Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1462: Gốc cây nghịch thiên



Tốc độ của Thanh Nguyệt của Diệp Mặc cực nhanh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn đã đến được một ngọn núi hoang vu không bóng người. Hắn thậm chí đến đây là nơi nào cũng không chú ý, đã chui vào Thế giới trang vàng bắt đầu chữa thương.

Vết thương bị mũi đao của Hồng Nhất Hấn chém dưới sự vận chuyển của Tam Sinh quyết, cũng không có chút khuynh hướng liền miệng lại, thậm chí còn có chuyển biến xấu hơn.

- Thật lợi hại.

Diệp Mặc sau khi nuốt mấy viên đan dược, khiếp sợ tự nói một câu. Hắn tu vi Hóa Chân, lại là tu sĩ luyện thể Thần cảnh, hơn nữa công pháp chủ yếu tu luyện còn là Tam Sinh quyết diễn sinh từ Thế giới trang vàng ra, không ngờ lại không thể nào làm liền vết thương được, cái này làm sao không thể khiến hắn không ngừng kinh hãi được?

Diệp Mặc ngồi bên cạnh Khổ Trúc, nuốt đan dược chữa thương, nhưng vẫn cảm thấy vết thương liền lại cực kỳ chậm, dường như chỉ cần buông lỏng một chút, thì vết thương lại mở rộng như cũ. Hơn nữa chỗ vết thương lại vô cùng đau đớn. khiến Diệp Mặc cảm thấy không thể chịu nổi. Dường như vết thương này sẽ khoét sâu vào trong nguyên thần, mỗi lần đau đớn, thần hồn của hắn cũng sẽ bị mài mòn một chút.

- Cái này rốt cục là cái gì?

Diệp Mặc lúc này mới ý thức được sự kinh khủng của vết thương, hắn lấy một mũi đao bị cấm chế phong ấn lại, thần thức cũng không thể nào quét vào trong được.

Diệp Mặc lại lần nữa bỏ mũi đao xuống, hắn quyết định bất luận thế nào phải làm liền vết thương lại rồi tính tiếp. Cho dù vết thương liền chậm, nhưng cũng sẽ có ngày nào đó liền lại được.

Ôm suy nghĩ này, Diệp Mặc bắt đầu luyện công trị thương. Nhưng sau khi sáu ngày này trôi qua. Diệp Mặc phát hiện vết thương của hắn cũng chỉ thu lại được một phần ba, hơn nữa càng về sau tốc độ liền khép lại càng chậm, thậm chí còn có xu hướng dừng lại.

Diệp Mặc nồn nóng đứng dậy, hắn cảm thấy cho dù vết thương của mình mạnh mẽ khép lại, cũng không hiểu ra nguyên nhân, vết thương này cũng là một họa lớn.

Vô Ảnh dường như biết Diệp Mặc đang tức giận, dứt khoát bay xa sang một bên. Diệp Mặc trị thương dưới Khổ Trúc, nó liền bay đến vườn linh dược. Khi Diệp Mặc đứng dậy đi về phía vườn linh dược, nó lại bay về bên Khổ Trúc. Rõ ràng đối mặt với Diệp Mặc, phương châm của nó cũng là tôi không chọc được anh, thì tôi trốn.

Diệp Mặc cũng không để ý đến Vô Ảnh, hắn đi đến bên cạnh vườn linh dược, đột nhiên dừng lại, hắn cảm giác đến đây rồi, vết thương của hắn dường như cũng có xu thế liền lại.

Chuyện này là chuyện gì? Chẳng lẽ trong một chỗ riêng biệt trong Thế giới trang vàng cũng có thể trị thương được? Hoặc là nói trong một chỗ riêng biệt có tác dụng đặc biệt đối với việc liền vết thương lại?

Diệp Mặc nhắm mắt lại cảm nhận một chút, trị thương trong này, tốc độ lành vết thương đúng là nhanh hơn. Hơn nữa cái cảm giác thoải mái này, căn bản cũng không phải là liền vết thương lại đơn giản như vậy. Đến nguyên thần và thần thức của hắn cũng dễ chịu và ôn dưỡng hơn, còn có một cảm ngộ khó có thể nói thành lời được.

Diệp Mặc bắt đầu di chuyển chậm lại, hắn muốn biết trong Thế giới trang vàng của mình rốt cục vị trí nào có tác dụng trị thương tốt nhất.

Sau một tuần hương, Diệp Mặc nhìn thấy vết thương của mình lành được một nửa một cách dễ dàng, suýt chút nữa bật thốt thành lời. Chính là chỗ này rồi, trong này dường như có sức sống, khiến vết thương của hắn nhanh chóng lành lại.

Diệp Mặc ngồi xuống chuẩn bị tinh thần chữa lành vết thương của mình, lại nhìn thấy một gốc cây nhỏ dưới chân mình, một gốc cây nhỏ chỉ dài một tấc ngay trước mặt hắn. Một luồng sinh khí khó có thể miêu tả được từ trong gốc cây nhỏ đó tản ra ngoài. Diệp Mặc cảm thấy vết thương của mình căn bản cũng không cần luyện công trị thương, trong thời gian ngắn ngủi, bằng mắt thường của mình nhìn thấy vết thương nhanh chóng lành lại.

Cho dù là ngốc, Diệp Mặc cũng biết vết thương của hắn sở dĩ có thể lành nhanh như vậy cũng không liên quan đến Thế giới trang vàng, mà là liên quan đến gốc cây kia.

Gốc cây này chính là gốc cây mang khí tức hỗn độn mà hắn lấy được từ Thông Minh hà. Diệp Mặc vui mừng hớn hở nhìn vết thương mà một tuần chưa lành lại của hắn, trước gốc cây này chỉ trong thời gian hai tuần hương ngắn ngủi, đã lành lặn hoàn toàn. Một luồng hắc khí nhàn nhạt từ vết thương tràn ra ngoài, nhanh chóng liền bị gốc cây kia phân giải không còn.

Không có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào, thậm chí hắn còn cảm thấy mình không còn vết thương nào nữa. Diệp Mặc sờ sờ chỗ mình bị thương, vô cùng trơn tru, làm gì có vết thương nào?

- Đúng là đồ tốt.

Diệp Mặc vô cùng vui mừng nhìn gốc cây trước mặt, trong lòng lại càng than thở, vật hỗn độn quả nhiên không bình thường, tự nhiên quên mất lúc trước hắn tùy ý ném gốc cây này vào trong linh dược viên.

Gốc cây này được sự tán thưởng của Diệp Mặc, giá trị lập tức được nâng cao bằng địa vị của Khổ Trúc.

Bên cạnh vườn thảo dược đương nhiên không phải là nơi mà gốc cây giống này nên ở, lúc này phạm vi Thế giới trang vàng của Diệp Mặc cũng lên đến mấy chục nghìn dặm rồi, hắn cố ý tìm cho gốc cây này một khoảng trống, di chuyển gốc cây này đi, sau đó lại chôn mười đoạn linh mạch cực phẩm dưới gốc cây này. Nếu như không phải tiên tinh quá đắt giá. Diệp Mặc thậm chí còn muốn chôn mười mấy viên tiên tinh dưới gốc cây này.

Hắn không ngờ đi Thông Minh hà một chuyến, lại lấy được gốc cây nghịch thiên như này, đây không phải là gốc cây chỉ cao có một tấc, một khi đợi gốc cây này trưởng thành rồi, thì sẽ thế nào?

Đáng tiếc Diệp Mặc bây giờ còn chưa biết đây là cây gì. “Vật” ở phía trong cũng giới thiệu đầy đủ hết, đến thập đại linh căn cũng giới thiệu, nhưng lại không tìm được đoạn nào giới thiệu về cây này.

Giết Hồng Nhất Hấn rồi, lại lấy được một gốc cây thần kỳ như này, tâm trạng Diệp Mặc rất tốt, tìm một chỗ phía xa ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu nửa mũi đao kia.

Cấm chế của mũi đao đó bị Diệp Mặc hủy đi, còn mũi đao vẫn trong tay Diệp Mặc cũng không yên nhảy lên, dường như lúc nào cũng muốn rời khỏi tay Diệp Mặc vậy.

Diệp Mặc thử luyện hóa mũi đao này, liền cảm thấy cực kỳ khó khăn, thần thức của hắn không thể nào kéo dài vào trong mũi đao này được, mũi đao này, hắn căn bản cũng không thể nào luyện hóa được.

Diệp Mặc phóng ra một thần thức đao mạnh mẽ quét thần thức vào bên trong mũi đao này, một luồng khí tức viễn cổ tang thương truyền đến, còn chưa đợi Diệp Mặc quan sát kỹ lưỡng, lại có một luồng khí tức giết chóc hỗn độn truyền ra, hai luồng khí tức này gặp nhau, khiến Diệp Mặc trong lòng vô cùng bất an.

Đặc biệt là luồng khí tức giết chóc kia, giống như mũi đao này đã giết vô số tu sĩ vậy, hấp thu vô số hồn phách và máu tươi của vô số tu sĩ. Cho dù trong tay Diệp Mặc, vẫn có thể cảm thấy được sự hô hoán khát máu mãnh liệt. Một ham muốn dâng lên trong đầu Diệp Mặc, hắn hận không thể lập tức tiêu diệt được tất cả những thứ cản trở hắn.

Diệp Mặc vội thu lại thần thức của mình, cố gắng loại bỏ những ý nghĩ này đi. Đồng thời trong lòng lại càng kinh hãi, đây rốt cục là thứ gì? Lúc này hắn chắc rằng Hồng Nhất Hấn sỡ dĩ có thể phóng ra mũi đao đánh mình bị thương, tuyệt đối không phải là gã đã luyện chế được mũi đao này, mà là cách gã tạm thời khống chế được sự kích phát này.

Nếu Hồng Nhất Hấn lúc đó luyện hóa được mũi đao này rồi, thì sẽ thế nào? Diệp Mặc giật mình một cái, hắn thậm chí nghĩ nếu như vậy thật, thì mình chắc rằng cũng chỉ có thể chạy trốn mà thôi.

Lại ba ngày nữa trôi qua. Diệp Mặc cũng tìm được cách của Hồng Nhất Hấn, hắn ký thác một luồng nguyên thần trong mũi đao này, cắt bớt luồng nguyên thần của mình, đối với những tu sĩ khác mà nói thì có thể rất khó, nhưng đối với tên Hồng Nhất Hấn thường xuyên cắt thần hồn nuôi dưỡng cửu đầu trùng, quả thực rất dễ dàng.

Diệp Mặc không dùng cách của Hồng Nhất Hấn, hắn cảm thấy cách này của Hồng Nhất Hấn cũng không hay lắm. Nửa mũi đao này giống như một quả bom hẹn giờ vậy, ký thác nguyên thần của mình vào trong đó, quả thực quá không đáng tin rồi. Tên Hồng Nhất Hấn thích giết chóc, nói không chừng có liên quan đến mũi đao này.

Nhưng có đại sát khí lớn như vậy cũng không dùng. Diệp Mặc cảm thấy quả thực đáng tiếc. May là Diệp Mặc cũng có cách của mình, hắn có Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát, hắn không cắt nguyên thần của mình, lại ký thác một luồng thần thức đặt lên trên mũi đao. Nếu như lúc nào cần dùng đến, hắn cũng có thể giống như Hồng Nhất Hấn, phóng ra mũi đao tấn công đối phương, hơn nữa hắn chắc rằng mũi đao này trong tay hắn uy lực phát huy chắc chắn cũng sẽ lớn hơn nhiều so với trong tay Hồng Nhất Hấn, vì thần thức của hắn còn mạnh hơn nhiều so với Hồng Nhất Hấn.

Ở trong Thế giới trang vàng mười ngày. Diệp Mặc lại cảm thấy đáng giá, hắn chẳng những biết được giá trị đích thực của gốc cây đó, lại lấy được một đại sát khí, một mũi đao không rõ lai lịch.

Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng mới biết đây là Tuy sơn, lúc trước khi hắn dẫn theo Diệp Lãng và Tống Ánh Trúc vừa mới đến đại lục Lạc Nguyệt, chính là xuất hiện ở Tuy Sơn. Không ngờ sau bao năm như vậy, bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây lần nữa.

Lúc trước mấy người bọn họ vừa đến nơi này, liền bị mấy tên tu sĩ luyện khí đánh cướp, kết quả mấy tên tu sĩ luyện khí đó ngược lại lại bị hắn giết chết.

Hắn cũng không biết nơi này là sau Bắc Vọng châu, mới biết đại lục Lạc Nguyệt có bốn châu, cũng mới biết nơi mà mình lúc trước ở là Đông Huyền Châu, chỉ là một góc của đại lục Lạc Nguyệt mà thôi.

Hôm nay, hắn đã thành lập một thành phố riêng cho mình ở Nam An châu. Bắc Vọng châu cũng bị hắn đến đến đi đi bao nhiêu lần, cho dù Tây Tích châu hắn cũng đến hai lần rồi. Chỉ có nơi hắn sinh ra là Đông Huyền Châu, đến bây giờ hắn cũng chưa đi qua.

Diệp Mặc nhớ đến nơi mà hắn từng lưu lạc ở Đông Huyền Châu, nhớ đến sư phụ Lạc Ảnh, mà bây giờ Lạc Ảnh đã trở thành vợ của hắn, Diệp Mặc khóe miệng lộ nụ cười đắc ý. Sau đó hắn lại nhớ đến Kinh Dục Điền và Lưu Mạn Hương bị hắn giết chết ở Vẫn Chân điện, còn cả Kinh Thân mà đến bây giờ hắn vẫn chưa giết được.

- Có lẽ mình nên dẫn Tố Tố cùng về Đông Huyền Châu một chuyến.

Diệp Mặc lẩm bẩm một mình, thậm chí hắn muốn đến thăm Thần Dược môn, một khi hắn phi thăng rồi, có lẽ cũng không còn cơ hội quay về đó nữa.

Diệp Mặc còn chưa phóng ra Thanh Nguyệt rời đi, hắn lại nhìn thấy một người quen đang phi độn về phía này. Tu sĩ đang đến là Thành Dạ Quân, là đan vương Kim Đan kỳ duy nhất mà hắn quen biết.

Thành Dạ Quân luyện đan thiên phú rối tinh rối mù, nhưng đáng tiếc, tu vi của gã quả thực thấp không thể thấp hơn được nữa. Lúc trước khi Diệp Mặc còn là Trúc Cơ, gã là tu sĩ Kim Đan, bây giờ Diệp Mặc đã là Hóa Chân rồi, gã vẫn là tu sĩ Kim Đan.

Nhưng con người Thành Dạ Quân cũng không tệ, sau đại hội luyện đan danh nhân đường, còn cố ý đến tìm mình để trao đối kinh nghiệm. Thực ra Diệp Mặc biết, lúc đó Thành Dạ Quân có tính chất muốn truyền thụ lại đến giao lưu với mình, nhưng sau khi nói chuyện, gã mới biết sự hiểu biết của mình đối với luyện đan còn thâm sâu hơn gã nhiều. Kết quả sau một cuộc nói chuyện, hai người cũng chiếm được cảm tình của nhau.

- Á, Diệp Mặc sao anh lại ở trong này?

Thành Dạ Quân sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, câu đầu tiên chính là kinh ngạc, sau đó thở phào nói:

- Anh ở đây là tốt rồi.

- Xảy ra chuyện gì à?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi, hắn căn bản cũng không nhìn thấy phía sau có người muốn truy sát gã, nên mới kinh ngạc hỏi một câu.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí