Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2217: Thi Thể Lột Da (2)



Nửa thân trên của người này tựa vào trên mép vại luyện thi, hai tay đặt ở bụng, hai chân thoáng tách ra, tư thể nhìn rất an tường, ở bên người hắn đặt một thanh đao bộ dáng kỳ quái, lưỡi đoạn đầu là bằng phẳng, có chút giống đao Nhật Bản, lóe ra thanh quang dọa người, nhìn qua đã biết không phải vật phàm.

Trừ một người này cùng một thanh đao, trong vai luyện thi cái gì cũng không có.

“Đây… Là thi thể của ai?” Diệp Thiếu Dương rất kinh ngạc hỏi.

“Tám phần chính là con cháu Triệu Đích, cũng chính là mộ chủ, khôi giáp trên thân hắn là vàng, cùng quan tài bạc của hoàng hậu vừa lúc là một đôi.” Diệu Tâm nói.

“Vì sao không có quan tài?”.

“Có thể là bởi muốn lợi dụng vại luyện thi, đương nhiên, tôi cũng không biết vì sao phải đem thi thể đặt ở trong vài luyện thi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm thi thể đó, hít vào nói: “Thi thể này có thể sống lại hay không?”

“Không biết.” Diệu Tâm nói, “Tạm thời đừng quản những thứ này, anh ôm tôi, tôi đến gia cố phong

ấn, làm xong chuyện này, nhiệm vụ chúng ta coi như hoàn thành.” Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm xung quanh vại luyện thi một lúc lâu, vẻ mặt ngây dại hỏi: “Phong ấn ở đâu?”

Diệu Tâm đem cây “đũa phép” kia của cô lấy ra, trong miệng lẩm bẩm cái gì, ở trên không vại luyện thi điểm vài cái, một đạo linh quang từ đoạn đầu pháp trượng sáng lên, khuếch tán ra, giống như tăng vòng sóng gọn, đem toàn bộ miệng vại dần dần bao trùm, cùng lúc đó, trên không miệng vại vốn trống tron không có gì dần dần xuất hiện vô số sợi tơ màu đỏ.

Diệp Thiếu Dương chấn động nhìn những sợi chỉ đỏ giăng khắp nơi, giống như một tấm mạng nhện, đem toàn bộ miệng vại bao trùm chặt chẽ, phía cuối nối liền trên một vòng dây thừng đỏ to chân thật tồn tại ngoại vi miệng vại.

“Đây là cái gì?” Diệp Thiếu Dương cả kinh hỏi.

“Phược Linh Huyết Tuyến, một môn pháp thuật địa sư dùng để phong ấn tà vật, là dòng máu địa sư chúng tôi hoá sinh mà thành… Anh xem nơi này, có một lỗ thủng.”

Diệp Thiếu Dương theo phương hướng tay cô chỉ, quả nhiên thấy được trên “mạng nhện” thiếu một khối to bằng bàn tay, hỏi: “Sao lại vậy?”

“Có thể là tà vật trong vài luyện thi húc ra, may mắn, cũng chưa hoàn toàn hủy diệt, tà vật thật sự, hẳn là ở bên trong không ra được.”

Diệp Thiếu Dương rất muốn hỏi cô, trong vài luyện thi này nhìn một cái không sót gì, trừ thi thể kia cũng không có thứ khác, tà vật ở đâu? Kết quả còn chưa thể hỏi ra miệng, Diệu Tâm một lần nữa thúc giục hắn: “Anh mau ôm tôi, tôi an tâm làm phép.”

“Cái này. Ôm nơi nào?”

Sắc mặt Diệu Tâm hơi đỏ lên, “Tôi không biết, anh như thế nào thoải mái thì làm như thế đó, tôi làm phép nhắm chừng cần thời gian một chén trà nhỏ, anh có thể kiên trì là được.”

“Vậy được rồi, đắc tội nha.”

Cô ấy đã thành tâm thành ý yêu cầu, Diệp Thiếu Dương cũng không khách khí, một bàn tay từ sau lưng cô vươn qua, ôm chặt mông cô, sau đó bắt lấy dây thừng.

“Anh làm gì!” Diệu Tâm kinh hô.

“Cô nói mà, tôi như thế nào thoải mái thì làm như thế đó, như vậy cô ngồi ở trên cánh tay tôi, tôi mới có thể kiên trì tương đối lâu, được rồi cô bắt đầu nhanh một chút đi!”

Diệu Tâm hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt đỏ ửng nói: “Anh phải nhớ kỹ, không được tâm viên ý mã, chúng ta đây là đang làm chính sự..”

“Biết biết, mau làm việc, tôi kiên trì không được bao lâu!”

Diệu Tâm nghe lời này có chút là lạ, cũng không nghĩ nhiều, cắt qua ngón giữa tay phải mình, nhỏ máu ra, bắt đầu làm phép…

“Diệp Thiếu Dương người đồ vô si! Nhân cơ hội ăn đậu hủ Diệu Tâm cô nương!” Trần Hiểu Vũ ở bên dưới cằm giận ồn ào lên.

“Người ghen tị sao?” Diệp Thiếu Dương cố ý hướng hẳn nhíu mày.

Trần Hiểu Vũ vốn cho rằng hắn sẽ nói năng chính nghĩa phản bác, chuẩn bị một bụng lời lẽ phản kích chờ nói ra, tuyệt đối không ngờ tới Diệp Thiếu Dương sẽ trắng ra như vậy… Nhất thời ngây dại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Thiếu Dương, miệng mấp máy hồi lâu, không nói ra một chữ nào.

“Ta biết người ghen tị, đáng tiếc không tới lượt người, xin lỗi xin lỗi.” Diệp Thiếu Dương mặt cười để tiện.

“Tiện, người quả thực quá tiện rồi!” Trần Hiểu Vũ túm quần áo Lô Hiểu Thanh, “Ngươi nhìn thấy chưa, ta từ trước tới giờ chưa từng gặp ai người vô liêm sỉ như thế!”

Lô Hiểu Thanh bất đắc dĩ nhếch nhếch miệng, không biết đáp lại như thế nào.

Diệp Thiếu Dương còn muốn nắm lấy cơ hội, lại kích thích Trần Hiểu Vũ vài câu, Diệu Tâm dùng cánh tay thúc hắn một phát, lạnh lùng nói: “Không được nói bậy!”

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, quay đầu nhìn xuống, lập tức thấy được Ngô Đồng, thoáng sửng sốt một phen, thu liễm vẻ mặt, hướng cô nhếch miệng một cái.

Ngô Đồng cũng nhẹ nhàng cười.

Không biết vì sao, Diệp Thiếu Dương cảm giác mình đọc hiểu nụ cười của cô, đó là một loại tín nhiệm đối với mình.

Trong nháy mắt này, Diệp Thiếu Dương nhớ tới Nhuế Lãnh Ngọc, chăm chú nhìn khuôn mặt Ngô Đồng, giống như thấy được Nhuế Lãnh Ngọc… Trong đầu một đạo linh quang thoáng hiện, muốn bắt được, lại chợt lóe rồi biến mất, lại bảo Diệp Thiếu Dương phát hiện cũng kiên định tin tưởng một việc:

Mình tới thời đại này, gặp được Ngô Đồng, tuyệt đối không phải trùng hợp, nhất định là bởi vì một số nguyên nhân nào đó, đáng tiếc nguyên nhân này, hắn không biết.

Áp lực trên cánh tay, khiến Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Diệu Tâm, tay phải Diệu Tâm lơ lửng trên không, vươn ngón giữa, chỉ vào vại luyện thi đối diện, tay trái đặt lên trên cổ tay phải, luôn luôn biến ảo ẩn pháp, có máu từ ngón giữa tay phải của cô nhỏ ra, phai màu trên tấm “mạng nhện” kia, lập tức hóa thành làn sương mù máu, bắt đầu chảy xuôi ở bên trên, hội tụ nơi đã có chỗ hổng, từng chút một dệt ra sợi chỉ đỏ, chữa trị trận pháp bị hư hao.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương tràn ngập chấn động, hắn không biết Diệu Tâm dùng là thủ đoạn gì, vì sao có thể đem máu hư hóa thành loại sợi chỉ đỏ vô hình này, nhưng nhìn Diệu Tâm hoàn toàn chìm đắm trong làm phép, không dám quấy rầy cô, đành phải ở một bên lăng lặng nhìn, chờ mong làm phép mau chóng kết thúc, đừng xuất hiện sai lầm gì.

Nhưng, điều ngoài ý muốn cuối cùng vẫn đã xảy ra:

Thi thể trong vài luyện thi, đột nhiên hai tay chống xuống đất, lắc lư lảo đảo đứng lên.

Diệp Thiếu Dương thấy một màn như vậy, trong lòng hơi kinh, quay đầu nhìn về phía Diệu Tâm, lông mi Diệu Tâm run rẩy, nhíu chặt lông mày, tốc độ tay trái biến hóa ấn pháp càng lúc càng nhanh, ngón giữa tay phải chảy ra máu cũng càng lúc càng nhiều, tăng tốc trận pháp chữa trị…

Đúng lúc này, thi thể đó thế mà lại vươn hai tay đến trên mặt mình, đem mũ giáp lấy xuống, là một khuôn mặt nam nhân màu xám xanh, thoạt nhìn là người chết, bởi vì mất nước mà tỏ ra cực kỳ khô gầy, nhìn không ra dung mạo vốn có.

Thấy khô?

Nếu thật là thấy khô mà nói, cho dù bò ra, vậy cũng không khó đối phó.

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, nhưng ngay sau đó, chuyện càng thêm quỷ dị đã xảy ra:

Thấy khô kia đem hai tay thò vào trong cái miệng khô quắt của mình, dùng sức xé, ở trong từng đợt thanh âm kẽo kẹt làm da đầu người ta phát tê, miệng bị xé rách ra, xé mãi đến bên tai, rõ ràng là thấy khô, lại có màu đen từ vết thương chảy ra.

Tiếp theo, thấy khô lại bắt lấy môi trên, dùng sức hướng lên trên xe, chỉ một lần, đã đem một khối da mặt kéo xuống, xé mãi đến sau đầu, sau đó lại đi xe da thịt bên cạnh…

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí