Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1268: Thiên Ma loạn thần



Hàn Lập khẽ thở dài, tập trung đả tọa, thu liễm tâm thần, yên lặng vận công.

Thiên Ngoại Hư Không mặc dù trùng trùng nguy hiểm, nhưng bù lại, các loại thiên địa nguyên khí lại phi thường nồng đậm, rất phù hợp để tu luyện.

Mà Tiểu Bạch vẫn đang tiếp tục thúc giục chiếc túi vải màu trắng, tận lực vơ vét tất cả khoáng thạch, vật liệu trong khu vực phụ cận.

Cự cầm lông xanh vẫn mải miết đưa Hàn Lập và Tiểu Bạch bay về phía trước. Trong nháy mắt, đã hơn nửa canh giờ qua đi.

Đúng lúc này, mảnh thiên địa trước mặt bọn hắn đột nhiên tối sầm, dường như màn đêm vừa thình lình phủ xuống.

Mặc dù đang nhắm mắt tu luyện, nhưng Hàn Lập vẫn cảm ứng được. Hắn mở to hai mắt, chăm chú quan sát quang cảnh trước mặt, nhíu chặt lông mày.

Phía trước bỗng nhiên trở nên tối tăm không phải do Thiên Ngoại Hư Không có ngày đêm biến hóa. Mà bởi vì trước mặt cự cầm hiện giờ đã xuất hiện một mảnh hắc vân cực kỳ khủng bố, như thủy triều cuồn cuộn ập tới.

Mảnh hắc vân này vặn vẹo không ngừng. Mơ hồ có thể chứng kiến đủ loại Ảnh Tử chớp động, vô cùng quỷ dị.

"Đây là vật gì?" Tiểu Bạch bị dị tượng trước mặt thu hút, lập tức đình chỉ thu thập khoáng thạch, miệng lắp bắp kinh ngạc.

"Đây là Thiên Ma Vân, chính là vật do Vực Ngoại Thiên Ma ngưng tụ mà thành. Tuy có hình dạng nhưng lại không thực sự là vật chất, cũng không thể bị tiêu diệt. Đây được xem như hiểm họa lớn nhất tại Thiên Ngoại Hư Không. Hai ngươi phải đề phòng một chút, nhất là Hàn tiểu hữu." Cự cầm truyền âm nhắc nhở.

Hàn Lập hơi rùng mình, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì cự cầm lông xanh đã đâm đầu vào giữa mảnh hắc vân khổng lồ.

Hắn lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như trầm mình giữa làn nước băng giá. Xung quanh chẳng còn lại gì ngoài một màu đen kịt, ngay cả cự cầm lông xanh và Tiểu Bạch đang ngồi bên cạnh hắn cũng trở nên mông lung lạ thường.

Hàn Lập không dám nghĩ nhiều, lập tức khởi phát Pháp tắc Thời gian bảo hộ toàn thân.

Nhưng không gian tối tăm xung quanh đột nhiên tuôn ra một loại ba động vô hình kì dị, nhanh chóng nuốt chửng thân hình hắn.

Không chờ Hàn Lập kịp phản ứng, cảnh sắc xung quanh đột ngột biến đổi. Lúc này, hắn bỗng thấy mình đang trơ trọi đứng giữa một không gian vô cùng tối tăm mờ mịt. Cự cầm lông xanh và cả Tiểu Bạch đều đã biến mất không chút dấu vết.

"Không gian Tâm Ma?" Hàn Lập nhăn nhó, lẩm bẩm nói. Cũng may hắn đã kịp thời thúc giục Luyện Thần Thuật, khiến cho thức hải cảm giác được một hồi thanh lãnh.

Phía trước chợt có một hình bóng lóe lên, một vị Hắc y thiếu nữ đang thất tha thất thểu chạy tới, đúng là Nam Cung Uyển.

Chỉ thấy mồ hôi lấm tấm trên gương mặt nàng, tóc mai dính bết cả vào trán. Nàng đang gắng gượng bỏ chạy với vẻ mặt vô cùng kinh hoảng. Dường như có thứ gì rất đáng sợ đang đuổi theo phía sau.

"Phu quân, mau cứu ta. Trí nhớ của ta đã khôi phục rồi. Phía sau là người của Luân Hồi Điện đang truy đuổi, bọn họ muốn bắt ta dâng cho Thiên Đình. Mau cứu ta a!" Tiếng cầu cứu của Nam Cung Uyển vô cùng thê lương, cộng với gương mặt như một đóa hoa bị nước mưa vùi dập hiện giờ, quả thực khiến cho ai nhìn thấy cũng phải thổn thức.

"Chẳng có ai đuổi theo phía sau ngươi cả." Hàn Lập nhìn Nam Cung Uyển với ánh mắt ráo hoảnh.

"Phu quân, ta sợ lắm!" Nam Cung Uyển trong chớp mắt đã tiến rất gần Hàn Lập, bộ dáng như chim nhỏ sợ cành cong, chỉ chực nhào vào lòng hắn.

Ánh mắt Hàn Lập loé lên một tia cổ quái.

Khi Nam Cung Uyển gần như đã nằm gọn trong lòng hắn, hàn mang trong mắt hắn chợt lóe lên, khoát tay một cái.

Một luồng kim lôi vừa thô vừa to thình lình từ cánh tay Hàn Lập vọt ra, lóe lên một cái rồi tức thì xuyên qua lồng ngực Nam Cung Uyển, để lại một lỗ hổng đầy máu.

"Phu quân, ngươi…" Khóe miệng Nam Cung Uyển đầm đìa máu tươi. Nàng ngước mắt lên nhìn Hàn Lập, không tin nổi những gì vừa xảy ra với mình.

"Huyễn thuật rất bá đạo. Đáng tiếc lại vô dụng với ta…" Thần sắc Hàn Lập vẫn lãnh đạm, năm ngón tay đột nhiên búng ra.

Luồng kim lôi thô to kia liền phân chia thành năm phần, từ bốn phương tám hướng nhất tề giáng xuống thân mình Nam Cung Uyển, lập tức khiến cho cơ thể mềm mại của nàng tứ phân ngũ liệt.

Nam Cung Uyển chỉ kịp kêu thảm một tiếng, hóa thành một đám khói đen rồi tiêu thất.

Không gian tối tăm xung quanh Hàn Lập tùy thời biến mất. Hắn lại thấy mình đang yên vị lưng cự cầm lông xanh như ban đầu.

Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức nhăn nhó mặt mày.

Mặc dù vừa tiêu diệt thành công Tâm Ma, nhưng Ác thi vốn đang bị Hàn Lập trấn áp trong thể nội bỗng nhiên rục rịch. Đồng thời, tự đáy lòng của hắn dâng lên một loại ác niệm Thị Huyết Sát Lục vô cùng mãnh liệt.

Hàn Lập vội vàng thúc giục lực lượng thần thức và Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, trấn áp Ác niệm trong lòng.

"Vậy mà Thiên Ma lại có thể ảnh hưởng đến ác thi. Hóa ra đây chính là nguyên nhân mà Nhạc Miện nhắc nhở ta cẩn thận a." Hàn Lập thầm nghĩ.

Nhưng không chờ hắn kịp trấn áp lũ Ác niệm trong lòng, lại có một luồng ba động vô hình khác từ nơi nào ập đến.

Cảnh sắc trong mắt Hàn Lập lại biến đổi. Hắn hiện đang lơ lửng giữa một không gian màu tím.

Còn có một bóng hình thanh tú, yểu điệu, với một thân tử sam động lòng người đang đứng ở chỗ này, quay lưng về phía hắn.

Dù chưa thấy rõ tướng mạo, nhưng Hàn Lập chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra người quen. Đây không phải ai khác mà chính là Tử Linh.

Hắn chau mày, chẳng nói chẳng rằng lao vụt về phía trước, đồng thời vung hai tay lên.

Một luồng kim lôi vừa thô vừa to lập tức phóng ra từ lòng thủ chưởng của Hàn Lập, với khí thế bạt sơn bổ xuống đỉnh đầu Tử Linh.

Nhưng thân hình Tử Linh chợt nhoáng lên rồi biến mất tại chỗ. Sau một khắc, nàng đã lăng không xuất hiện cách đó hơn mười trượng, khiến một kích này của Hàn Lập đánh vào không khí.

"Hàn huynh, vì sao ngươi muốn giết ta?" Tử Linh xoay người lại. Gương mặt thanh tú giờ đây chỉ có một vẻ kinh nộ. Nàng lớn tiếng chất vấn.

Hàn Lập không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhíu mày, liên tiếp vung vẩy hai cánh tay.

Kim lôi ồ ạt phóng ra, điện mang xùy xùy toán loạn giữa không trung một hồi, rồi lập tức ngưng tụ thành một mảnh lôi võng vàng rực, bao phủ trọn vẹn phạm vi hơn mười dặm quanh đây.

Điện mang trên lôi võng chớp động không ngừng, cấp tốc chụp lên người Tử Linh, để lại trong không gian từng đạo tàn ảnh mờ mịt. Tốc độ công kích cực kỳ mau lẹ. Ngay cả tu sĩ Đại La cảnh cũng chưa chắc đã kịp phản ứng.

Nhưng thân hình Tử Linh lại nhòa đi một nữa, dường như muốn thuấn di khỏi phạm vi của lôi võng.

Có điều, lần này Tử Linh không thể hoàn toàn né được công kích của Hàn Lập. Cánh tay phải của nàng chỉ khẽ chạm phải lôi võng một chút liền nổ tung, máu thịt lẫn lộn thê thảm vô cùng.

"Xem ra ngươi quả thực muốn giết ta. Bao năm qua ta toàn tâm toàn ý tu luyện vô cùng khắc khổ, chỉ vì một ngày phi Thăng Tiên giới, cùng ngươi song túc song tê, đồng tu Đại Đạo. Chẳng ngờ tất thảy giờ đều là công dã tràng, lại còn bị ái nhân truy sát!" Tử Linh nước mắt lưng tròng, thần sắc cực kỳ bi phẫn thê lương.

Mặc dù Hàn Lập biết rõ Tử Linh trước mặt hắn chính là Thiên Ma biến ảo. Nhưng những lời này vẫn khiến hắn rung động tận đáy lòng. Có điều, tâm trí của hắn không vì vậy mà bị ảnh hưởng, kim quang trên người tiếp tục đại thịnh.

Chân Ngôn Bảo Luân lăng không hiện ra phía sau lưng Hàn Lập, lập tức lan tỏa vô số gợn sóng màu vàng, bao vây Tử Linh.

Thân thể Tử Linh lập tức trì trệ.

Ngũ chỉ Hàn Lập đột nhiên co lại. Lôi võng lập tức thu nhỏ, biến thành một lôi cầu vàng rực, như một cái lồng giam Tử Linh lại bên trong.

"Oanh" một tiếng, lôi cầu nổ tung. Tử Linh cũng theo đó biến mất.

Không gian màu tím cũng biến mất theo, Hàn Lập lại trở về trên lựng cự cầm lông xanh.

Hiện giờ, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt. Tròng mắt đỏ vằn tia máu. Ác niệm trong lòng một lần nữa gia tăng.

Nhưng Hàn Lập còn chưa kịp thở dốc xong, đã có một luồng ba động Thiên Ma truyền đến.

Ba động lần này cường đại hơn hai lần trước rất nhiều.

Ánh mắt Hàn Lập lại hoa lên. Rồi hắn chứng kiến bản thân mình xuất hiện trong một không gian xa lạ, chính là một thế giới lập lòe kim quang.

Nơi nơi tràn ngập lực lượng Pháp tắc thuộc tính Kim vô cùng mãnh liệt và quen thuộc, căn bản không cảm thấy chút giả dối nào.

Một bóng người cao lớn khoác hoàng bào lơ lửng trên không, rõ ràng là Cửu Nguyên Đạo Tổ - Lý Nguyên Cứu. Lão giả phát ra uy áp như sâu như biển, thập phần đáng sợ, ép cho xương cốt Hàn Lập vặn vẹo rắc rắc. Hắn gần như không thể động đậy.

"Hàn Lập, ngươi vụng trộm tiến vào cấm địa Cửu Nguyên Quan ta, đả thương nhị vị đại Thánh sứ: Quỷ Linh Tử và Diệu Pháp Tiên Tôn, lại còn trợ giúp đám người Luân Hồi Điện cướp đoạt trọng bảo. Dựa vào nhân quả trước kia, lão phu mới tha cho ngươi một mạng. Nhưng đa phần người của Cửu Nguyên Quan đều cực lực phản đối. Vậy ngươi hãy chết ở chỗ này đi." Lý Nguyên Cứu với khuôn mặt già nua hốc hác, lạnh lùng bấm niệm pháp quyết.

Vô số kim quang đồng loạt nở rộ khắp không trung. Một cây Thần đao kim sắc chừng ngàn trượng thình lình xuất hiện, hung hăng trảm xuống đầu Hàn Lập.

"Xoẹt" một tiếng, lưỡi đao vàng rực đi đến đâu là xé rách không gian đến đó, để lại một vết nứt không gian rất dài.

Đồng tử Hàn Lập co rụt lại. Hắn toàn lực vận chuyển Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết và Luyện Thần Thuật. Kim quang trên người hắn đột nhiên sáng ngời.

Chỉ nghe thanh âm vỡ vụn ầm ầm vang lên. Hàn Lập đã kịp giải phóng thân mình khỏi sự trói buộc của áp lực.

Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, không hề để tâm đến lưỡi đao sắc bén đang cấp tốc bổ xuống đầu mình. Hắn lặng lẽ xuất ra một quyền.

Tiếng va chạm ầm ầm vang vọng khắp nơi. Thanh bảo đao kim sắc run rẩy, lắc lư kịch liệt khi bị đánh bay ngược trở về. Sau đó, bảo đao ầm ầm nổ tung tán loạn, hóa thành một cơn mưa lấp lánh ánh vàng vô cùng đẹp mắt.

Da thịt chỗ nắm đấm của Hàn Lập cũng bị tróc một mảng, thậm chí lộ cả xương cốt trắng hếu, bê bết máu tươi. Nhưng hắn chẳng buồn để ý.

Lý Nguyên Cứu thấy vậy chỉ cười lạnh, tiếp tục vung hai tay lên, phát ra kim quang chói mắt. Vô số quang điểm bừng lên trong hư không như pháo hoa.

Đỉnh đầu Hàn Lập giờ đây chi chít cơ man những vệt sáng. Từng đạo kiếm ảnh kim sắc, một thanh nối tiếp một thanh thi nhau hiện ra, không biết bao nhiêu mà kể.

Vèo.. vèo… vèo…

Quần kiếm ào ào phóng xuống như mưa, tạo thành một mảnh "Kiếm vũ" dội lên đầu Hàn Lập.

Ba động Pháp tắc thuộc tính Kim vô cùng mạnh mẽ ùn ùn kéo đến, dường như muốn biến thân thể Hàn Lập thành tổ ong vò vẽ. Hư không phụ cận bị xuyên thủng hàng ngàn, hàng vạn lỗ. Kim quang bay múa rợp trời. Khung cảnh hiên giờ chẳng khác nào một trận đại phá diệt.

Hàn Lập không màng đến tình huống chung quanh. Hắn lao lên phía trước như một tia chớp, đánh về phía Cửu Nguyên Đạo Tổ, mặc cho thân thể bị kiếm quang xuyên thủng, để lại cả trăm lỗ máu.

Rốt cuộc, Hàn lập cũng đã áp sát trước mặt Lý Nguyên Cứu.

Lý Nguyên Cứu vẫn ung dung cười lạnh, một tay vỗ lên đầu Hàn Lập.

Toàn bộ phiến không gian màu vàng dường như bị một kích này của Lý Nguyên Cứu dẫn động, lập tức tập trung đè ép thân hình Hàn Lập.

Nhưng đúng lúc này, toàn thân hắn bỗng nhiên nở bừng kim quang cực kỳ chói mắt. Lực lượng Pháp tắc Thời gian vô cùng cường đại lập tức tràn ngập khắp không gian, đánh lui hết thảy áp lực xung quanh Hàn Lập.

Tốc độ của hắn đột ngột bạo tăng mấy chục lần. Cả người lập tức hóa thành một mũi tên vàng chói lọi mà mắt thường không thể nhìn thẳng, lóe lên một cái, xuyên qua thân hình già nua của Lý Nguyên Cứu.

"Oanh" một tiếng, thân hình Lý Nguyên Cứu nổ tung. Phiến không gian kim sắc cũng theo đó biến mất ngay lập tức.

Hàn Lập hoa mắt một trận, lần thứ ba thấy mình trở về trên lưng cự cầm lông xanh.

Toàn bộ thương thế vừa rồi trên người hắn đã biến mất, có điều cặp mắt đã có quá nửa biến thành màu huyết hồng. Cả người không ngừng run lên bần bật.

"Không tốt…" Hàn Lập dốc toàn lực áp chế Ác niệm trong lòng, nhưng không thành công. Ý niệm giết chóc càng ngày càng mạnh.

Nhưng vào thời khắc này, trước mặt hắn chợt có ánh sáng lóe lên. Cự cầm lông xanh đã kịp thời ra khỏi phạm vi của Thiên Ma Vân.

Không còn bị ảnh hưởng bởi Thiên Ma chi lực, Ác niệm trong lòng Hàn lập tức đình chỉ gia tăng. Hiện giờ, hắn đã miễn cưỡng khống chế được.

Hàn Lập thở dốc một hơi, âm thầm xuýt xoa may mắn.

May mà cự cầm ra khỏi Ma Vân đúng lúc. Nếu như tiếp tục lưu lại bên trong, chỉ e hiện giờ hắn đã bị Ác niệm khống chế, cuồng tính đại phát.

Tiểu Bạch ngồi bên cạnh trước đó cũng run rẩy thống khổ, nhưng giờ cũng từ từ mở to hai mắt, thần sắc đã dễ nhìn hơn nhiều.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí