Phi Thiên

Chương 1164: Khổ không cúi đầu (1)



Hồng Tụ cũng bị né sai, Miêu Nghị bá một tiếng biến mất ở chỗ sâu trong động.

Hồng Tụ, Hồng Phất thất kinh, không ngờ tu vi của bọn họ đã đến cảnh giới Tử Liên nhưng vẫn khó khăn ngăn chặn Miêu Nghị xuất thủ, thường ngày chỉ nghe nói đến uy danh của Miêu Nghị. Hôm nay mới biết dưới lớp vỏ nổi danh trống rỗng, Miêu gia thật lợi hại!

Điều càng làm cho hai người giật mình chính là lực lượng hậu bị khi Miêu Nghị xuất thủ, pháp lực đánh vào hai trong cơ thể hai người trong nháy mắt làm cơ thể hai người bọn họ nhiệt huyết sôi trào, phảng phất như đun nước sôi, chịu đủ đau khổ. Muốn khu trừ đạo pháp lực kia xuất ra ngoài cơ thể cũng không được, bởi vì đạo pháp lực kia có thể phá hỏng pháp lực của bọn hắn, giống như vừa rồi dễ dàng phá vỡ pháp lực phòng ngự của các nàng, căn bản không thể nào khu trừ.

Hai người chỉ có thể liều mạng tiêu hao tốc độ bay nhanh của pháp lực, liều mạng áp chế, dùng phương thức tiêu hao nhanh chóng có thể ngăn được lúc nào thì ngăn. Nếu không lục phủ ngũ tạng thế nào cũng bị hòa tan.

- Miêu gia, ngươi không thể đi vào...

Nhị nữ thất thanh hét lên chói tai, thân hình lảo đảo lắc lư đuổi theo.

Vừa rồi vì ngăn cản hai người ngăn cản, Miêu Nghị đã đánh vào không ít hỏa diễm vô hình trong cơ thể hai người, có thể nói đã phá hủy năng lực phản kháng của hai người.

Sau khi đi tới chỗ sâu trong động Miêu Nghị như ngây dại, đứng ở chỗ ngọn nguồn như có dã thú gào thét, cũng có thể nói là sợ ngây người.

Một sợi dây xích vàng rực dày bằng chén ăn cơm, một sợi dây xích ngăm đen, từng sợi như tấm lưới xuyên qua chỗ sâu trong nham thạch. Những sợi dây xích này cùng kết nối, trói buộc một người trên không trung.

Một thân thể gần như người, bị tất cả sợi dây xích lớn nhỏ xuyên qua da khóa lại xương quai xanh của người này, xuyên qua làn da khóa từng cái xương sườn của người đó, xuyên qua làn da khóa một đống xương bả vai của người đó. Tứ chi chẳng những bị sợi dây xích thô to khóa lại, hơn nữa cánh tay và tứ chi cũng bị khóa sắt xỏ xuyên qua rồi khóa.

Ngang hông bị sợi dây xích thô to cột lại, cổ bị dây xích trói lại, miệng bị xích ghìm. Trên người còn cắm không ít cương châm khóa huyệt vị, cả người máu me nhầy nhụa.

Một màn này làm người nhìn sởn hết gai gốc, kinh khủng nhất chính là, hai mắt người nọ lại hiện ra hồng quang yêu dị, một đôi mắt huyết quang yêu dị. Vốn tưởng rằng là mắt máu, nhưng rất nhanh lại phát ra các loại màu lục quang, hắc quang, tử quang, lam quang dọa người.

Dưới làn da huyết mạch lại càng giống như một con rắn dài hẹp chui tới chui lui, du tẩu bên ngoài thân thể.

Mặc dù bị xích ghìm miệng, nhưng vẫn phát ra tiếng hô làm da đầu người ta tê dại, la hét như bệnh tâm thần, trên không trung kịch liệt giãy dụa, làm chiếc khóa sắt trói buộc hắn kẽo kẹt không ngừng, tựa hồ như muốn tránh thoát khỏi trói buộc.

Mặc dù người này trở nên kinh khủng như thế, nhưng Miêu Nghị không khó nhận ra là ai, ngoài Yến Bắc Hồng còn có thể là ai.

Miêu Nghị quả thực không thể tin vào hai mắt mình, một con người làm sao có thể biến thành bộ dạng kinh khủng như vậy, đây là người sao? Quả thực như biến thành ma quỷ.

- Rống...

Đôi mắt vàng rực chợt nhìn xuống người Miêu Nghị, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, rống giận thê lương, dường như muốn cắn nuốt Miêu Nghị.

Rất hiển nhiên... Miêu Nghị đã nhìn ra, ý thức của Yến Bắc Hồng đã mất đi khống chế, căn bản không nhận ra hắn.

Thì ra người phát ra tiếng hú như dã thú chính là Yến Bắc Hồng... Miêu Nghị kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.

Hồng Tụ, Hồng Phất lảo đảo thở hổn hển rốt cục cũng chạy tới, thấy Miêu Nghị đã nhìn thấy, hai người đồng thời quỳ ngồi trên mặt đất khóc hu hu.

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía hai người, tiến lên, hai tay ấn lên đầu vai hai người, rút hỏa diễm vô hình trong cơ thể hai người ra ngoài.

Nhị nữ lúc này mới như trút được gánh nặng thở ra một hơi, nhưng không đợi hai người trì hoãn quá lâu, một tay Miêu Nghị đã níu lấy vạt áo hai người lôi dậy, lạnh lùng nói:

- Hai tiện tỳ dám yên lặng giấu diếm ta, nói! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Nhị nữ khóc nức nở rơi lệ, Hồng Tụ nức nở nói:

- Đại nhân tu luyện gây ra rủi ro, sắp tẩu hỏa nhập ma.

- Còn dám gạt ta!

Miêu Nghị giáng hai cái tát, đánh ngã hai người xuống đất, chỉ vào hai người quát lên:

- Chẳng lẽ ngươi làm như ta không biết, khi Yến đại ca đột phá cảnh giới Hồng Liên từng mua đại lượng Vô Ưu quả, sau này khi hai ngươi đột phá đến cảnh giới Hồng Liên lại mua rất nhiều Vô Ưu quả, hiện giờ làm cho số lượng Vô Ưu quả của sáu nước hầu như không còn, lẽ nào tất cả các ngươi lúc trước cũng tẩu hỏa nhập ma?

Bá! Bảo kiếm nơi tay, đâm lên cổ Hồng Tụ:

- Tiện tỳ, nếu còn nói dối, ta chém ngươi!

- Đại nhân tu luyện gặp phải rủi ro, sắp tẩu hỏa nhập ma...

Hồng Tụ sắp chết vẫn mạnh miệng, vẫn lặp đi lặp lại câu nói như vậy.

Hồng Phất cũng như thế, bất kể ngươi uy hiếp làm sao cũng vô dụng, chính là không chịu nói thật.

Miêu Nghị giận đến mức đá cho hai người một cước, đá hai người bọn họ đập xuống thạch bích rơi xuống mặt đất, hắn cũng không thể thật sự giết chết thị nữ của Yến Bắc Hồng. Chuyện cho tới bây giờ hắn cũng đã nhìn ra, chuyện này tất nhiên là Yến Bắc Hồng bày mưu đặt kế, nhị nữ đang giúp Yến Bắc Hồng giấu diếm chuyện gì.

Bị treo ngược trên không trung, Yến Bắc Hồng thỉnh thoảng gào thét, thỉnh thoảng trầm thấp.

Hai tay Miêu Nghị cầm kiếm trụ địa, hai tay đặt trên bụng, đối mặt với Yến Bắc Hồng hỉ nộ vô thường phía trên, sắc mặt thâm trầm, lạnh lùng nói:

- Hai tiện tỳ quay lại đây!

Nhị nữ khóc nức nở đi tới, đồng thời quỳ gối trước mặt hắn cúi đầu khóc, cho dù bị Miêu Nghị thu thập chật vật không chịu nổi.

Miêu Nghị lạnh lùng hỏi:

- Hồng Tụ, ngươi kêu ta chuẩn bị cho ngươi nhiều Vô Ưu quả như vậy, cho Yến đại ca dùng có hiệu quả không?

Nhị nữ cũng nhìn thấu Miêu Nghị không có ác ý, là muốn giải quyết vấn đề. Hồng Tụ lắc đầu nói:

- Đại nhân chưa từng dùng qua. Hiện tại ý thức của đại nhân rất hỗn loạn, cũng không có biện pháp phục dùng, phải đợi sau khi đại nhân tỉnh lại, đại nhân mới có thể luyện hóa.

Miêu Nghị hỏi:

- Lúc nào mới có thể tỉnh táo lại?

Hồng Phất khóc nói:

- Khi đại nhân vừa bắt đầu hôm thì thanh tĩnh hôm thì hỗn loạn. Nhưng thời gian thanh tĩnh càng lúc càng ngắn, thời điểm ý thức hỗn loạn càng ngày càng dài, lần này ý thức hỗn loạn không sai biệt lắm đã mười ngày. Theo như quy luật lúc trước tính ra, đoán chừng cũng sắp tỉnh lại rồi.

Vẻ mặt Miêu Nghị căng thẳng, nhìn Yến Bắc Hồng phía trên hỏi:

- Sợi dây xích này xem ra tốn không ít tiền, không phải trong thời gian ngắn có thể chuẩn bị được. Xem ra Yến đại ca đã sớm biết mình sẽ có ngày này, là Yến đại ca quyết ý trói mình lại hay sao?

Hồng Tụ buồn bực khóc gật đầu nói:

- Tu vi của đại nhân ngày càng cao, không làm như vậy căn bản không khống chế được bản thân, một khi như vậy đi ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp phải người sát hại, cho nên chỉ có thể mua dây buộc mình.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí