Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2013: Đụng Quỷ Di Thái Thái (1)



“Ặc, quên mất rồi.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nhìn bóng lưng Thúy Vân, do dự một phen, nói: “À, Thúy Vân tỷ, tôi phải đi rồi.”

“Đi? Cậu đây không phải vừa trở về sao?”

“Cái này… Tôi là nói, tôi phải đi, không ở chỗ chị nữa.”

Động tác rửa rau của Thúy Vân tạm dừng một chút, quay đầu kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Cậu muốn đi đâu?”

“À, tôi lúc trước nghe ngóng được, tôi có sự thúc ở Giang Tây, lập cái đạo quan, tôi muốn đi nương tựa hắn.” Diệp Thiếu Dương chỉ có thể bịa ra.

Thúy Vân kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Cậu muốn đi Giang Tây, cái này không thể được nha, hiện tại các tỉnh đều là đốc quận khác nhau quản, bên kia thổ phỉ còn nhiều, dọc đường binh hoang mã loạn, cậu làm sao mà đi.”

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, cô lại bồi thêm một câu: “Hơn nữa trên người cậu một đồng Đại Dương cũng không có, trên đường làm sao bây giờ?”

Những thứ kia phía trước, Diệp Thiếu Dương trái lại không để ý như thế nào cả, câu cuối cùng này lại khiến hắn khó khăn, cô ấy nói không sai, mình một xu lộ phí cũng không có, chung quy không

thể xin cam đi qua chứ? Thúy Vân đứng nhìn hắn, khó xử nói: “Trong nhà chị cũng không có tiền, bằng không.”

“Không thể lấy tiền của chị.” Diệp Thiếu Dương quyết đoán nói, chuyện bàn ghế ngồi xuống ở trước mặt Thúy Vân, nhíu mày, lẩm bẩm: “Tôi nghĩ xem, có biện pháp nào kiếm tiền hay không.”

Thúy Vân cũng ngồi xuống giúp hắn cùng nhau nghĩ, hỏi hắn: “Cậu có bản lĩnh gì đặc biệt không?”

“Đặc biệt…” Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa nói ra hàng yêu tróc quỷ, lắc lắc đầu nói, “Sức khỏe tôi cũng tạm được, làm việc là không có vấn đề, nhưng hình như trong khoảng thời gian ngắn kiếm không đủ lộ phí.”

“Đúng rồi, cậu không phải đạo sĩ sao, bằng không đi trên đường bày sạp bói toán các thứ? Ồ, cái này tựa như cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, tôi cần biện pháp trong ngắn hạn có thể kiếm được một khoản tiền”

Thúy Vân cùng hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên mắt sáng ngời, “Chị có cái biện pháp, a, quá nguy hiểm, vẫn là quên đi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nói nghe một chút, chỉ cần không phải giết người cướp của là được!”

Thúy Vân nói: “Cái đó sao có khả năng. Nhưng vẫn là quên đi, cậu cũng không phải đạo sĩ thật sự…”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe có cửa, vội nói: “Tôi đương nhiên là đạo sĩ thật, chị nói trước chuyện là thế nào, có thể làm hay không cân nhắc sau.”

Thúy Vân đành phải nói: “Là như vậy, nhà trưởng trần chúng ta di thái thái (vợ bé) trúng tà, đều nói là hồ ly tinh quấn, cả ngày điên điên khùng khùng, nghe nói trưởng trấn từng tìm vài tiên sinh xem, đều nói hồ ly tinh này quá lợi hại, không hàng phục được, trong đó có hòa thượng còn bị hồ ly tinh treo ở trên cây, thiếu chút nữa đã giết chết, cho nên chị nói có nguy hiểm. Cậu lại không biết tróc quỷ hàng yêu, vẫn là không nên đi.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, nhất thời có hứng thú, nói: “Không nói dối chị, thật ra tôi biết tróc quỷ hàng yêu.”

“Cậu biết? Vậy cậu biết cũng không nhiều, mấy tiên sinh kia cũng không có biện pháp, cậu có thể có biện pháp nào, vẫn là không nên đi, nghĩ biện pháp khác đi.”

Diệp Thiếu Dương khuyên can mãi, tỏ vẻ mình nhiều nhất chỉ là cố làm hết sức, tuyệt không thể hiện, bảo Thúy Vân nhất định phải dẫn hắn đi, Thúy Vân không có cách nào, sau khi nghe hắn cam đoan mãi, cuối cùng đáp ứng.

Hai người qua loa ăn cơm, Diệp Thiếu Dương đeo ba lô cùng đai lưng, bảo Thúy Vân dẫn hắn đi trên trấn, Thúy Vân cũng không biết nhà trưởng trấn ở đâu, đành phải đi trấn công sở hỏi thăm.

Thủ binh của trấn công sở nghe Thúy Vân nói ý đồ đến, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương, có chút không tín nhiệm nói: “Trưởng trấn tìm kiếm cao nhân khắp nơi không giả, nhưng kẻ này nhìn không phải là hậu sinh làm việc sao, nào phải đạo sĩ?”

Diệp Thiếu Dương chắp tay, nói: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là truyền nhân Mao Sơn đời thứ ba mươi chín, đạo hiệu Thiếu Dương Tử, tuổi tuy nhỏ, bản lĩnh cũng là có chút, thỉnh cầu sai gia dẫn tiến. Xong việc mời ngài uống trà.” Diệp Thiếu Dương không dám nói mình là chưởng giáo Mao Sơn, bằng không đối phương đánh chết cũng sẽ không tin.

Thủ binh này thấy Diệp Thiếu Dương nói chuyện rất khách khí, gật đầu bảo hắn chờ, đi vào thông báo.

Trưởng trấn vừa hỏi Diệp Thiếu Dương chỉ ngoài hai mươi, còn không mặc đạo bào, nhất thời mất đi hứng thú, bảo gã đi ra ngoài đuổi đi.

Diệp Thiếu Dương sau khi nhận được tin tức, bảo thủ binh đi nói một lần nữa, mình tuyệt đối có thể thu yêu tinh kia, nếu không không lấy một xu. Thủ binh lại đi báo cáo, trưởng trấn thấy hắn chấp nhất, lúc này mới triệu kiến.

Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân cùng nhau đi vào, ở trong một cái văn phòng rộng thoáng, gặp được trưởng trấn tai to mặt lớn. Thúy Vân tuy ở trên trần, cũng từng thấy trưởng trấn, nhưng vẫn là lần đầu tiên vào văn phòng trưởng trấn, rất khẩn trương, nhưng vẫn chủ động giới thiệu, dựa theo Diệp Thiếu Dương dạy cô, nói Diệp Thiếu Dương là em họ cô, từ nhỏ ở Mao Sơn xuất gia, lần này là tới tìm cô thăm người thân, nghe nói nhà trưởng trấn có yêu tà quấy phá, đặc biệt đến hỗ trợ thanh trừ.

Trường trần liếc Diệp Thiếu Dương một cái, đối với hắn là từ đầu đến hiển nhiên không dám hứng thú, nói: “Ngươi có thể tróc yêu?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

Trưởng trấn có chút hoài nghi, nói: “Tôi đã mời năm đạo sĩ hòa thượng, đều đã thất bại, có hai người còn thiếu chút nữa gặp chuyện. Cậu nếu chỉ là vì lăn lộn kiếm miếng ăn, tôi khuyên cậu vẫn là thôi đi, thấy cậu thân cường thể tráng, bây giờ trên trần chiêu mộ trị an đoàn, cậu cũng có thể gia nhập.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ông cũng đã tìm năm người, cũng không để ý có thêm tôi một người này, chung quy để tôi thử xem.”

Trưởng trấn chậm rãi gật đầu, nói: “Cái này cũng là đạo lý, nhưng chúng ta giáp mặt nói rõ, nếu cậu không thể trừ yêu, tự mình ngược lại bị thương, tôi tuyệt đối mặc kệ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Có thể, ký tên đồng ý cũng được.”

“Cái đó thì không cần, chị họ của cậu cũng ở đây, cô ấy nghe thấy là được, đến lúc đó nhỡ đâu lừa bịp tống tiền tôi, Thu mô cũng không khách khí.”

Thúy Vân cực kỳ khẩn trương nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương đầy lòng tự tin gật gật đầu.

Trưởng trấn gọi người tới, giúp đỡ xử lý công việc, bản thân mang theo Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân ra ngoài về nhà.

Nhà trưởng trấn ở cách trấn công sở không xa, là một căn/đại viện khí phái ba cửa vào, nhìn qua nghiễm nhiên là mới xây, nhưng loại phong cách kiến trúc dân quốc này, ở trong mắt Diệp Thiếu Dương giống như là đồ cổ.

Ngoài cửa tòa nhà còn có hai binh sĩ gác. Trưởng trấn sau khi dẫn theo hai người bọn Diệp Thiếu Dương đi vào, trước bảo bọn họ ở lại sảnh bên, mình đi nói một tiếng trước với phu nhân, miễn cho đường đột.

Trong phòng chỉ còn lại có Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân hai người, ngay cả trà cũng không có. Thúy Vân biểu hiện cực kỳ khẩn trương co quắp, nói khẽ với Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương, cậu cứ thử xem, nếu không được mà nói, chúng ta trở về, bọn họ nếu không cho, cậu liền nghĩ biện pháp trốn, chị là một quả phụ, bọn họ không thể làm gì chị.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong đầu ấm áp, ngẩng đầu nhìn Thúy Vân một cái, cười nói: “Thúy Vân tỷ yên tâm, chờ tôi kiếm được tiền, chia cho chị một nửa.”

Thúy Vân thở dài.

Diệp Thiếu Dương đánh giá trang hoàng bài trí của phòng, nhìn qua rất khí phái, đặc biệt là trên bàn đặt một cái hộp nhạc, phía trên cùng là cái đồng hồ thạch anh, làm thành hình dạng phòng ốc.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí