Tinh Vân khiễng chân lên, vòng tay ôm lấy cổ của Đoàn Nam Phong, nhắm mắt lại để tận hưởng mật ngọt mà hắn trao tặng. Những gì trải qua giữa hai người suốt một tháng qua không khác gì một đôi tình nhân. Những ngày tháng êm đềm mà ngọt ngào do hắn mang lại khiến nàng không tự chủ mà ngày càng yêu thương hắn. Nói hắn không yêu nàng, nàng tuyệt đối không tin nhưng mãi hắn vẫn không nói cho nàng biết vị trí của nàng trong lòng hắn. Nàng cũng không hỏi, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Đợi đến ngày hắn cho nàng câu trả lời về hôn nhân của hắn, về tình cảm hắn dành cho nàng. Nàng không thể nghĩ hay suy đoán quá nhiều như vậy. Nàng chỉ biết hiện tại thật quá tốt đẹp, đến nỗi nàng không muốn bất cẩn làm hỏng mất bức tranh đẹp đẽ này.
Lưu luyến rời môi hắn, nàng một mạch nắm tay kéo hắn vào phòng ngủ, nhẹ đẩy hắn ngã ra giường, nàng từ phía trên cúi đầu hôn lên môi hắn. Nàng học hắn cách mút môi rồi luồn lưỡi vào miệng hắn.
Đoàn Nam Phong nhìn cô gái do hắn dạy ngày càng táo bạo thì nhẹ tay vỗ lên mông nàng nhưng vẫn không ngăn nàng lại, cứ nằm yên xem nàng muốn chơi trò gì với hắn.
DO NỘI DUNG NHẠY CẢM
BẠN BẤM VÀO ĐÂY ĐỂ ĐỌC TIẾP QUA HÌNH ẢNHHắn biết nàng xinh đẹp, nàng có sức hấp dẫn mê người. Ngay lần đầu tiên thấy nàng đứng hát, hắn đã không thể tự chủ được. Không ngờ sau khi ở bên nàng, được nàng dành tình cảm và sự hấp dẫn của nàng cho hắn, hắn càng ngày càng ham muốn nàng. Mỗi ngày một nhiều, không sao khống chế được. Một tháng qua, mỗi đêm hoan ái là một cảm giác mới mẻ, tuyệt diệu không tìm thấy được ở bất kỳ người phụ nữ nào.
Một lúc sau, Đoàn Nam Phong quyến luyến buông nàng ra, sau đó đặt nàng nằm xuống giường. Hắn nằm cạnh nàng, ôm cô gái nhỏ vào lòng hít thở hương vị hạnh phúc nàng mang lại.
“Nam Phong… cám ơn anh.” Đoàn Nam Phong nhìn nàng đang, không hiểu vì sau nàng lại nói vậy.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Đoàn Nam Phong, Tinh Vân liền nói: “Cám ơn anh đã xuất hiện trong đời em, cho em tận hưởng hạnh phúc mà em không bao giờ dám nghĩ đến.”
Đoàn Nam Phong lấy tay khẽ gõ lên trán nàng, yêu thương nói: “Tinh Vân, em cũng mang đến cho anh rất nhiều hạnh phúc và thỏa mãn. Những lời khách sáo như vậy giữa chúng ta không cần phải nói.”
Tinh Vân ôm chặt thắt lưng của Nam Phong, nhẹ nhàng nói tiếp: “Nam Phong… nếu một ngày, em không thể khiến anh thích thú nữa, anh có bỏ rơi em không?”
Đoàn Nam Phong nhíu mày nhìn nàng: “Sẽ không có lúc đó.”
Tinh Vân mỉm cười ngọt ngào rồi ôm lấy người đàn ông bên cạnh đi vào giấc ngủ. Bất tri bất giác, người đàn ông này đã trở thành một phần của cuộc đời cô.