Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 897





CHƯƠNG 945: CHỌC VÀO ANH TA LÀM GÌ

Những tên kia biết mình không phải là đối thủ của Lý Phàm, nhưng đều là một đám sĩ diện. Lý Phàm đối phó với bọn họ thế này là hoàn toàn không cho bọn họ chút mặt mũi nào.

Sắc mặt cả đám người trở nên lạnh lẽo, tất cả đều nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt tức giận.

Lý Phàm thấy vậy nhưng vẫn coi như không. Đối với anh mà nói, cho dù những người này ra tay với mình, anh vẫn nắm chắc phần thắng.

“Hay là xông lên một lần đi.” Lý Phàm ngoắc ngoắc ngón tay nói.

Đột nhiên mấy tên đó không nói nên lời. Về phần này bọn họ hoàn toàn bị thuyết phục, vì ai cũng rõ thực lực của Lý Phàm.

Về điểm này, cả đám phải thừa nhận rằng mình không phải là đối thủ của Lý Phàm.

Sau khi Đông Hào nhìn thấy những kẻ đó không phải là đối thủ của Lý Phàm thì không khỏi nhíu mày, đối với anh ta mà nói, đây không phải là chuyện tốt.

Anh ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm, như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ở trong mắt anh ta, Lý Phàm quá khó đối phó.

“Hừm, tao biết thực lực mày mạnh, nhưng muốn ra tay với tao ư, còn phải xem mày có năng lực như thế nào.” Lúc này Đông Hào khinh thường nói.

Lý Phàm thấy vậy cũng bật cười. Anh biết mình và đối phương có quan hệ rất lớn.

Thuốc giải đó có hiệu quả với Cố Họa Y và những người khác, khi nhìn thấy Đông Hào, tất cả đều lộ ra vẻ kinh tởm. Cũng may mà đối phương không thực hiện được, nếu không bọn họ sẽ hối hận đến chết.

Lý Phàm bình tĩnh nói: “Chuyện này không liên quan đến các người.”

Đám bảo vệ nghe xong, sắc mặt sa sầm. Suy nghĩ kỹ càng, nếu phải đấu với nhau thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cả đám đành từ bỏ.

Đối với bọn họ, bọn họ đều thừa nhận mình không phải đối thủ của Lý Phàm, nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự không có lợi ích gì cho tất cả, vậy nên cuối cùng bọn họ đành rút lui.

“Mau rút.” Đám người kia đều lo lắng, bọn họ đều biết Lý Phàm không phải người thường.

Lúc nhìn thấy Lý Phàm, ai cũng đều vội vàng chạy đi.

Đông Hào theo phản xạ nhìn về phía người phục vụ, đối người phục vụ nói: “Chuyện này giao cho anh xử lý. Nếu không xử lý tốt, đừng trách tôi không khách sáo.”

Người phục vụ nghe vậy, khóe miệng giật giật vài cái, chuyện này liên quan gì đến anh ta? Anh ta nghĩ tới chuyện mình đã lấy được tiền, quyết định giúp đối phương đến cùng.

“Anh có biết đây là địa bàn của ai không? Đây là địa bàn của ngài Thiên. Muốn gây rắc rối ở đây ư, cứ thử xem.” Lúc đe dọa người phục vụ nhắc tới ngài Thiên.

Lý Phàm cũng cười, nếu đây không phải là địa bàn của Sở Trung Thiên thì sẽ khó đối phó. Còn nếu đã là địa bàn của Sở Trung Thiên, thì chuyện lại càng dễ dàng hơn.

Người phục vụ thấy Lý Phàm không lên tiếng, nghĩ thầm anh sợ hãi, dù sao ngài Thiên cũng rất nổi tiếng ở Hán Thành.

Đông Hào được nước lấn tới, cười khẩy nói: “Sao, không phải rất lợi hại à? Sao biết đây là địa bàn của ngài Thiên rồi thì lại câm như hến thế?”

Lúc này anh ta mới chú ý tới ánh mắt của Lý Phàm, lúc nhìn thấy ánh mắt của anh, anh đã có dự cảm không tốt lành gì.

Đột nhiên anh ta giật thót, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, đây không phải là điềm lành cho anh ta.

“Vậy anh gọi ông ta tới đây đi.” Lý Phàm nói.

Người phục vụ ra vẻ như đang nhìn một tên ngốc, không biết Lý Phàm lấy tự tin ở đâu ra, anh ta không sợ hãi khi biết rằng đây là địa bàn của Ngài Thiên.

Đông Hào lại nhìn người phục vụ, cười nói: “Nếu anh ta đã muốn chết đến vậy, hay anh cứ gọi cho Ngài Thiên đi.”

Người phục vụ không hề do dự, anh ta là bồi bàn, nên đương nhiên không đủ tư cách để gọi Ngài Thiên.

Nhưng anh ta đã báo cáo vấn đề với quản lý của mình.

Quản lý tiền sảnh đi tới, anh ta rất quen thuộc với Lý Phàm, vừa nhìn thấy anh thì ngẩn người tại chỗ, đây không phải là bạn của Ngài Thiên sao? Anh ta xoa xoa tay, chuẩn bị nên nói như thế nào.

Người phục vụ chỉ vào Lý Phàm nói với quản lý tiền sảnh: “Quản lý, tên này quá hung hãn, tôi đề nghị anh dạy anh ta một bài học.”

Người quản lý sảnh sững sờ ngay tại chỗ. Yêu cầu ông ta dạy dỗ Lý Phàm ư, đây là điều mà chỉ những người thần kinh mới dám làm.

“Rốt cuộc đã gì xảy ra chuyện gì vậy, các người có phải chọc giận anh ta rồi không?” Quản lý sảnh cau mày, nếu người của anh ta chọc phải anh Lý, đó sẽ là một rắc rối lớn.

Điều anh ta chắc chắn là ngài Thiên nhất định sẽ giúp anh Lý trút giận.

Người phục vụ hoàn toàn không hiểu lời của quản lý sảnh, thay vào đó anh ta cong môi nói: “Quản lý, anh đang nói cái gì vậy, bọn tôi sao có thể chọc vào anh ta được, tên này rõ ràng là bị điên rồi.”

“Tôi nghĩ cậu mới điên đấy.” Quản lý sảnh nói xong liền tát vào mặt người phục vụ một cái.

Người phục vụ sững sờ tại chỗ, chuyện gì vậy, liên quan gì đến anh ta. Anh ta đâu làm gì đối phương, sao lại bị đánh?

“Ông chủ, thế này là sao?” Người phục vụ hỏi với vẻ khó hiểu, thậm chí anh ta còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Rốt cuộc là anh ta đã chọc phải ai, bỗng dưng quản lý lại tát anh ta mà không có lý do gì.

Người quản lý tiền sảnh bực bội nói: “Cậu im đi, cậu có biết anh Lý là ai không? Anh Lý là bạn của ngài Thiên. Nhưng cậu lại muốn ngài Thiên ra tay với anh Lý ư. Cậu có uống nhầm thuốc không mà dám tìm ngài Thiên. “

Ông ta thấy may mắn là đã đến kịp thời và xử lý sự việc này nhanh chóng. Nếu không cứ để tên nhân viên đầu bò này làm việc, ông ta chắc chắn sẽ không toàn mạng.

Ông ta hận không thể tát thêm người phục vụ, đánh cho anh ta ngu hẳn thì thôi.

Người phục vụ ngây ra tại chỗ, anh ta vô cùng bất ngờ trước thông tin này, nếu không phải tận tai nghe thấy thì anh ta cũng không thể tin đây là sự thật.

Anh ta hít một hơi thật sâu, khi nhìn Lý Phàm, ánh mắt anh ta chuyển từ khinh thường sang tôn trọng và nghi ngờ. Mặc dù anh ta không biết Lý Phàm và Ngài Thiên quen biết nhau như thế nào.

Nhưng ngay cả người quản lý tiền sảnh cũng đã nói như vậy, anh ta đương nhiên tin vào điều đó.

“Tôi thực sự đã có mắt như mù.” Người phục vụ giải thích, giả vờ vô tội.

Quản lý sảnh tức giận liếc mắt nhìn anh ta, cảm thấy đối phương rất hèn hạ, ông ta tức giận nói: “Ít nói năng ngu đần ở đây đi, bây giờ anh lập tức xin lỗi anh Lý.”

Người phục vụ cũng biết anh đang gặp rắc rối nghiêm trọng nên chạy đến gần Lý Phàm và nói: “Anh Lý, em thực sự không biết anh và ngài Thiên là bạn. Vừa rồi tất cả là lỗi của em. Em không có mắt, mong anh không chấp nhặt mà bỏ qua. “

Đông Hào chết lặng, anh ta đứng ngây ra đó, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí