Hiện tại, Pháp Tôn muốn trốn Vũ Tuyệt Thành còn không kịp nữa. Nào dám chạy tới kiếm chuyện nữa?
Ít nhất.... trước khi môn thần công kia tiểu thành, Pháp Tôn nhìn thấy Vũ Tuyệt Thành, chỉ có thể chạy bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu....
Hơn nữa, sau khi nghe nói hai thầy trò đang tiến thẳng về Tây Bắc, Pháp Tôn vốn đang có dự định đi Tây Bắc tìm hiểu tình hình, cũng lập tức bỏ qua chủ ý.
Vũ Tuyệt Thành lần này ra ngoài, theo đám người Phong Nguyệt suy đoán, chỉ sợ hắn nhất định phải đi tìm Pháp Tôn tính sổ, nhưng... thật không ngờ tới, Vũ Tuyệt Thành lại không có ý định này.
Toàn tâm toàn ý dạy dỗ đệ tử.
Đối với phản bội của lừa gạt của Pháp Tôn, không ngờ không hề để trong lòng...
Tâm tính như vậy, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ ngay cả những người biết được tình huống cũng không tin: Đây, còn là Vũ Tuyệt Thành sao?
Các ngươi không phải ta, không biết niềm vui của ta! Vũ Tuyệt Thành thầm nói trong lòng. Nhìn một thiên tài thiếu niên thiên tư hơn người, dưới sự dạy dỗ của mình, dần dần tỏa ra quang mang chấn kinh Cửu Trọng Thiên... Loại cảm giác thành tựu này, so với giết một vạn tên Pháp Tôn còn lớn hơn!
...
Không nói tới hai thầy trò Vũ Tuyệt Thành một đường đi Tây Bắc nữa.
Bây giờ nói tới Sở ngự tọa đang ở trong lòng đất, giờ phút này đã chật vật không chịu nổi.
Nhoáng cái đã sống dưới mặt đất một tháng. Hơn nữa còn phải làm việc không kể ngày đêm!
Tính lộ trình, chỉ sợ đã đào được hơn bốn ngàn dặm đường rồi.
Vì để ổn thỏa... Sở Dương vẫn quyết định đào nhiều hơn một chút nữa. Dù sao cũng ở dưới lòng đất cả tháng trời rồi, ở thêm một tháng nữa có làm sao đâu?
Nếu hiện tại mà chui ra ngoài, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đây mới thực là không đáng.
Khả năng ẩn nhẫn của Sở Dương, trong một tháng dưới lòng đất này, biểu lộ không sót chút nào.
Tính nhẫn nại của hắn, khiến đám lão gia hỏa sống tám ngàn năm này cũng phải chấn kinh không thôi.
Người bình thường, không thể nào sống một tháng trời trong một nơi ẩm ướt, tối tăm, không có ánh sáng, hơn nữa còn phải không ngừng làm việc cao độ. Cho dù là tám người bọn hắn cũng không thể chịu nổi.
Nhưng trong quãng thời gian buồn tẻ u ám này, chính là Sở Dương là người đã pha chế, điều chỉnh, khiến cho một tháng thời gian u ám không ánh mặt trời này trở nên có tư có vị.!
Hoặc là trò đùa dai, hoặc là kể chuyện cười, hoặc là ra vẻ âm trầm để cho người ta an ủi, sau đó đột nhiên cười ha ha, nói ngươi bị lừa riồi...
Hoặc là lấy thức ăn ra dụ hoặc, hoặc là dùng rượu ngon dụ dỗ, hoặc là....
Thường xuyên, hôm trước hắn tuyên bố hết lương khô rồi, chỉ đủ ăn ngày cuối cùng thôi, sau này mọi người phải chịu đói rồi.
Thế là buổi tối hôm đó, mọi người vô cùng quý trọng thức ăn.
Nhưng tới ngày hôm sau. Tất cả mọi người đang chuẩn bị tìm kiếm một chút đồ ăn dưới lòng đất. Ví dụ như giun dế chẳng hạn..
Sở Dương lại khoanh tay đứng nhìn, than thở hết hơi này tới hơi khác.
Cho đến khi mọi người thật sự đào ra mấy con giun. Cả đám vừa nghĩ tới mình phải ăn mấy con giun tởm lợm đang ngọ nguậy ko ngừng này, nôn khan không ngừng... Sở Dương lại đột nhiên mừng rỡ giống như phát hiện ra tân đại lục: "Đúng rồi, hôm qua ta còn chưa nói hết... Lương khô là hết rồi, điểm này không cần phải nghi ngờ. Bất quá... Chỗ này của ta còn có một chút thịt... Hơn nữa là nấu chín từ trước rồi...."
Một khắc đó, mọi người gần như chỉ muốn dùng cái bản mặt đáng ghét của tên gia hòa này để chùi đít.
Rượu ngon, uống đến mấy ngày sau, rốt cuộc cũng cạn sạch.
Nhìn Sở Dương ném ra mười mấy hũ rượu, mọi người rốt cuộc cũng tuyệt vọng. Thật sự hết rồi....
Nhưng đến tối, mọi người đang im lăng không nói gì, đang chuẩn ăn cơm, Sở Dương lại than thở nói: "Thật sự là... Rượu hết rồi...."
Mọi người im lặng không nói.
"Haiz, chỗ rượu đó ta vốn cho rằng có thể kiên trì cho tới lúc ra ngoài, kết quả vẫn không đủ. Tính sai...."
Mọ người vẫn không nói gì.
"Haiz, trong giới chỉ còn mấy hũ ngon hơn, ta chuẩn bị uống trộm lúc ra ngoài... Xem ra không được...."
Thế là ánh mắt mọi người lập tức trợn tròn lên.
"Các ngươi có muốn uống không?" Lúc này, trong ánh mắt Sở Dương tràn đầy vẻ bỡn cợt.
Kết quả là mọi người vừa chửi bới, vừa đánh cho tên gia hỏa này một trận, sau đó uy hiếp tiểu tử này, mặt mũi bầm dập lấy ra mỹ tửu.
Mỗi khi đó, mọi người căn bản không hề cảm thấy đây là dưới lòng đất, mà chính là thiên đường!
Mỗi một lần hết lương khô, là có thịt. Hết thịt báo rồi, có thịt gấu... Hết thịt gấu... lại có thịt khác.
Rượu, uống mấy ngày đã không còn... Thế là lại có rượu ngon hơn... Hết rượu ngon hơn rồi... không ngờ lại có rượu ngon hơn nữa... Text được lấy tại http://truyenfull.com
Tàn nhẫn nhất là một lần, Sở Dương nói hết rượu rồi, mọi người không tin, nhưng buổi tối thật sự không có nữa. Ngày mai cũng không có...
Đến hôm sau nữa, mọi người liền nhận mệnh rồi: Thật sự hết rồi...
Nhưng đến hôm tiếp, Sở Dương lại phi thường ngượng nùng nói: Mở giới chỉ ra, phát hiện còn có một hũ trần nhưỡng... ( rượu ủ thì phải)
Thường thường những lúc đó, Sở Dương đều bị đánh cho vô cùng thảm hại..,..
Mọi hành vi này đều thuộc về trò đùa dai, nếu như là ở bên ngoài lúc bình thường, cứ lặp đi lặp lại như vậy, chỉ sợ mọi người đã sớm mệt mỏi, chán ghét rồi.
Nhưng ở trong lòng đất tối tăm không chút ánh sáng, cũng là nhờ trò đùa ùn ùn xuất hiện của Sở Dương mà mọi người không ngờ lại sống rất vui vẻ.
Mỗi một ngày đều có một trò gian trá, mọi người cũng cố ý để mình trở nên ngu xuẩn rồi. Căn bản không đi cân nhắc, tùacute; Sở Dương đùa giỡn, bỡn cợt... Dù sao tiểu tử này vẫn bị chúng ta đánh cho một trận thôi.
Cũng không tính là lỗ vốn!
Theo thời gian dần dần trôi qua, tám người cũng càng lúc càng bội phục Sở Dương, tên gia hỏa này làm sao lại có tu tâm dưỡng tính lợi hại như vậy chứ? Khả năng nhẫn nại cũng quá khủng khiếp rồi!
Nhàn rỗi không có việc gì, mọi người đương nhiên không thể chỉ làm việc được. Trong khoảng gian đó, mọi người lại ba hoa khoác lác về cuộc đời mình, lúc đầu còn đỡ, tất cả mọi người đều nghe rất hứng thú.
Càng về sau, lại không thể tránh được lặp lại, vì thế vừa khoác lác xong, đám người còn lại đã vạcht rần luôn ra rồi: Haiz, không đúng rồi, không phải ngươi nói tên cừu nhân kia của ngươi bị người nhét vào hầm cầu thối chết hay sao, làm sao bây giờ lại biến thành lăng trì rồi?
Có thiếu sót nha... Không phải ngươi nói nhị cô nãi nãi của trượng nhân gia của tiểu cữu tử của tiểu di tử của nhị biểu muội của biểu cô phu của đại nhi tử thân gia mẫu của đồng hao của trục lý của ngươi là một vị cao thủ thánh cấp cửu phẩm sao? Như thế nào lại biến thành chủ quán cơm rồi?
À, vẫn không đúng nha, nhị cô nãi nãi của ngươi là nữ mà, nữ thì lấy đâu ra trượng nhân gia ( nhà bố vợ).
Lúc đó thường thường là cãi nhau một chút, kẻ bị vạch trần thì đỏ mặt tía tai cãi chày cãi cối, mấy người còn lại đều đồng loạt khinh bỉ...
Đến phiên Sở Dương, Sở Dương nói, ta kể cho các ngươi trải nhiệm của bản thân ta.
Thế là mọi người chăm chú lắng nghe.
Sở Dương nói: Ta nhớ được kiếp trước, ta cũng tên là Sở Dương, ta như thế này, như thế này... Thế là sống tới mấy chục tuổi rồi bị giết... Sau đó đột nhiên phát hiện mình đã tới kiếp này...
Mọi người ôm bụng che miệng cười lăn lộn.
Con hàng thật không biết khoác lác, không ngờ còn kiếp trước kiếp này... Sao ngươi không kể luôn chuyện kiếp sau đi...
Sở Dương cũng cười theo, cười vô cùng vui vẻ thực vớ vẩn...
Nói đến nói đi, lại nói tới vấn đề tiền đồ tương lai.
"Ta thật sự rất kỳ quái. Lãng lão đại vì sao lại bảo chúng ta sau khi trở về, phải từ chức, lưu lạc giang hồ?" Hình Nhất có chút không hiểu: "Cho dù Cửu Kiếp kiếm chủ lợi hại thế nào đi nữa, cũng không thể đồ sát tất cả chấp pháp giả được?"
Sở Dương tức giận nói: "Tư tưởng của ngươi thế là không được rồi! Hoài nghi ai, cũng không được hoài nghi lão đại của các ngươi! Các ngươi tự nghĩ xem, di ngôn của Lãng thủ tọa, có phải muốn tốt cho các ngươi không?"
Bốn người đồng loạt gật đầu: "Cái này không thể nghi ngờ."
"Đúng vậy." Sở Dương nói: "Các ngươi thử nghĩ lại xem, mười vạn năm, tất cả những kẻ đối đầu với Cửu Kiếp kiếm chủ, có người nào được kết cục tốt?"
Thật không có! Điểm này, bất luận kẻ nào cũng có thể khẳng định.
"Hiên tại chấp pháp giả là lợi hại, nhưng ai biết Cửu Kiếp kiếm chủ mạnh thế nào? Nếu như Cửu Kiếp kiếm chủ lại bại... vậy chẳng phải là không thể nghịch thiên? Có chuyện như vậy sao?" Sở Dương nói: "Cho nên Cửu Kiếp kiếm chủ tất thắng không thể nghi ngờ. Chấp pháp giả tất bại vô nghi."
"Nói cũng đúng."
"Cho nên, nếu các ngươi tiếp tục đứng trong hàng ngũ chấp pháp giả, chẳng phải là chờ chết?" Sở Dương dẫn dắt từng bước.
"Nhưng... chúng ta không làm cái này thì làm cái gì bây giờ?" Hình Nhất thực buồn bực: "Huynh đệ chúng ta trừ đánh đánh giết giết ra, thật không hiểu một nghề gì... hơn nữa, toàn bộ đại lục đều đang hỗn loạn, cho dù chúng ta ẩn cư thì có thể ẩn cư tới nơi nào?"
Sở Dương chính khí nghiêm nghị nói: "Các ngươi có thể tới Đông Nam tìm ta! Chúng ta có Ninh Thiên Nhai Bố Lưu Tình Nguyệt Linh Tuyết Phong Vũ Nhu Vũ Tuyệt Thành ngũ đại cao thủ tọa trấn ở đó! Chỉ cần ta không có tâm làm loạn, cho dù là Cửu Kiếp kiếm chủ cũng không làm gì được ta?"
Đám người Hình Nhất lập tức hai mắt tỏa sáng.
"Hơn nữa, là một phương thế lực, cũng nhất định phải có cơ cấu hình sự. mà bên ta lại khuyết thiếu nhân tài như các ngươi. Các ngươi tới phe ta rồi, vẫn là hình đường như trước kia. hơn nữa còn có thể tránh né vạn thiên phong vũ thế gian... Cớ sao không làm?"
Sở Dương tận tình khuyên bảo: "Đây là hảo ý của ta, thành tâm mời chư vị đại ca gia nhập liên minh! Đương nhiên, nếu không có những lời dị ngôn của Lãng thủ tọa, ta cũng không đi cạy góc tường chấp pháp giả... Nhưng di ngôn của Lãng thủ tọa, chẳng lẽ chư vị không nghe sao?"
Trong lòng đám người Hình Nhất đại động.
Đây cũng thật là biện pháp nhất cử lưỡng tiện rồi!
"Biện pháp này quả thật không tệ...." Hình Nhị có chút động tâm, nhìn Hình Nhất.
"Đúng đó, đến nơi khác, cũng khó mà tìm được người như Sở huynh đệ...." Hình Tứ vốn luôn trầm mặc ít lời, không ngờ lúc này cũng khuyến khích một câu.
"Ừm...." HÌnh Nhất nhíu mày tự hỏi: "Nếu như tất cả huynh đệ đều đồng ý rồi... Chờ báo thù cho thủ tọa xong, chúng ta liền mang theo các huynh đệ, tiến về Đông Nam...."
"Được!"
Vạn Nhân Kiệt đứng bên cạnh nói: "Vậy... đến lúc đó, chúng ta cũng đi Đông Nam."
"Đúng đúng, mọi người tụ hợp lại một chỗ là hay nhất." Mọi người đều đồng ý, xoa tay.
Sở Dương thầm nở một nụ cười.
Ừm, kế hoạch đục khoét nền tảng, bước đầu thành công!
Ăn uống không lo, tiền đồ cũng rõ ràng, tất cả mọi người đều nhiệt tình mười phần. Tiến độ không ngờ lại nhanh hơn không ít.
Từng ngày từng ngày qua đi, lại một chuyện khiến mọi người chấn kinh, kinh hỉ tới không dám tin tưởng đã xuất hiện.
Trong những ngày tháng u ám không ánh mặt trời dưới địa đạo, đào đá nửa tháng trời, cả đám không ngờ lại phát hiện... mình có dấu hiệu đột phá?!
Đây là chuyện gì?
Phát hiện chuyện này đầu tiên đương nhiên là Sở Dương: "Ủa, tu vi của ta có chút vấn đề... không ngờ rục rịch, chẳng lẽ sắp đột phá chí tôn nhị phẩm rồi?"
Sở Dương vừa nói như thế, mọi người cảm thấy mình trong khoảng thời gian cũng sung mãn, đều xem xét, vừa xem một cái, cả đám liền lập tức kinh ngạc kêu lên.