lý với người khác? Nếu như muốn bắt Tiểu Vận, thì hắn sẽ giết ngay lập tức.

36 viên Lôi Hải Thần Châu được phóng ra, đồng thời Băng Không cũng được phóng ra, Diệp Mặc thậm chí cũng không nghĩ đến chuyện nhẹ tay, hắn đến Lôi Hải Thần Châu cũng lấy ra hết.

Lôi Hải Thần Châu ẩn giấu trong thức hải của hắn, là thứ để lại cho Ức Mặc. Lúc này Diệp Mặc không thèm cân nhắc gì mà phóng ra ngoài, chính là vì muốn mau chóng xông vào Thần nữ Thánh môn.

Không gian xung quanh vố đã bị lĩnh vực Thánh đế của Diệp Mặc khống chế, cộng thêm sự giam cầm của Băng Không, khoảng không gian này trong nháy mắt liền đông cứng lại.

Cho dù tu vi Dục đạo của Oanh Hoài dưới Băng Không của Diệp Mặc cũng chỉ có thể bỏ chạy, một Thần nữ tu vi Tố dạo, dưới Băng Không của Diệp Mặc lại càng không có sức đánh trả lại, cô chỉ có thể khó khăn giãy giụa trong Băng Không, còn chưa đợi cô định thần lại, thì Lôi Hải Thần Châu đã đánh tới. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hàng loạt tia chớp lóe sáng bên trong, 36 viên Lôi Hải Thần Châu còn chưa bắt đầu, cũng đã kết thúc rồi. Nếu nói Diệp Mặc dùng bom đạn bắn muỗi, thì cũng chẳng khoa trương chút nào.

Trạm Hải An bị Băng Không và Lôi Hải Thần Châu đánh tan tành đến cặn bã cũng không còn, còn Diệp Mặc đến nhẫn trữ vật cũng không có tâm trạng đi thu lại, liền xông vào trong sơn môn của Thần nữ Thánh môn. Cho đến lúc này, đại trận hộ sơn của Thần nữ Thánh môn còn chưa kịp đóng lại.

- Lôi Hải Thần Châu …

Trên ghế chủ tọa trong điện tiếp khách của Thần nữ Thánh môn, một người con gái áo tím tức giận chằm chằm nhìn Diệp Mặc thu lại Lôi Hải Thần Châu mau chóng xông vào Thần nữ Thánh môn, lẩm bẩm nói vài từ.

Diệp Mặc từ khi nhìn thấy Trạm Hải An, đến lúc giết chết Trạm Hải An, trước sau cũng chỉ có mấy giây. Cô đến cầu cứu cũng không có cách nào cầu cứu được, hoặc là nói thủ đoạn thần thức hóa hình của cô, trong vực của đối phương căn bản không chen vào được.

Người con gái áo tím lập tức đứng lên, sắc mặt vô cùng tái nhợt, không ngờ lại có người đien cuồng như vậy trong Thần nữ Thánh môn, vung tay một cái đã giết chết Tố đạo Thánh đế, điều này quả thực quá ngang ngược rồi.

- Cơ tông chủ, không biết vì chuyện gì mà tức giận như vậy?

Một người đàn ông tu vi cũng là Hóa đạo đỉnh phong đứng lên hỏi, rõ ràng người con gái áo tím này chính là tông chủ Cơ Tâm Dật của Thần nữ Thánh môn.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí