“Không còn cách nào khác, cha, Địa Tiên và Thiên Tiên đều đã xuất hiện rồi, con đã dùng cả Đại Tác Mệnh Thuật rồi…”, Tần Ninh bất đắc dĩ.
“Người còn chưa nói cho con biết, sao người lại tới đây?”
Tần Ninh tò mò.
Nghĩa phụ chính là nghĩa phụ.
Cha chính là cha! Hắn biết đầu óc nghĩa phụ không được bình thường cho lắm, nếu cha mẹ hắn có ở đây thì người bị đánh không phải là Tần Ninh hắn mà chính là Tạ Thanh.
Cho dù Tạ Y Tuyền là phu nhân *****̉a hắn thì hắn chỉ cần gọi một tiếng nhạc phụ là được rồi! Tạ Thanh không biết Tần Ninh đang nghĩ gì, ông ấy buông Tần Ninh xuống, khoanh tay đứng đó, giả vờ ho một tiếng rồi nói: “Cha biết trước là con lịch kiếp sẽ gặp nguy hiểm nếu không phải nhờ gia gia *****̉a con thì con đã chết cả ngàn lần rồi, lần này cha con không có ở đây, ta thân là nhạc phụ *****̉a con thì phải quan tâm con chứ”.
“Năm đó, khi con còn chưa lịch kiếp, ông đây đã đoán được nên đã phong ấn một cấm chế có ẩn chứa căn nguyên hồn phách long lân *****̉a ta vào bên trong hồn phách *****̉a con”.
“Ta vốn nghĩ rằng con đã dùng nó từ lâu rồi, không ngờ là tới bây giờ mới bị ép phải sử dụng, xem ra, lần này, con đã bị ép tới bước đường *****̀ng rồi!”
“Nhưng mà nói đi *****̃ng phải nói lại, năm đó, phụ thân *****̉a con đã dạy con những gì? Con không biết học tập phụ thân con sao?”
Tần Ninh không biết phải nói gì: “Học… học ông ấy cách bỏ trốn sao…”, bị con trai ruột chê là vết thương chí mạng nhất.
Tạ Thanh cười to: “Đó không phải là chạy, đó được gọi là rút lui có chiến thuật!”
“Nói với thằng nhóc như con, con *****̃ng không hiểu”.
Rút lui có chiến thuật?
Không phải là bỏ chạy sao…
Tạ Thanh nói: “Con còn liên lạc với phụ thân con không?”
“Không có…”, Tần Ninh nói thẳng: “Cha con xuất hiện hai lần, lần đầu tiên là do tuổi thọ *****̉a con hao hết, cha con đột nhiên xuất hiện, khôi phục tuổi thọ cho con”.
“Lần thứ hai là sau khi Thanh Trúc chết, con muốn được ích kỉ một lần nên đã thiêu đốt hết tuổi thọ *****̉a mình, ép cha con hiện thân…”
“Cha…”, sắc mặt Tần Ninh khó coi, hắn nói: “Người tức ông ấy nhưng mà đừng có đánh con chứ, con thật sự không thể chịu được nổi…”, bàn tay đang nắm bả vai Tần Ninh *****̉a Tạ Thanh buông ra, ông ấy cười trừ: “Có đạo lý, tuy rằng con là con *****̉a ông ấy nhưng mà con *****̃ng là con rể *****̉a ta, ta *****̃ng đau lòng”.
Đau lòng?
Đau lòng cái quỷ gì!