Chương 721: Mình làm lỗi nội dung từ chương 715 mong cả nhà xem lại giúp nhé! Xin lỗi cả nhà!
Hiện tại cô ta chụp được Lê Hương lên xe viện sĩ Khâu, hai người đêm khuya hẹn nhau, tuổi tác cỉa viện sĩ Khâu đủ để làm bó Lê Hương, việc này thực sự rất thú vị.
Trên chiếc xe đen trước mặt, tài xế nhìn kính chiếu hậu, thấp giọng nói: “Viện sĩ, phía sau có một chiếc xe theo chúng ta.”
Lê Hương quay đầu, thực sự thấy được chiếc xe của Phạm Điềm đang theo đuôi phía sau.
Khâu Viễn: “Lê Hương, đó là ai?”
Lê Hương thu mắt, cô chậm rãi cong đôi môi đỏ mọng: “Đừng để ý đến cô ta ạ, cô ta thích thì cứ cho cô ta đuồi theo.”
Khâu Viễn từ ái nhìn Lê Hương: “Con nhóc này, con lại đang có ý gì, thầy thấy có người sắp chết đến nơi rồi.”
Đôi mắt trong veo của Lê Hương tỏa ra ánh sáng: “Thầy à, con cũng không chủ động gây sự, đều là những người này tự mình trêu chọc con. Thôi đừng nói những thứ này nữa ạ, cô nhất định đang ở nhà tự mình xuống bếp nhỉ? Con thật sự nhớ tay nghề của cô.”
Khâu Viễn cười nói: “Con nhóc này lanh quá, lại dụ cô con Xoay vòng vòng, cô con chuẩn bị cả bàn đồ ăn, đều là món con thích, cô con còn chưa từng đối đãi thầy như thế.”
Lê Hương xoắn tay áo lên: “Vậy đêm nay con sẽ không khách sáo đấy nhé.”
Phạm Điềm vẫn theo ở phía sau, nửa giờ sau, chiếc xe đen trước mặt ngừng lại, Khâu Viễn dẫn Lê Hương vào một khu chung cư rồi biến mắt.
Phạm Điềm cầm điện thoại lên chụp vài tắm hình.
Hiện tại tay cô ta hưng phấn đến phát run, cô ta biết nơi đây, khu chung cư này là nhà của viện sĩ Khâu – Khâu Viễn.
Vợ viện sĩ Khâu là Phó viện trưởng bệnh viện nhân dân, nghe nói trong khoảng thời gian này đến khám bệnh tại nhà, căn bản cũng không ở nhà.
Phạm Điềm cảm giác mình chộp được tin cực shock, viện sĩ Khâu thừa dịp vợ không ở nhà, dẫn tình nhân Lê Hương đường hoàng về nhà.
Phạm Điềm bám Wechat Lệ Yên Nhiên, nhanh chóng gửi ảnh chụp cho Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên đang ở trên chiếc Rolls-Royce Phantom của Mạc Tuân, cô ta nhìn khuôn mặt điển trai của Mạc Tuân cười nói: “Anh Tuân, hôm nay anh không báo em biết sẽ đến đón em tan làm, thực sự khiến em rất bất ngò, em rất vui, hiện tại chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm nhaI Bữa cơm dưới ánh nến ý ạ.”
Mạc Tuân mắt nhìn thẳng lái xe, ngón tay rõ ràng khớp xương khóa tại trên vô lăng, khuôn mặt tuần tú của anh nhìn hết sức âm trầm, môi mỏng nhấp một cái, trầm thấp mở miệng nói: “Lát nữa tôi còn có việc, đưa em về nhà trước.”
Lệ Yên Nhiên đột nhiên cũng cảm giác được anh sốt ruột qua loa lấy lệ, cô ta nghiêng mình sang, khuôn mặt xinh đẹp tựa trên bò vai phẳng của anh: “Anh Tuân, anh sao vậy, sao đột nhiên tâm tình không tốt?”
Anh không phải đột nhiên tâm tình không tốt, mà là tâm tình vẫn luôn không tốt.
Mạc Tuân hiện tại đầy đầu đều là Lê Hương mặc chiếc váy cổ lọ màu trắng, cô còn bị Mạc Tử Tiễn mập mờ ôm vào ngực.
Chỉ cần nghĩ tới cái này, sắc mặt của anh liền âm trầm có thể đổ mưa, lúc này anh lại cảm thấy phía dưới đau nhức, là chỗ tối hôm qua ở Mạc gia bị cô tập kích đến, bây giờ vẫn còn đau.
Anh còn đang nghỉ ngờ cô đả thương anh gây ra tật gì rồi này?
“Anh Tuân, anh đừng tức giận nha, chúng ta làm chút chuyện vui vẻ nhé…” Lệ Yên Nhiên đỏ mặt nhìn anh, sau đó hướng đến tai anh hôn lên.
Mạc Tuân nhanh chóng lánh một cái, tránh được nụ hôn của cô ta, không biết vì sao, cũng là câu dẫn, mà Lê Hương làm cho anh nhanh chóng mắc câu, thế nhưng Lệ Yên Nhiên chỉ làm anh thấy phiền chán.
Chương 722:Mình làm lỗi nội dung từ chương 715 mong cả nhà xem lại giúp nhé! Xin lỗi cả nhà!
Từ sau khi đính hôn, Lệ Yên Nhiên cứ thấy anh liền giơ móng vuốt ra, động tay động chân không dứt, Mạc Tuân đã cảm tháy rất phiền.
“Tôi đang lái xe, em ngồi yên!” Mạc Tuân trầm giọng không vui khiển trách.
Lệ Yên Nhiên không ngờ tới động tác của mình gây nên phản cảm lớn như vậy của anh, cô ta nhanh chóng ngồi yên, vẻ mặt uất ức nhìn anh: “Anh Tuân, anh làm sao vậy, chúng ta đã đính hôn, ôm hôn rất bình thường, nhưng anh thật giống như rất chống cự cùng em thân mật, anh làm thế khiến em rất tổn thương.”
Mạc Tuân nhíu lên anh khí mày kiếm, anh không có kiên nhẫn lại cùng Lệ Yên Nhiên diễn kịch, nên anh phải đánh nát tất cả huyễn tưởng của cô ta.
“Em ngồi yên, tôi dẫn em đến một chỗ.”
Anh muốn dẫn cô ta đi đâu? Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời, uất ức ban nãy trong nháy mắt quét sạch, cô ta nghĩ anh Tuân không phải lại chuẩn bị gì cho cô ta đấy chứ? Chiếc Rolls-Royce Phantom ngừng lại, Mạc Tuân đưa Lệ Yên Nhiên đi tới một chỗ, anh quả nhiên không nói đùa, nói được thì làm được.
Nhưng, Lệ Yên Nhiên nhìn bệnh viện này, không thể tin được hỏi: “Anh Tuân, có phải anh dẫn em tới nhầm chỗ hay không, chúng ta tới bệnh viện làm gì?”
Nhịp bước của Mạc Tuân hết sức vững vàng, quần tây đen được may cắt sắc bén như dao bao lấy hai chân thon dài mang theo khí tràng, trực tiếp đem cảm giác đi bệnh viện thành đến công ty của mình: “Không nhằm, tôi tới kiểm tra thân thể.”
“Kiểm tra thân thể? Anh Tuân, anh mắc bệnh…”
Giọng Lệ Yên Nhiên nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì cô ta thấy được trước mặt hai chữ “khoa Nam” to đùng?
Khoa Nam? Đầu Lệ Yên Nhiên “ong” một tiếng, khiếp sợ nhìn Mạc Tuân, anh… anh vậy mà dẫn cô ta tới khoa Nam khám bệnh?
Anh bị cái gì thế? Lệ Yên Nhiên chưa tỉnh hồn, ánh mắt từ khuôn mặt tuần tú Mạc Tuân một đường dời xuống, thẳng đến rơi vào dây thắt lưng da đen trên hông anh kia.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến, bên cạnh anh một người phụ nữ cũng không có, một tiểu mỹ nhân như cô ta mỗi lần muốn thân mật với anh, anh ta cũng đều đẩy cô ra…
Thân thể anh sẽ không… có khuyết điểm đấy chứ? Lúc này Mạc Tuân dừng bước, anh nhìn thẳng khuôn mặt trắng bệch của Lệ Yên Nhiên, nghiêm túc nói: “Yên Nhiên, chuyện cho tới bây giò, tôi cũng không gạt em, cơ thể của tôi bị thương, cần thời gian trị liệu, cho nên tôi không thể thỏa mãn yêu cầu của em.”
Lệ Yên Nhiên kinh ngạc cứng đờ tại chỗ, cô nhìn đôi môi mỏng của Mạc Tuân lúc mở lúc đóng, đột nhiên không rõ anh đang nói cái gì.
Rất nhanh cô ta thét lên “a” một tiếng rồi căng giò bỏ chạy.
Lệ Yên Nhiên bỏ chạy rồi.
Mạc Tuân đứng tại chỗ, không đuổi theo, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn Lệ Yên Nhiên đáng ghét rốt cục cũng biến mắt trong tầm mắt anh.
Lúc này Sùng Văn yên lặng đi tới, anh ta mặc niệm ba giây cho Lệ Yên Nhiên: “Thiếu chủ, anh vì thoát khỏi Lệ Yên Nhiên quấy rầu mà không tiếc bôi đen mình, hành động này hết sức không sáng suốt.”
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Mạc Tuân nhàn nhạt quét sang Sùng Văn.
Da đầu Sùng Văn tê rần: “Thiếu chủ, khoa Nam này…
chúng ta còn cần vào không ạ?”
“Cậu thấy thế nào?” Mạc Tuân vặn ngược lại.
Sùng Văn cũng ngu người, đây tột cùng là muốn vào, hay là không vào, anh ta nhắm mắt nói: “Thiếu chủ, tối hôm qua Lê tiểu thư tập kích chỗ yếu hại của anh, anh, có khỏe không?”
Mạc Tuân hiện tại thật sự muốn đánh Sùng Văn một trận: “Tôi… rất… khoẻ!”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
CHương 723: Mình làm lỗi nội dung từ chương 715 mong cả nhà xem lại giúp nhé! Xin lỗi cả nhà!
Lúc này Thượng Võ không biết từ chỗ nào xông ra, theo sát phía sau Mạc Tuân, vẻ mặt anh ta tê liệt nghiêm túc nói: “Thiếu chủ, việc này liên hệ đến tính phúc sau này của anh, còn có vấn đề con cháu nữa, nên không thể lơ là được. Khoa Nam có thể không đi, đêm nay tôi xông vào Lê gia, bắt cô gái Lê Hương ném lên giường của anh, để cô ấy cho anh thử một lần đến tột cùng anh có được hay không.”
Sùng Văn dùng sức gật đầu, vô cùng tán thành chủ ý này: “Nếu như thiếu chủ không tốt, sẽ không cho Lê Hương xuống giường, để cô ấy chữa khoẻ cho thiếu chủ mới thôi!”
Văn Thượng Võ ở đó nghiêm túc bàn bạc với nhau, thiếu điều quyết định dứt khoát, lúc này Mạc Tuân ở phía trước đột nhiên dừng chân lại.
Mạc Tuân xoay người, đôi mắt hẹp thâm thúy xoáy vào mặt Sùng Văn Thượng Võ.
Sùng Văn: “Thiếu chủ, cái chủ ý cùi bắp này là Thượng Võ nói, tôi tuyệt đối không đồng ý việc bắt Lê tiểu thư!”
Thượng Võ: “…” Mình phí lời rồi?
Mạc Tuân một tay đút trong túi quần, khuôn mặt tuần tú không phân biệt vui giận, khiến người ta nhìn không thấu giờ khắc này anh đang nghĩ gì, một lúc sau anh mở miệng: “Tìm luật sư riêng của tôi đến, tôi muốn gửi thư luật SƯ.
Thư luật sư? Thiếu chủ là định gửi thư luật sư cho ai thế này? Lê Hương chén say sưa một bữa no căng, được người đưa về Lê gia, cô trở lại phòng mình, trên bàn trà đã lặng lặng đặt một bao thư rồi.
“Mẹ Lam, bao thư này là ai đưa tới vậy ạ?” Lê Hương nghỉ ngờ hỏi, sao đang êm đẹp tự dưng có người đưa thư cho cô? Giọng Lam Yên từ trong phòng khách truyền tới: “Người đưa thư đưa tới, nói đưa cho con, nên mẹ đặt trong phòng „ cơn.
TAY: Lê Hương lên tiếng, sau đó mở bao thư ra, lấy ra đồ vật bên trong, bên trong là một phần thư luật sư.
Thư luật sư? Lê Hương nhanh chóng nhìn thoáng qua bức thư luật sư này, đây là Mạc Tuân ủy thác luật sư của mình gửi thư luật sư cho cô, kiện cô tội cố ý đả thương người, hành vi húc anh đến phế.
Lê Hương quả thực xem ngây người, cô hoàn toàn thật không ngờ Mạc Tuân lại làm như thế, vậy mà kiện cô húc anh đến phé, anh thực sự… phế rồi? Lúc này một chuỗi chuông di động vang lên, điện thoại tới, là tên đầu sỏ Mạc Tuân gọi.
Lê Hương nhanh chóng ấn phím nhận, cô chau hàng mày thanh tú, lạnh giọng: “Mạc tổng, anh có ý gì?”
Chất giọng Mạc Tuân trầm thấp từ đầu dây bên kia chằm chậm rót vào màng nhĩ cô, mang theo ý không vui: “Lê Hương, cô hung dữ cái gì, cô hung với ai, cô gái ác độc như cô còn lý luận?”
*“.” Lê Hương không ngừng nhắc nhở chính mình, đừng nồi giận, nổi giận mày liền thua: “Được rồi Mạc tổng, tôi đã đã nhận được thư luật sư của anh, anh kiện tôi cố ý đả thương anh, làm anh tàn phê, vậy giây chứng nhận từ bệnh viện đâu, không có giấy chứng nhận từ bệnh viện tôi làm sao biết anh có thực sự phế hay không?”
“Vậy bây giờ cô cứ tới đây, tôi cho cô kiểm tra thử tôi đến tột cùng có phế hay không?” Mạc Tuân vô liêm sỉ nói.
Lê Hương nghẹn lời, quả quyết không lên tiếng.
“Câm rồi? Sao không nói chuyện? Cô húc tôi đến phế là sự thực, tôi đã chính thức khởi tố cô, tôi không muốn bồi thường, cô cũng không thường nổi, nhưng cô phải có phụ trách với chỗ tôi bị phế, phụ trách khiến tôi bình phục. Lê Hương, cô trốn không thoát đâu.” Mạc Tuân buông lời kiên quyết, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe tiếng “tít tít”, Lê Hương phát điên, anh đây là dựa vào mình bị tàn phế tới vu cáo cô sao? Anh… Đến tột cùng có cần mặt mũi không thế hả? Không biết xấu hồ?
Lê Hương tới viện khoa học, lúc vào radio cô liền thấy Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm phía trước, hai người kia đang thấp giọng nói chuyện với nhau gì đó, đoán chừng lại là mưu đồ bí mật hại cô.
Lúc này Lệ Yên Nhiên thấy được Lê Hương, cô ta nhanh chóng lộ ra nụ cười quỷ dị: “Lê Hương, cô đã đến rồi?”
Lê Hương nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, thong dong lại rộng lượng chào hỏi một tiêng: “Chào.”
Chương 724:Mình làm lỗi nội dung từ chương 715 mong cả nhà xem lại giúp nhé! Xin lỗi cả nhà!
Nhìn dáng dấp Lê Hương thanh xuân sức sống, tiên khí lại thông tuệ, Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm liếc nhau một cái, trước hết cứ để cô đắc ý một hồi, cô nhất định không biết, chuyện gièm pha giữa cô và viện sĩ Khâu đã bị bọn họ chộp được, hơn nữa tối hôm qua bọn họ đã gửi những tắm hình kia cho vợ viện sĩ Khâu.
Vợ viện sĩ Khâu đã liên hệ với bọn họ, lát nữa sẽ tới đài radio.
Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm nhớ lại ra một vở kịch, là cảnh vợ cả đánh bồ nhí, đến lúc đó bọn họ quay video phát lên mạng, để Lê Hương thân bại danh liệt.
Chỉ cần nghĩ đến lát nữa, Lê Hương sẽ bị vợ viện sĩ Khâu túm tóc, bạt tai, lột đồ, Lệ Yên Nhiên đã muốn ngửa mặt lên trời cười sang sảng ha ha ha.
Kỳ thực tâm trạng Lệ Yên Nhiên thật sự không tốt, tâm phiền ý loạn, bởi vì cô ta bị hai chữ “khoa Nam” tối hôm qua dọa sợ, tuy cô ta yêu Mạc Tuân, nhưng cô ta cũng không cách nào tiếp thu được một tên bát lực.
Cô thực sự không biết cơ thể Mạc Tuân sao lại có vấn đề như thế, rõ ràng nhìn Mạc Tuân mạnh mẽ như thế thì chuyện ấy cũng phải rất giỏi chứ? Lệ Yên Nhiên trong chốc lát không thể nào tiếp thu được, cô ta vẫn còn ở trong độ tuổi như hoa như ngọc, chắc chắn không cam lòng sống thủ tiết.
Thế nhưng, cô ta cũng không muốn từ bỏ Mạc Tuân.
Tối hôm qua đầu cô ta muốn nỗ tung, tâm tình phiền muộn đến cực hạn, bỗng Phạm Điềm gửi tin nhắn qua, khiến cô ta vui vẻ phần nào.
Lệ Yên Nhiên rất hưng phấn, cô ta sâu xa nói: “Lê Hương, ngày hôm nay Đài A chúng tôi và Đài D sẽ thử giọng lần đầu tiên, đến lúc đó Dạ lão sẽ qua đây, thời khắc quan trọng như vậy tôi và Điềm Điềm đã vì cô chuẩn bị một món quà lớn lớn rồi đó.”
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương ánh lên ý cười mềm mại, cô liếc Phạm Điềm, rồi nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Vậy thật trùng hợp nhỉ, tôi cũng chuẩn bị một món quà lớn cho các cô, lần trước ở cuộc tuyển chọn của viện khoa học trên, các cô đã cho tôi một món quà lớn, hôm nay tôi tới tay không, chẳng phải là phi lễ sao?”
Nói xong, Lê Hương rời khỏi nơi này.
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Lê Hương biến mát, trong lòng Phạm Điềm mơ hồ có cảm giác rất bất an: “Yên Nhiên, tớ cảm giác hôm nay sẽ có chuyện bắt trắc đó.”
Mặt Lệ Yên Nhiên lạnh xuống: “Chúng ta đừng tự hù dọa mình, đợi lát nữa vợ viện sĩ Khâu tới, đúng lúc radio đang thử âm, trình diễn với toàn dân một màn vợ cả đánh bồ nhí, có thể không đặc sắc sao?”
Lệ Yên Nhiên vừa nói như vậy, Phạm Điềm cũng ổn định chính mình, nói chung hôm nay nhất định phải khiến Lê Hương thân bại danh liệt?
Hai radio đã bắt đầu lần đầu thử thanh âm, lúc này có người chạy vào nhỏ giọng nói với Lệ Yên Nhiên nói: “Yên Nhiên, phu nhân viện sĩ Khâu đã tới, ở trên đường gặp Dạ lão và trưởng đài, ba người cùng nhau lên rồi.”
Khâu phu nhân, Dạ lão và Dạ Huỳnh là ba nhân vật nặng kí đã cùng đến radio rồi.
Nhất thời Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm tim đập như trống gõ, hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành thuận lợi như thế, vợ cả Khâu phu nhân đã đến, màn kịch đặc sắc đã vén màn, thực sự kích động lòng người mà.
“Điềm Điềm, chúng ta đi ra xem đi.”
Tu Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm đi ra phía ngoài, lúc này chỉ thấy phía trước có một nhóm người đi tới, Khâu phu nhân và Dạ lão Dạ Huỳnh đang trò chuyện với nhau, cả ba đều rất khách sáo.
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng tiến lên: “Khâu phu nhân, hoan nghênh bà qua đây.”
Khâu phu nhân dừng bước, bà nhìn Lệ Yên Nhiên, sau đó lên tiếng hỏi: “Lê Hương đâu? Tôi tới tìm Lê Hương!”
Bên tai Lệ Yên Nhiên quanh quản một giọng nói, tới rồi tới rồi, vở kịch vợ cả xé nát bồ nhí bắt đầu diễn rồi?
Chương 725: Mình làm lỗi nội dung từ chương 715 mong cả nhà xem lại giúp nhé! Xin lỗi cả nhà!
Lệ Yên Nhiên cười như một đóa hoa: “Khâu phu nhân, Lê Hương ở Đài D, chính là phòng kia.”
Lệ Yên Nhiên nhiệt tình chỉ đường.
“Tôi biết rồi.” Khâu phu nhân đi vào Đài D.
Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm cũng muốn đi theo vào xem kịch vui, nhưng Khâu phu nhân mang theo hộ vệ áo đen giữ ở ngoài cửa, chặn bọn họ lại: “Rất xin lỗi, các cô không thể vào!”
Cái gì? Các cô không thể vào? Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm tối qua hưng phấn không ngủ được, chỉ chờ hôm nay xem Lê Hương bị xé, Khâu phu nhân cũng đúng hẹn tới, tìm Lê Hương tận cửa, hết thảy đều rất thuận lợi, nhưng Khâu phu nhân lại không cho các cô vào, đúng là có chút vượt quá dự liệu.
Hiện tại các cô bị chặn ở ngoài cửa, căn bản là nhìn không thấy trò hay.
Bây giờ nên làm gì? Lúc này nhân viên công tác nói: “Dạ lão, trưởng đài, đã đến giờ Đài D thử âm.”
Đã đến giờ thử âm, phải thử âm rồi! Dạ lão và Dạ Huỳnh cũng không biết chuyện này, Lệ Yên Nhiên cũng muốn ở trước mặt ông ngoại công và mẹ biểu hiện tốt, để bọn họ một bất ngờ lớn, hiện tại Dạ lão nhìn Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, đây là lần đầu cháu thử âm, không cần khẩn trương, ông tin tưởng cháu.”
Lệ Yên Nhiên nhéch khóe môi: “Dạ, giờ cháu vào đây.”
Nói xong, Lệ Yên Nhiên áp sát bên tai Phạm Điềm nhỏ giọng nói: “Tớ vào trước thử âm, cậu nghĩ cách vào Lê Hương Đài D xem thử, gây ra động tĩnh, chỉ cần gây ra động tĩnh thì tốt rồi!”
Phạm Điềm gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Lệ Yên Nhiên mang theo Dạ lão Dạ Huỳnh vào Đài D, Phạm Điềm đi rót một tách cà phê, sau đó lại tới cạnh cửa Đài D, cô ta nhìn vệ sĩ: “Tôi pha cho Khâu phu nhân tách cà phê, các anh để tôi vào đi.”
Lần này vệ sĩ nhường đường, mở cửa: “Mời vào.”
Phạm Điềm đi vào Đài D, cô liếc mắt liền thấy được Khâu phu nhân và Lê Hương, các cô ngồ trên ghế salon trò chuyện, Khâu phu nhân lôi bàn tay nhỏ của Lê Hương, hai người trò chuyện hết sức vui vẻ.
Phạm Điềm hít vào một ngụm khí lạnh, trực tiếp cứng đờ tại chỗ, cô ta hoàn toàn hoài nghi mình hoa mắt. Ủa? Đã nói là vợ cả xé mặt bồ nhí mà? Không phải, nhất định là cách cô ta vào cửa sai rồi, cô ta muốn một vào lại lần nữa! Lúc này Lê Hương ngẳắng đầu, đôi mắt sáng dán vào trên người Phạm Điềm: “Phạm Điềm, không phải cô pha cho Khâu phu nhân tách cà phê sao, vậy đưa đi!”
Phạm Điềm chỉ có thể tiến lên, đưa tách cà phê qua.
Lê Hương và Khâu phu nhân ngồi trên ghế sa lon, Khâu phu nhân liếc mắt Phạm Điềm: “Lê Hương, đây là ai vậy, là bạn của con?”
“Không phải ạ, trước kia cô ta là bạn con nhưng bây giờ không phải, cô ta tên là Phạm Điềm, chính là người tối qua gửi tin nhắn cho cô đó.”
Hiện tại Phạm Điềm đang đứng, Lê Hương lại ngồi, nhưng Lê Hương bình tĩnh như thường khí phách lan tỏa mạnh mẽ, ánh mắt sạch sẽ sáng long lanh rơi vào Phạm Điềm mang theo vài phần bễ nghễ, giọng nói không nhẹ không nặng rõ ràng không hề châm chọc, nhưng lại khiến Phạm Điềm thấy khó chịu.
Khâu phu nhân cầm lấy tách cà phê, ưu nhã nhấp một ngụm: “Thì ra là vậy, mỗi người đều muốn leo lên, cái này không đáng thẹn, đáng thẹn là đạp bạn leo lên, đối nhân xử thế tuyệt không thể hai mặt, bằng không trong cuộc sống sớm muộn gì sẽ dạy cô đạo lý làm người.”
Khâu phu nhân là Phó viện trưởng bệnh viện nhân dân, ăn nói không tầm thường, khá có khí thế, bà nói cũng không rõ ràng, thế nhưng sắc bén dị thường, Phạm Điềm đã thấy mặt mình như bị vả vài bạt tai.
Hiện tại cô ta đứng bên người Khâu phu nhân và Lê Hương, hèn mọn khó chịu giống như một con nha hoàn.
Chương 726:
Phạm Điềm đã biết, đây chính là thủ đoạn của Lê Hương, Lê Hương lằng lặng dụ cô vào bẫy, sau đó lột xuống từng chút một lớp áo khoác bên ngoài, để cô ta đứng ở đây tiếp thu răn dạy.
Kỳ thực cô ta đã từng theo Lê Hương một đoạn thời gian, biết rõ thủ đoạn Lê Hương, nên mấy ngày này cô ta mới bắt an sợ hãi như vậy.
Lê Hương nhìn gương mặt Phạm Điềm chậm rãi biến trắng, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Cô ơi, tối qua thầy dẫn vn : rổ TẠI da : : à con vê nhà, con ăn một bàn đô ăn cô tự mình làm, tay nghệ của cô thực sự là càng ngày càng ngon ấy ạ, tiếp tục như vậy nữa con liền cắm cọc ở nhà cô chực cơm đó.”
Khâu phu nhân và Lê Hương kẻ xướng người hoạ, không gì sánh được ăn ý: “Lê Hương, vậy con cứ tới, cô còn sợ con không đến đấy, lúc đầu cô ở ngoài khám bệnh nhưng nghe lão chồng nói con muốn qua, cô liền nhanh chóng chạy về.”
Hai lỗ tai Phạm Điềm ong ong, Lê Hương gọi Khâu phu nhân là gì, cô(”}? (2) Nguyên gốc là sư mẫu, vợ của thầy, để dịch thuần việt mình để cô nhé.
Ngày đó Dạ lão hỏi quan hệ giữa Lê Hương và viện sĩ Khâu, Lê Hương nói viện sĩ Khâu là thầy của cô, cô là học trò của viện sĩ Khâu.
Lúc đó cô nói thật, thế nhưng không ai tin.
Thì ra viện sĩ Khâu thật sự là thầy của Lê Hương, mà Khâu phu nhân lại là vợ của thầy Lê Hương.
Sai rồi.
Phạm Điềm dừng bước, cô ta phòng bị nhìn Lê Hương trước mắt: “Cô… cô muốn làm cái gì?”
Lê Hương đứng dậy, chậm rãi đi tới: “Cũng không có gì, chỉ là muốn trả lại cho cô, cái châm cô ghim lên người tôi!”
Phạm Điềm muốn chạy trốn, nhưng trong mắt cô ta chợt lóe lên ánh sáng sắc lạnh, trong tay Lê Hương đã xuất hiện cây kim châm thật dài, cô trực tiếp đâm kim khâu vào đầu cô ta.
Đài A.
Phạm Điềm vẫn không trở về, Lệ Yên Nhiên chỉ có thể thử âm trước, giọng cô ta vô cùng ngọt, hướng đến micro mềm mai nói: “Chào các vị thính giả, đây là chuyên mục tâm tình buổi tối của viện khoa học, tôi là MC của các bạn Lệ Yên Nhiên, tối nay sẽ không còn cô đơn nữa, thời gian kế tiếp để tôi làm bạn với các bạn nhé.”
Dạ Huỳnh nhìn cột đo lượng người nghe, nhân viên bên cạnh giơ ngón cái lên: “Trưởng đài, tỷ lệ nghe cho buổi thử giọng đã phá kỷ lục.”
Đài A là trụ cột vốn có lượng người nghe rất lớn, cộng thêm lực hấp dẫn của Lệ Yên Nhiên, lần đầu tiên thử âm của radio đã phá kỷ lục, bên ngoài rất nhiều người đang nghe.
Dạ lão hài lòng gật đầu, không hổ là cháu ngoại ông ta.
Trên khuôn mặt xinh đẹp Lệ Yên Nhiên cũng có ý cườikiêu ngạo, thực ra buổi thử âm phá kỷ lục đều ở trong dự liệu cô ta, cũng không biết Phạm Điềm ở đó thế nào rồi.
Lúc này cửa Đài A mở ra, Phạm Điềm đi đến.
Chương 727:
Phạm Điềm đã trở về?
Phạm Điềm đã trở về! Hai mắt Lệ Yên Nhiên sáng lên, nhưng bây giờ cô ta đang làm MC thử âm, không thể dừng lại, cô ta chỉ có thể hướng về phía Phạm Điềm hưng phần trừng mắt, ý là thế nào rồi, Lê Hương có phải bị đánh rất thảm hay không? Phạm Điềm có chút kỳ quái, cô ta dường như không thấy được ánh mắt Lệ Yên Nhiên, cả người cô ta cứ lờ mờ, còn giơ tay lên sờ soạng cái đầu, hình như đầu đang đau.
Phạm Điềm ở chỗ này không đủ quan trọng, lực chú ý của Dạ lão và Dạ Huỳnh đều đặt trên người Lệ Yên Nhiên, các nhân viên thì đang bận rộn làm việc, dù sao Đài A mới vừa thử âm đã phá kỷ lục rồi, hiện tại đang có một lượng người nghe rất lớn, mọi người không dám có một chút phân tâm, nên cũng không ai chú ý tới Phạm Điềm.
Phạm Điềm đứng trong góc nhỏ, rất nhanh cô ta liền ngẳng đầu lên, thế nhưng con ngươi cô ta là tan rã, không có tiêu cự.
Cô ta nhìn quanh quất bốn phía, ánh mắt đột nhiên dừng ở trên người một người, ngay cả con ngươi tan rã cũng bị kích thích trong nháy mắt sáng lên.
Người đó chính là… Dạ lão! Phạm Điềm máy móc dời bước, từng bước đi tới trước mặt Dạ lão, cô ta mến mộ nhìn Dạ lão, lên tiếng nói: “Dạ lão.”
Hiện tại toàn bộ Đài A đều vắng vẻ không tiếng động, bởi vì Lệ Yên Nhiên vẫn còn đang làm MC, không thể có một chút tiếng ồn, một tiếng “Dạ lão” này của Phạm Điềm vừa ra khỏi miệng liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mọi người kinh ngạc mò mịt nhìn Phạm Điềm, cô ta đang làm gì thế, cô ta không biết hiện tại bây giờ thử âm sao? Hai mắt Dạ lão cũng rơi lên mặt Phạm Điềm, ông ta chỉ từng hợp tác với Phạm Điềm một lần, chính là ngày thi tuyển đó, ông ta bảo Phạm Điềm đối phó Lê Hương, ông ta để Phạm Điềm vào viện khoa học.
Trừ cái đó ra ông ta không có ấn tượng gì với Phạm Điềm, đây là một con người bình thường, không đáng được ông ta chú ý, lại càng không đáng giá để ông ta lãng phí thời gian.
Dạ lão hết sức không vui, lên tiếng khiển trách: “Phạm Điềm, bây giờ đang thử âm, cô làm cái gì đấy?”
Phạm Điềm si ngốc nhìn Dạ lão: “Dạ lão, có một việc em giấu ở trong lòng rất lâu rồi, thầy biết không, từ nhỏ em đã thích học y, mà thầy chính là thần tượng của em, trong phòng em treo đầy chân dung của thầy, mỗi một buổi diễn thuyết của thầy em đều đi nghe, đây là bí mật lớn nhất giấu trong lòng em, hiện tại em sẽ nói cho thầy biết, em thích thầy, em đã thích thầy rất nhiều năm rồi.”
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ khiếp sợ nhìn Phạm Điềm, cô ta… cô ta nói cái gì, cô ta thích… Dạ lão? Phạm Điềm là cô gái hai mươi tuổi, bằng tuổi với Lệ Yên Nhiên, Dạ lão hoàn toàn có thể làm ông cô ta, đoạn tình cảm này vì sùng bái ái mộ mà từ từ biến thành tình yêu dị dạng, tuyệt đối là không thể tưởng tượng nỗi, nghe rợn cả người! Kỳ thực bây giờ cũng đầy rẫy tin tức, thiếu nữ xinh như hoa gả cho ông già lớn tuổi, nhưng khi loại chuyện như vậy thực sự phát sinh bên cạnh mình, đầu mọi người vẫn choáng váng.
Lệ Yên Nhiên hoảng sợ đứng phắt lên, cô ta không thể tin được nhìn Phạm Điềm, Phạm Điềm này bây giờ đang giở trò quỷ gì? Dạ Huỳnh là người đầu tiên phản ứng lại, sắc mặt bà ta đại biến, nhanh chóng chỉ đạo nói: “Mau tắt radio đi! Mau mau tắt đi!”
Mọi người trong nháy mắt tỉnh lại, cả người vả mồ hôi lạnh, nguy rồi, radio vẫn chưa tắt, chuyện xảy ra đều bị người nghe nghe hết rồi.
Có người nhìn thử tỷ lệ nghe đài hiện tại, lúc này tỷ lệ nghe đài dâng lên rất mạnh, đã không phải là phá kỷ lục nữa, mà là trực tiếp bùng nổ.
Lúc này Phạm Điềm tiến lên, đưa tay ôm lấy Dạ lão, cô ta hồn nhiên chả đoái hoài đến mọi chuyện bên ngoài, chỉ nói ra tâm sự: “Dạ lão, nhiều năm như vậy em một mực đi theo bước chân của thầy, em muốn tới gần thầy, lại không dám tới gần thầy, hiện tại em không muốn kiềm nén mình nữa, em thích thầy, vợ thầy đã sớm qua đời, không bằng để em chăm sóc thầy đi, em muốn gả cho thầy!”