Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1763: Bán Thần Vương khiêu chiến



Văn Thái Nhạc vốn là nam nhân yêu thích mỹ nữ, đồng thời gặp được ba nữ nhân cực phẩm, ánh mắt đã không thể dời đi, lập tức sai người điều tra thân phận các nàng, hơn nữa còn nhiều lần tiếp cận các nàng.

Mới đầu, tam nữ cảm thấy Văn Thái Nhạc là đệ tử Thiên Long Môn, không muốn đắc tội người ta, cho nên ứng phó qua loa với hắn một chút.

Ai biết Văn Thái Nhạc lại như kẹo da trâu vậy, cứ dính vào tam nữ, lại thường xuyên đến trang viện tìm người.

Khang Văn và Khang Vũ biết rõ thân phận của đối phương, cho nên cũng không tiện mở miệng ngăn trở.

Mới đầu tam nữ một mực dùng bế quan làm lý do không gặp hắn, nhưng hôm nay người ta lại trực tiếp xông vào, hơn nữa còn nói những lời quá mức, đơn giản chỉ là muốn tam nữ đi theo hắn thôi.

- Tên kia ngay từ đầu còn rất quân tử, thấy chúng ta chướng mắt hắn, liền lộ ra vẻ chán ghét, thật sự là buồn nôn!

Ngọc Nhu Phỉ ở một bên bi phẫn nói.

Phong Thanh Duyên có chút lo lắng nhìn xem Lăng Tiếu nói:

- Ta thấy người ta sẽ không chịu để yên đâu, hơn nữa nghe khẩu khí hắn thì hậu trường rất cứng rắn, Tiếu nhi, việc này có phiền toái gì cho ngươi không?

Đôi mắt to của Tiêu Linh nhìn Lăng Tiếu, cũng tràn đầy lo lắng và áy náy.

- Yên tâm đi, loại này tiểu ma-cà-bông này, ta còn không để trong lòng.

Lăng Tiếu khinh thường nói.

Lúc này, Lăng Tiếu mới nhìn kỹ cảnh giới của tam nữ, mỗi người đều tăng lên không ít.

Phong Thanh Duyên mượn nhờ rất nhiều tài nguyên Lăng Tiếu cho mình, cuối cùng trở thành Thánh Hoàng. Ngọc Nhu Phỉ thì là đỉnh phong Thánh Hoàng, mà Tiêu Linh cũng đã là đê giai Thánh Hoàng rồi, nàng mới là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất.

Về phần Tiên Vu Dã và Sát Thiên đều đang bế quan, tạm thời không quấy rầy bọn hắn.

Bất quá nghe khẩu khí của tam nữ, Tiên Vu Dã đang định trùng kích cảnh giới Thần Vương, mà Sát Thiên lại chỉ đang tích lũy lực lượng, cách Thần Vương còn xa lắm.

Hiểu rõ tình huống mọi người, Lăng Tiếu cũng an tâm không ít.

Chỉ là Phong Thanh Duyên lại không nhịn được nói:

- Cười nhi, ngươi chừng nào mới đi tìm sư phụ ngươi?

Lăng Tiếu biết rõ vấn đề này sớm muộn cũng phải đối mặt, hiện giờ lại bị hỏi, cũng chỉ có thể nói:

- Nghĩa phụ Nhu Phỉ mới biết được tung tích của hắn, hắn không đến... Ta cũng không biết đi tìm ở đâu ah!

Lăng Tiếu có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, chủ yếu là hắn không muốn Phong Thanh Duyên biết rõ Tà Đế có thể đang ở trong cấm địa Loạn Táng Không Gian, miễn cho nàng lo lắng sợ hãi.

Phong Thanh Duyên lộ ra vẻ lo lắng, nàng từ Trung Vực một đường chạy đến, cũng đã qua nhiều năm rồi, một mực không có biết rõ tình huống của Tà Đế, trong lòng cực kỳ lo lắng ah!

Lăng Tiếu thấy vậy cũng khổ sở nói:

- Như vậy đi, nếu như một năm sau nghĩa phụ Nhu Phỉ còn chưa tới, ta cùng với ngươi đi tìm sư phó!

Phong Thanh Duyên nổi lên vài phần cảm kích nói:

- Ta cũng biết tình huống của chúng ta, ngươi có thể có phần tâm này đã tốt lắm rồi.

Lăng Tiếu định trong một năm này xem thử có cơ hội trùng kích cảnh giới Thần Vương hay không, chỉ có đạt tới cảnh giới Thần Vương hắn mới có thể tùy tiện hành tẩu trong Thiên Vực.

Lăng Tiếu biết rõ đám người ở đây cực kỳ buồn chán, một mực khổ tu cũng không phải chuyện tốt.

Vì vậy hắn định mang theo các nàng đi dạo trong Thiên Long Môn, thuận tiện đến Thiên Long Thành dạo chơi thư giãn một chút.

Trong Thiên Long Môn có không ít cấm địa, chỉ cần không phạm vào những cấm địa kia thì Lăng Tiếu có thể tùy tiện đi lại, ai bảo hắn trên danh nghĩa là chân truyền đệ tử, mà trong tay hắn lại có cả lệnh bài Trưởng Lão tôn quý, trong Thiên Long Môn không ai dám ngăn đón hắn cả.

Dạo qua một vòng trở về, tam nữ cuối cùng cũng thấy được chỗ hùng hậu của loại tông môn cự đầu này.

Các nàng thỉnh thoảng lại sợ hãi thán phục liên tục, phát hiện mình có thể tu luyện trong loại hoàn cảnh ưu việt này đã là thiên đại phúc phận rồi.

Lăng Tiếu mang theo chúng nữ lần nữa quay về tiểu viện, ý định nghỉ ngơi một ngày, sau đó liền đến Thiên Long Môn đi dạo mấy ngày.

Không ngờ lại bị một chuyện đáng giận phá vỡ.

Thì ra là Văn Thái Nhạc kia đã hạ thư khiêu chiến với Lăng Tiếu, bảo hắn ngày mai đến luận võ đài của Thiên Long Môn để "Luận bàn".

Loại khiếu chiến cá nhân này, chẳng qua chỉ là một cách để lấy lại danh dự.

Chỉ là Lăng Tiếu lại không có lý do gì phải ứng chiến cả.

Bởi vì trong Thiên Long Môn có thể cho phép đệ tử khiếu chiến lẫn nhau, một khi người bị khiêu chiến không dám ứng chiến, vậy sẽ bị coi như thua, danh tiếng nhất định sẽ mất hết, đồng thời người liên quan đến hắn cũng sẽ mất hết mặt mũi.

Đương nhiên, Lăng Tiếu là thuộc về loại chân truyền đệ tử trên danh nghĩa, cũng không có sư phó gì cả.

Coi như thua thì cũng chỉ là chuyện cá nhân hắn, không liên quan đến những người khác.

Nhưng Văn Thái Nhạc đã không biết tốt xấu như vậy, Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không để hắn sống khá giả rồi

Muốn khiêu chiến, vậy thì chiến cho thống khoái!

Hắn sẽ nói cho đám chân truyền đệ tử kia biết, trong mắt hắn Bán Thần Vương chẳng là thứ gì cả!

- Nói cho hắn biết, ta sẽ đi ứng chiến!

Lăng Tiếu bóp thư khiêu chiến trong tay thành vụn phấn.

Khang Văn ở một bên nhắc nhở:

- Thiếu gia, Văn Thái Nhạc chính là cảnh giới Bán Thần Vương, dùng thực lực hắn hiện giờ chỉ sợ...

- Không có gì phải sợ cả, Bán Thần Vương thì thế nào? Coi như là đê giai Thần Vương, ta cũng sẽ không bỏ qua hắn, vừa vặn lấy hắn ra để dương oai trong Thiên Long Môn!

Lăng Tiếu khoát tay áo nói.

Khang Văn biết rõ nói thêm cũng không được gì, chỉ có thể lui xuống, đồng thời bảo Khang Vũ báo cáo cho môn chủ việc này, xem có thể ngăn cản trận đấu này không.

Hiển nhiên lấy cách biệt thân phận giữa Lăng Tiếu và Văn Thái Nhạc, cho dù hắn cự tuyệt xuất chiến cũng không có gì quá khó coi cả.

- Lăng Tiếu ca ca, người nọ hư hỏng như vậy, ngươi nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn!

Tiêu Linh đương nhiên là vô điều kiện tin tưởng Lăng Tiếu rồi.

Phong Thanh Duyên và Ngọc Nhu Phỉ cũng biết Lăng Tiếu có rất nhiều át chủ bài, hắn đã dám ứng chiến, vậy khẳng định là nắm chắc mười phần.

...

Chuyện Văn Thái Nhạc khiêu chiến Lăng Tiếu bị tuyên truyền xôn xao khắp nơi.

Rất nhiều đệ tử đều nhận được tin tức này, ý định ngày mai nhất định phải did quanchieens.

Huống hồ Văn Thái Nhạc là đệ tử cúa Thieen Thần Vương Hạ Công, nghe nói trước đó không lâu đã thành tựu Bán Thần Vương, ngày sau có hy vọng thành Thần, không ít người càng muốn xem thử thực lực hắn đã đạt đến trình độ nào rồi.

Mặt khác, Lăng Tiếu kia lại là thần thánh phương nào, chỉ là hoài nghi họ "Lăng" này, chẳng lẽ là người Kim tộc?

Hiển nhiên ở trong Thiên Long Môn người có họ "Lăng" cũng chỉ có một, có được đỉnh cấp thần công tăng lên chiến lực, nhất định không thể khinh thường được.

Trong một tầng lầu các cao mấy chục tầng độc lập, Văn Thái Nhạc đi vào trong.

Sư phó Hạ Công hắn chính là bế quan chỗ này.

- Xuân trưởng lão, sư phụ ta có ở đây không?

Văn Thái Nhạc ở chỗ này không còn tính cách ngạo mạn trước kia nữa, ngược lại lộ ra có chút cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

Thần Vương đứng ở cửa ra vào đạm mạc nhìn hắn một cái nói:

- Vào đi, sư phụ của ngươi đang chờ ngươi ở bên trong.

Văn Thái Nhạc có chút tâm thần bất định đi vào.

Hắn biết rõ việc hắn khởi xướng khiêu chiến sư phó đãbiết, nếu không có thuyết pháp, chỉ sợ hắn cũng không qua đây rồi.

Hạ Công thoạt nhìn bộ dáng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, không lộ ra quá già, nhưng cũng không quá trẻ, là đỉnh phong Thần Vương chân chính.

Hắn có thể vào mấy năm trước lực chém một gã Thiên Thần Vương xếp hạng hơn tám trăm, từ đó tấn chức trở thành Thiên Thần Vương mới, bên trong môn ngược lại có không ít thanh danh.

Cho nên được ban cho loại lầu các độc lập này, để bày ra thân phận bất phàm của hắn trong môn.

Văn Thái Nhạc vừa mới tiến đến, liền lập tức cung kính quỳ xuống thi lễ với Hạ Công:

- Đồ nhi bái kiến sư phó!

Hạ Công vẫn đang nhắm mắt, căn bản không để ý tới Văn Thái Nhạc, phảng phất như xem hắn như không tồn tại vậy.

Văn Thái Nhạc biết rõ tính cách sư phó, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Hạ Công mới chậm rãi mở mắt ra nhàn nhạt nói:

- Đầu ngươi bị kẹp sao?

Hạ Công rất tức giận, đồ đệ này của hắn có thiên phú, nhưng sao cứ trêu chọc vào những chuyện không đâu này, mà không dùng thời gian để tu luyện chứ. Bằng không bằng vào tài nguyên hắn cung cấp thì giờ đã là Thần Vương rồi, mà không phải chỉ là Bán Thần Vương.

Văn Thái Nhạc biết rõ bất cứ chuyện gì của mình tuyệt đối không thể thoát khỏi mắt sư phó, chỉ có thể cúi đầu không dám nói gì cả.

- Ngươi sao thế? Ngay cả mấy con đàn bà cũng không làm gì được, còn bị ném ra, mặt mũi vi sư bị ngươi làm mất hết rồi!

Hạ Công rít gào nói.

Văn Thái Nhạc nói:

- Sư phó, ta... Chúng ta đánh không lại Khang Văn và Khang Vũ trưởng lão ah, bọn hắn biết rõ ta là đệ tử ngài còn dám động thủ, đệ tử vì thay sư phó đòi lại mặt mũi nên đã khiêu chiến tiểu tử kia, ngày mai ta nhất định phải dẫm nát hắn dưới chân, cho hắn biết chúng ta cũng không dễ khi dễ như vậy!

- Vậy ngươi có biết địa vị của tiểu tử kia không? Có biết thực lực người ta thế nào không?

Hạ Công trầm giọng hỏi.

Văn Thái Nhạc do dự một chút nói:

- Hắn dường như gọi là Lăng Tiếu, là chân truyền đệ tử tân tấn a..

Dừng chút hắn lại nói:

- Sư phó có phải lo hắn là người của nhất tộc kia, sợ đệ tử không phải đối thủ của hắn không? Ngài đại khái có thể yên tâm, hắn chỉ là đỉnh phong Thánh Hoàng, cho dù có thể tăng lên chiến lực, cũng sẽ không phải là đối thủ của ta.

- Thực lực chỉ là đỉnh phong Thánh Hoàng? Khó trách ngươi dám khiêu chiến hắn, tốt, vi sư cho ngươi nhiệm vụ, trận chiến ngày mai chỉ có thể thắng không cho phép bại, nếu như ngươi thua, vậy ngươi sẽ không phải là đồ đệ vi sư nữa, vi sư gánh không nổi ngươi đâu!

Hạ Công nói với Văn Thái Nhạc!

Bán Thần Vương đối chiến đỉnh phong Thánh Hoàng, đây là cục diện tất thắng!

Bất quá, Lăng Tiếu họ "Lăng", thân phận thế nào cũng không cần nói nữa, ai cũng biết Kim tộc có lực lượng biến thái tăng lên chiến lực, coi như là đỉnh phong Thánh Hoàng cũng có được thực lực khiêu chiến Bán Thần Vương.

Trong Thiên Long Môn rất nhiều cao tầng đều bị người Kim tộc áp đến sít sao, nhưng cũng có bộ phận người không phục, những người bọn hắn lực lượng không kém, bọn hắn không cam lòng một mực đều bị Kim tộc đè nặng, cảm giác thấp hơn người Kim tộc một đầu, nhất là những tên yêu nghiệt có thần thể kia lại càng thêm không phục.

Mà người nhất mạch Hạ Công trong lòng càng tương đối phản cảm người Kim tộc, muốn lấy năng lực áp Kim tộc, lấy được quyền khống chế chính thức Thiên Long Môn.

Cho nên, đồ đệ của hắn giờ khiêu chiến Lăng Tiếu, hắn không thể không hạ quân lệnh trạng, nhất định phải giành được thắng lợi trận chiến này.

Đương nhiên, hắn đối với tính cách của tên đồ đệ này hiểu rất rõ, rõ ràng ở trong môn lại đi tranh giành nữ nhân với người ta, còn bị ném ra ngoài, thật sự là mất mặt.

- Đệ tử tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của sư phó!

Văn Thái Nhạc đại hỉ đáp.

Hắn còn sợ bị sư phó trách phạt chứ, hiện giờ không cần lo lắng nữa rồi, chỉ cần có thể giành được thắng lợi, không những đạt được mỹ nữ, lại có thể đạt được sự tán thưởng của sư phó, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.

...

Ở trong môn chủ tổng điện, vợ chồng Lăng Thần và Tiêu Trân Thải cũng nhận được tin tức này.

Ở trong Thiên Long Môn, bất cứ chuyện gì cũng không dấu được tai mắt của bọn hắn.

Mà Lăng Phi hiện giờ cũng ở cùng một chỗ với bọn họ, đang càu nhàu nói:

- Xem ra có ít người ngay cả da mặt cũng không cần nữa rồi, rõ ràng để một gã Bán Thần Vương khiêu chiến một gã cao giai Thánh Hoàng, nói không chừng ta cũng nên đi khiếu chiến bọn hắn đây.

Lăng Phi cũng không biết Lăng Tiếu hiện giờ đã là đỉnh phong Thánh Hoàng rồi, bằng không hắn cũng sẽ không lo lắng như vậy

- Thật sự là quá mức, những năm gần đây Kim tộc đối với bọn họ đều không tệ, rõ ràng dám khiêu khích, phu quân, nếu không ngươi ra mặt ngăn trận đấu này lại đi!

Tiêu Trân Thải đối với Lăng Tiếu ấn tượng không tệ, lúc này ở một bên khuyên.

Lăng Thần trong mắt lập lòe thần sắc cơ trí, hắn thản nhiên nói:

- Chẳng qua chỉ là tranh giành giữa tiểu bối thôi, nếu như Lăng Tiếu thua coi như là một bài học, đến lúc đó lại an bài một đối thủ ngang giai khiêu chiến với bọn họ.

Là nhất môn chi chủ, áp lực của hắn không phải thường nhân có thể tưởng tượng được.

Thiên Long Môn theo người khác thấy là thế lực cự đầu, nhưng cũng tồn tại nội lo mà người khác khó biết.

- Đại ca đã đến lúc này rồi mà ngươi còn bảo trì bình thản, cứ theo ta nói, trực tiếp mang Hạ Công kia ra ngoài đánh một trận, mặt khác gọi mấy vị trưởng lão trong tộc ta đi ra, chấn nhiếp mấy gia hỏa tự cho là đúng kia, bằng không bọn hắn luôn hô phong hoán vũ, sớm muộn có một ngày, bọn hắn sẽ cấu kết ngoại nhân đoạt cơ nghiệp Thiên Long Môn của chúng ta thôi!

Lăng Phi rất là khó chịu nói.

- Ngũ đệ, đừng náo nữa, bọn hắn tuy muốn đoạt phần cơ nghiệp này, nhưng tuyệt đối sẽ không cấu kết ngoại nhân đâu!

Lăng Thần trầm giọng nói, tiếp theo hắn lại thở dài:

- Chủ yếu vẫn do chúng ta chậm chạp không thể đột phá, nếu như thế hệ chúng ta lại thêm một vị Thủy Thần, những người kia sẽ phải kiêng kị rồi, mặt khác trong một đời trẻ tuổi ngoại trừ Lăng Bá ra, những người khác cũng không chống đỡ nổi tràng diện, lực lĩnh ngộ đều không cao ah!

Nói đến đây, thần sắc Lăng Phi cũng ảm đạm thêm vài phần.

Kim tộc bọn hắn là chủng tộc cổ xưa, có được ưu thế người khác khó có thể bằng được, lại có Cổ Hoàng Thần Công trợ giúp, đủ để khiến bọn hắn xưng bá một phương rồi.

Chỉ là theo nhiều đời nhân tài ra hết, rất nhiều thần thể đến thế gian, mà huyết mạch Kim tộc bọn hắn càng lúc càng mỏng manh, mới khiến cho địa vị một đời mới của Kim tộc ở Thiên Long Môn bị trùng kích như vậy.


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí