Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1476: Đi Tây Bắc, chiến Khinh Nhu



"Năm đó tiến vào vào Hắc Huyết tùng lâm, lão phu một đường xông phá, chỉ cần có người cản trở là một chưởng đánh bay. Nhớ tới cái cảm giác đó, thật là uy phong lẫm liệt đằng đằng sát khí. Bất quá, nghĩ kỹ lại lại thấy có chút ngu ngốc, khiến người ta phản cảm giống như nhà giàu mới nổi vậy..."

Cổ Nhất Cổ thở dài.

Trong lòng đám người Sở Dương thầm nghĩ.

Đúng như vậy rồi còn gì, dùng bốn chữ nhà giàu mới nổi lên người ngươi, thật đúng là không oan chút nào.

"Nhưng ta cần Hắc Huyết mân côi, mà Hắc Huyết mân côi lại kỵ huyết tinh, cho nên ta cũng không đại khai sát giới, nhưng không nghĩ tới chính bởi vậy mà ta mới bảo vệ được một mạng."

"Xâm nhập Hắc Huyết tùng lâm ba ngàn bảy trăm dặm về phía trước, một đường rất thuận lợi, ta rốt cuộc cũng nhìn thấy Hắc Huyết mân côi mà ta muốn, đang định tới hái thì đột nhiên nghe được một thanh âm nói với ta: "Ngươi muốn thứ này?"

Tuy hiện giờ Cổ Nhất Cổ đã cực lực khiến thanh âm mình trầm ổn dễ nghe, nhưng vẫn như cũ giống như thanh âm vịt đực, câu chuyện cũ này thật đơn giản nhưng lại khiến đám người Sở Dương phải cố gắng lắm mới nghe được.

Không phải nghe không hiểu, mà là loại thanh âm này thật khiến người ta có cảm giác muốn trúng độc.

"Lúc đó lão phu một đường vô địch xông tới, đang đắc chí kiêu ngạo, nghe thấy người đó hỏi liền vênh váo nói: "Lão phu muốn cái thì lấy cái đó! Thế nào, ngươi có ý kiến? Nhưng chỉ một câu nói đó thôi đã khiến cho lão phu rơi xuống vực sâu không đáy."

"Vừa nói xong, ta lập tức ù ù cạc cạc trúng một cái tát, bị đánh văng ra ngoài bảy tám chục trượng."

"Lão phu bị tập kích bất ngờ, giận tím mặt, xoay người động thủ, lại bị đánh cho một trận thê thảm nhất đời này! Chỉ trong mười lăm chiêu ngắn ngủi, lão phu chỉ có năm chiêu trước tấn công, sau đó liền một mực phòng thủ, không có bất cứ cơ hội tiến công nào, hơn nữa đến phòng thủ cũng không được, lúc đó chỉ cảm thấy mình giống như một cái bao cát, bị người ta đánh cho lên bờ xuống ruộng...."

"Lúc đó ta thật không dám tin trên thế gian này lại có cao thủ như vậy!"

"Người đó vừa xuất thủ đánh ta vừa nói: Hắc Huyết tùng lâm là của ta, ngươi nói ta có ý kiến gì hay không? Ngươi tới trộm đồ của ta, không ngờ còn hỏi ta có ý kiến gì không. Bây giờ ta nói cho ngươi biết, không đánh chết ngươi là ta có ý kiến.

Vừa nói, trên mặt tát đã trúng mấy trăm cái bạt tai...."

Cổ Nhất Cổ vừa nói, Sở Dương liền cười thầm trong lòng.

Quả nhiên là phong cách Tử Tà Tình.

Cũng không biết vì sao vị đại tỷ kia lại thích bạt tai người ta như vậy.

Nghe Cổ Nhất Cổ kể lại, Sở ngự tọa thậm chí cũng cảm thấy trên mặt phát rát, không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt.

Cổ Nhất Cổ thần tình bi thảm, nói: "Ngay lúc sắp bị đánh chết, lão phu bất chấp thể diện, hét lớn một tiếng: Ta chưa từng giết người trong Hắc Huyết tùng lâm mà.... Vừa nói xong thì người đó ngừng tát."

"Sau đó người nọ lại nói: Không giết người? Ta hỏi một chút."

"Sau đó liền phát ra tin hiệu gì đó, sau một lúc lâu, đột nhiên lại tát một cái lên mặt lão phu, nói: Đả thương người cũng không được!" Cổ Nhất Cổ vô hạn bi ai, nói với Sở Dương: "Vị đại ca kia của ngươi quá bá đạo...."

Cổ Nhất Cổ cũng không biết Tử Tà Tình là nữ tử, Sở Dương đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết chân tướng, nhưng nghe xong hắn kể một hồi, Sở Dương không nhịn được cảm thấy không biết nói gì cho phải.

Bá đạo? Bà nội nó... Khi nàng bá đạo thật sự, ngươi còn chưa thấy đâu....

"Sau đó hắn liền đánh một chưởng vào đầu ta, ta lập tức cảm thấy xương cổ bất chợt ngắn lại vô hạn, cả cổ to ra, sau đó xương sống lại liên tục ngắn lại, thắt lưng liên tục ngắn lại... Hai chân cũng bị đánh cho ngắn lại một nửa, cuối cùng cảm thấy cả đầu cũng bị xoa xoa hai cái, biến thành hình vuông như thế này..."

Nói tới đây, bao gồm cả Sở Dương bên trong, mười một người đều cảm thấy sống lưng lạnh toát...

Tưởng tượng tình cảnh lúc đó một chút, ai nấy đều sợ run lên.

Cổ Nhất Cổ khóc không ra nước mắt, nói: "Lúc đó ta đã muốn bỏ chạy, nhưng chạy rồi thì độc thương không thể khu trừ được. Thế là ta nói: Tiền bối, ta thật sự rất cần Hắc Huyết mân côi... Người nọ nghe xong liền nói: Được rồi, ta cho ngươi một đóa mân côi. Lão phu đang cao hứng trong lòng thì trên trán đã bị điểm một chỉ… Đây, chính là chỗ này."

Cổ Nhất Cổ chỉ vào trán mình: "Một chỉ này xóa sạch ấn ký của ta, để lại một đóa mân côi cả đời bất diệt...."

Đám người Sở Dương ngưng thần nhìn lại, lập tức sách sách xưng kỳ.

Trên trán vị đại cao thủ Cổ Nhất Cổ này, nếu nhìn kỹ cái điểm đo đỏ kia, quả nhiên là một nụ hoa hồng sắp nở...

"Cuối cùng, vị đại nhân kia cũng đại phát thiện tâm, vơ vét của ta ba kiện thiên tài địa bảo, sau đó cho ta một đóa Hắc Huyết mân côi...." Cổ Nhất Cổ thực bi phẫn: "Giá trị ba kiện thiên tài địa bảo đó ít nhất cũng phải lớn gấp chín lần Hắc Huyết mân côi... Nếu không phải vì tính mạng..."

Sở Dương chậm rãi gật đầu, nhìn ba kiện thiên tài địa bảo trong Cửu Kiếp không gian, vẫn đang phất phơ lay động theo gió trong dược điền của mình.

Một gốc Huyền Băng liên, một gốc Hàn Tuyết ngẫu, một gốc Xích Hồn thảo.

Hắn đương nhiên là không nói ra, chỉ gật gật đầu, thổn thức nói: "Thì ra là thế... Khụ, vị đại... ca kia của ta quả thực là có chút bá đạo. bất quá, hắn vẫn thường nói đạo lý."

Mấy lời này khiến cho Cổ Nhất Cổ thầm trợn trắng mắt.

Chuyện như vậy, không ngờ còn tính là... nói đạo lý...

Cổ Nhất Cổ hít một hơi, chán nản nói: "Lão phu tuy tuổi không còn nhỏ, nhưng vốn cao ráo, cũng coi như tuấn tú đẹp trai... Hiện tại...."

Bi ai nhìn thân hình vuông vưng vức của mình, thở dài một tiếng tại: "Hiện giờ thì heo cũng còn đẹp hơn ta...."

Khóe miệng Sở Dương nhếch lên, lộ ra vẻ cổ quái, thiếu chút nữa thì phun ra cười.

Những người khác cũng vội ngậm chặt miệng, kiệt lực khống chế bản thân.

Xem ra, vị Cổ Nhất Cổ này... vẫn rất tự biết mình....

Heo còn đẹp hơn hắn...

"Hơn nữa, sau khi trả một cái giá như vậy, ta còn để lại một hứa hẹn." Cổ Nhất Cổ cười thê thảm, giống như là tự giễu: "Chỉ cần nhìn thấy lệnh bài này, nếu người nắm lệnh bài phát mệnh lệnh cho ta, ta phải thực hiện vô điều kiện, làm cho hắn một chuyện!"

Cổ Nhất Cổ khổ sáp nói: "Chuyện này... Bao gồm cả cái chết!"

Đám người Mạc Thiên Cơ lập tức trợn tròn mắt lên.

Nhìn Sở Dương.

Những lời này đại biểu cho cái gì, tất cả mọi người đều rõ ràng. Hiện tại lệnh bài ở trong tay Sở Dương, nói cách khác, chỉ cần Sở Dương nói: Ngươi chết đi! Vậy... Cổ Nhất Cổ sẽ lập tức tự sát!

Lệnh bài trong tay Sở Dương, không ngờ lại có thể dễ dàng quyết định sinh tử của một vị chí tôn cửu phẩm đỉnh phong!

Đây là dạng uy lực thế nào chứ?

Cổ Nhất Cổ nghiêm nghị nói: "Sự tồn tại của lời hứa hẹn đó chính là tâm ma lớn nhất của ta...."

Sở Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, khẽ cười, thật lòng nói: "Cổ lão, ngài có thể thẳng thắn thành khẩn như vậy, tiểu đệ bội phục vô hạn!"

Đúng vậy, Sở Dương rất rõ ràng chuyện này.

Tấm Hắc Huyết lệnh bài này chính là tín vật của Tử Tà Tình ở Cửu Trọng Thiên!

Trong thiên hạ, chỉ có không quá mười người biết đến sự tồn tại của lệnh bài này, nhưng mười người này ai nấy đều là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong! Trong đó bao gồm cả Thần Phong và Lưu Vân. Mà hiên tại, Thần Phong và Lưu vân không còn ở trên đại lục này, nói cách khác, trên đại lục này chỉ còn tám người!

Trong tám người này, có ba người để lại tinh huyết bên trong tấm lệnh bài này. Lúc đó, Tử Tà Tình từng nói qua, Sở Dương cầm tấm lệnh bài này, chỉ cần gặp được ba người đó là có thể yêu cầu bọn họ toàn lực trợ giúp mình!

Người trong Hắc Huyết tùng lâm không thể ra ngoài, ba người đó cũng là người bên ngoài.

Đây mới là khoản tài phú lớn nhất mà Tử Tà Tình lưu lại cho Sở Dương!

Chỉ tiếc rằng, ba người đó, cho tơi tận hôm nay, Sở Dương mới gặp được một người!

Cổ Nhất Cổ nhìn Sở Dương, Sở Dương cũng đang nhìn Cổ Nhất Cổ.

Thật lâu sau, hai người đều không nói gì.

Nhưng bản thân đều biết, lời hứa hẹn này nhất định sẽ được hoàn thành lúc này.

"Ta không muốn hiệp thiên tử để lệnh chư hầu như vậy. Cái này khiến ta rất không có cảm giác thành tựu." Sở Dương khẽ cười cười, nói: " Nhưng nếu có một ước định như vậy, hôm nay ta cũng kết thúc luôn cho Cổ lão."

Cổ Nhất Cổ hít một hơi thật sâu, nói: "Ngươi nói đi!"

"Ta chỉ muốn Cổ lão truyền cho ta một lời nhắn, nói với Thánh Vương của các ngươi, ta cùng các huynh đệ đã tụ hợp, đi Tây Bắc, chiến Khinh Nhu!"

Sở Dương khẽ mỉm cười, nói.

"Truyền tin tức cho Thánh Vương...." Cổ Nhất Cổ nhíu mày nói: "Ngươi không cần chiếu cố ta, ta có thể giúp ngươi một đại ân! Vô luận là chuyện gì."

Theo hắn xem, yêu cầu này của Sở Dương thật sự qúa dễ dàng rồi, đến hắn cũng phải ngại ngùng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Truyền lời nhắn... Cho dù Sở Dương không nói, hắn cũng nhất định phải truyền tin tức của Sở Dương trở về. Bởi vì đó là lời Thánh Vương phân phó.

"Không cần. Cổ lão có thể truyền nguyên vẹn lời của ta cho Sở Dương, ta đã cảm kích vô cùng rồi!" Sở Dương mỉm cười nói.

Cổ Nhất Cổ nhíu mày, có chút hổ thẹn, đáp ứng: "Được!"

Yêu cầu đã có rồi.

Sở Dương lấy ra Hắc Huyết lệnh bài, chỉ thấy trên mặt bốc lên một đám sương mù mờ mịt.

Cổ Nhất Cổ lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái. Tinh huyết ở trong lệnh bài đã dược giải phóng một nửa. Chỉ cần mình truyền tin tức trở về, nó sẽ tiêu tán toàn bộ.

Cho nên, Cổ Nhất Cổ dứt khoát truyền tin luôn lúc này. Hắn lấy ra một mặt gương kỳ lạ, một tay quán thâu nguyên lực vào, tấm gương lập tức tỏa ra quang mang vạn trượng. Tay phải Cổ Nhất Cổ vung lên, trên ngón trỏ lập tức xuất hiện một giọt máu, dùng máu tươi của mình viết lên gương, nói: "Cổ Nhất Cổ bẩm báo Thánh Vương. Sở Thánh Vương đã đi qua nơi đây. Hắn bảo ta chuyển cáo cho ngài: Hắn đã tụ hợp với các huynh đệ, đi Tây Bắc chiến Khinh Nhu!"

Viết xong, lại để Sở Dương xác nhận lại, tiếp đó đánh một chưởng lên gương. Sau một tiếng nổ vang, mấy hàng chữ đã biến mất không thấy đâu nữa.

Tin tức đã truyền ra ngoài.

Trên Hắc Huyết lệnh bài lại một lần nữa tỏa ra sương mù. Cổ Nhất Cổ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tâm sự lớn nhất hai vạn năm qua, hôm nay rốt cuộc cũng hoàn thành.

Kế tiếp, Cổ Nhất Cổ lại càng thân thiết với Sở Dương hơn. Theo hắn xem, Sở Dương này thuần thúy là giúp mình một đại ân, giải khai tâm ma cho mình.

Hơn nữa còn thoải mái giống như nhấc một cái tay, cố ý thành toàn cho mình.

Người ta đã tặng nước, Cổ Nhất Cổ đương nhiên phải lấy cả suối nguồn đáp lại.

Chỉ là, cho dù lấy đầu Cổ Nhất Cổ, hắn cũng không thể nghĩ tới, Sở Dương truyền tin lần này, tuyệt không phải truyền tin bình thường! Mà là một lần điều động!

Nếu chỉ cầu Cổ Nhất Cổ làm một chuyện, vậy lao động sẽ chỉ có một mình Cổ Nhất Cổ. Nhưng nếu lời nhắn này rơi vào tay Đàm Đàm, vậy thì hắn khác nào đã điều động toàn bộ Tam Tinh thánh tộc!

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí