Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 564: Hội Đấu Giá (7)



Edit: Sahara

Trầm Ngọc Khanh thản nhiên cười: "theo như lời của Thiên Nhai, tính tình của nha đầu này không mấy tốt, muốn cô ấy đồng ý ra tay trị bệnh, sợ là không có dễ dàng như vậy! Trừ phi là có thể khiến cho tâm trạng của cô ấy vui vẻ. Mà muốn làm cho tâm trạng của một y sư vui vẻ, phương pháp tốt nhất có lẽ tặng một quyển y thư vô cùng trân quý!"

Nói xong lời này, Trầm Ngọc Khanh hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp.

"Còn về câu hỏi trước đó của ngươi, ta có thể theo đúng sự thật mà nói cho ngươi biết, dù tất cả y sư của Trầm gia hợp lại, thì e là cũng không bằng được với nha đầu kia! Thư tịch này có đưa cho bọn chúng thì cũng chỉ trở thành một đống giất vụn."

Nữ tử kiều diễm cắn chặt lấy môi dưới của mình, từ đáy lòng chợt cảm thấy hơi chua xót.

Những năm gần đây, cô ta chưa thấy gia chủ có tình cảm đặc biệt với một nữ nhân nào cả, cho dù tính cách ngài ấy ôn nhu, diện mạo lại như trích tiên, tuy nhiên, sự ôn nhu của ngài ấy vĩnh viễn đều đi kèm với sự xa cách.

Chỉ có một mình cô ta, là có thể làm cho gia chủ có một cái nhìn khác.

Đúng lúc này, giá của quyển thư tịch càng lúc càng tăng cao, hiện tại đã đạt tới con số một trăm ngàn vạn lượng. Trầm Ngọc Khanh cảm thấy lúc này đúng là thời cơ tốt để ra tay, thế nhưng, còn chưa kịp đợi hắn mở miệng, thì một giọng nói tà mị từ giữa sảnh đường Hội Đấu Giá bỗng vang lên.

"Một trăm lẻ một ngàn vạn lượng!"

Giọng nói này vừa cất lên, làm cho cái giá Trầm Ngọc Khanh sắp buột miệng nói ra phải nuốt ngược trở về, tuy nhiên, hắn lại chỉ thản nhiên cười: "xem ra, chúng ta không cần ra tay."

"Tại sao?" nữ tử kiều diễm cảm thấy không hiểu mà nhìn Trầm Ngọc Khanh.

"Nha đầu này nếu đã tự mình mở miệng, thì chúng ta không thể ra tay cạnh tranh. Để tránh cho cô ấy hiểu lầm rằng chúng ta muốn cướp đoạt lấy vật phẩm của cô ấy. Cho nên ta cũng chỉ có thể từ bỏ ý định dùng quyển thư tịch kia để lấy lòng cô ta!"

____

Sảnh đường Hội Đấu Giá, tầng một.

Đường Lâm tức tới mức thiếu chút nữa là hộc máu, hắn hung hăng trợn mắt trừng về phía Vân Lạc Phong: "chẳng phải ngươi nói ngươi chướng mắt với thư tịch của Tuyệt Thiên sao? Sao bây giờ lại tranh với ta?"

Một trăm hai mươi ngàn vạn lượng đã là giới hạn của Đường Lâm! Mắt thấy đồ vật sắp sửa tới tay, ai ngờ Vân Lạc Phong lại chạy ra ngán một chân.

Vân Lạc Phong lười biếng dựa người vào lưng ghế, thản nhiên mỉm cười: "ta mua về đốt chơi!"

"Ngươi...." Đường Lâm tức giận chỉ vào mặt Vân Lạc Phong: "ngươi lấy đâu ra tiền hả? Nếu ngươi cố ý kêu giá khống, hậu quả thế nào ngươi không thể gánh nổi đâu!"

Vân Lạc Phong liếc nhìn Đường Lâm một cái, khóe môi gợi lên một nụ cười trêu tức: "ngươi có muốn để cho ta tiến hành công khai tài sản một lần nữa hay không? Nếu ngươi muốn thì ta cũng sẽ sẵn lòng làm theo. Tất nhiên, điều kiện thì vẫn như lần trước, nếu ta có thể lấy ra đủ tiền, vậy làm phiền ngươi trả tiền cho ta mua quyển thư tịch này về đốt chơi!"

Tức khắc, Đường Lâm im bặt.

Đã nuốt phải quả đắng một lần, sao còn ngu ngốc nuốt thêm lần thứ hai? Cho nên, lần này hắn không có một hai bắt ép Vân Lạc Phong phải lấy tiền trên người ra để kiểm tra công khai nữa, mà hắn di chuyển tầm mắt của mình về phía đấu giá sư đang đứng phía trên.

"Ta ra một trăm hai mươi ngàn vạn lượng!"

Hắn cắn chặt răng ra giá, ruột gan bị nghẹn tức đến đau thắt lại.

Vân Lạc Phong, không phải ngươi muốn giành với ta sao? Đã vậy, ta sẽ khiến cho ngươi phải nhớ bài học ngày hôm nay cả đời!

Nghĩ đến đây, đáy mắt Đường Lâm lóe lên một tia âm hiểm, trong lòng hắn cũng âm thầm cười lạnh.

Muốn đấu với Đường Lâm ta? Con nha đầu như ngươi vẫn còn kém lắm!

"Một trăm hai mươi mốt ngàn vạn lượng!"

"Một trăm ba mươi ngàn vạn lượng!"

Đường Lâm trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, trong lòng thì âm thầm cười lạnh liên tục.

Lúc kêu cái giá một trăm ba mươi ngàn vạn lượng này xong, hắn đã tính toán là sẽ thu tay, bởi vì lần này hắn mang theo cũng chỉ có một trăm hai mươi ngàn vạn lượng mà thôi! Nếu không phải vì muốn Vân Lạc Phong phải hao thêm một số tiền lớn thì hắn cũng sẽ không tiếp tục kêu giá.

Hơn nữa, dựa theo tính cách của Vân Lạc Phong, nhất định sẽ tiếp tục ra giá, nếu đến lúc đó mà cô ta không lấy ra được hơn một trăm ba mươi ngàn vạn lượng, Hội Đấu Giá Thịnh Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!

Quả nhiên, Vân Lạc Phong thật sự đã tiếp tục lên tiếng. Chẳng qua, lời nói tiếp theo này của Vân Lạc Phong lập tức khiến cho sắc mặt của Đường Lâm trở nên xanh mét.

"Ngươi.... Thắng!"

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí