Ma Thiên Ký

Chương 759: Cầu hôn



Dịch giả: nila32

Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu

Người dịch: nila32

=============================================

Sau thời gian khoảng một chén trà, tại một ngọn núi hiu quạnh trên sườn đông Lạc U Phong, trắng đen hai đám mây nối gót nhau mà tới.

“Liễu sư huynh, chúng ta đã đến, chính ngươi vào đi thôi, ta còn muốn đi xem mấy vị sư huynh khác luyện đan.” Điền Tinh giơ tay chỉ về cánh cửa động phủ trên ngọn núi không cao lắm, sau đó liền cưỡi mây hướng về phía Linh Đỉnh Phong mà bay đi.

Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, hứng thú của nàng đối với luyện đan vẫn như trước không giảm, xem ra cũng không phải là cao hứng nhất thời, quả thật là vô cùng si mê với đạo luyện đan.

Liễu Minh nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, lắc đầu, sau đó từ trên mây đen nhảy xuống.

Không chờ hắn gõ cửa, cửa lớn động phủ đã lóe lên tia sáng màu xanh, một tiếng “oanh”, liền từ từ mở ra.

“Là Liễu Minh phải không, vào đi.” Từ trong động phủ truyền ra một giọng nói già nua hơi khàn khàn

Tuy Liễu Minh bái nhập Lạc U Phong đã vài chục năm, Trưởng lão các phong hắn đều đã bái kiến qua, nhưng là lần đầu một mình đi gặp vị Điền trưởng lão này.

Hắn lúc này cung kính vâng một tiếng, đi vào trong động phủ, cửa lớn phía lại “Oanh” một tiếng, tự động đóng lại.

Thông qua một thông đạo không dài, u tĩnh, hắn nhìn thấy một phòng khách thật rộng, một nam tử mặc tạo bào, toàn thân khí đen nhè nhẹ lượn lờ, đang ngồi ngay ngắn trên một cái bàn, một mình thưởng thức linh trà. Khi thấy Liễu Minh tiến đến, hắn liền ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy người này tuổi chừng năm mươi, tóc mai hai bên cũng đã hoa râm, chỗ cằm có ba sợi râu dài nửa đen nửa trắng, đôi mắt chính trực nhìn Liễu Minh chằm chằm.

Liễu Minh hai mắt vừa cùng người đàn ông kia đối diện, đã cảm giác đau đớn như bị kim châm, liền cảm thấy kinh hãi, không tự chủ được thúc giục tinh thần lực, một cơn mát lạnh vọt lên hai mắt, cảm giác dị thường lúc này mới dần dịu đi.

Nam tử áo bào xám thấy vậy, trong mắt không khỏi hiện lên ánh nhìn tán thưởng.

“Bái kiến Điền sư thúc.” Liễu Minh đi đến trước bàn liền dừng bước, cúi người hành lễ.

“Không cần đa lễ, ngồi xuống đi. Hôm nay tìm người là vì đệ tử của lão phu tình cờ trông thấy người đăng trên huyền bảng nhiệm vụ tìm kiếm Yêu thú thuộc tính hư không, mà lão phu trùng hợp biết được tin tức một con yêu thú loại này.” Điền trưởng lão nâng chung trà lên, sau khi nhấp nhẹ một miếng mới thản nhiên nói.

“Sư thúc biết rõ tung tích của yêu thú thuộc tính hư không?” Liễu Minh sau khi ngồi xuống, sắc mặt có chút vui mừng lại mang phần ngẩn ngơ mà hỏi.

“Lão phu như thế nào lại lừa gạt tiểu bối các ngươi. Tuy nhiên lão phu không thèm để ý đến phần thưởng nhiệm vụ hay là linh thạch, mà là cần ngươi dùng một loại Linh vật để đổi lấy tin tức này.” Điền trưởng lão thấy Liễu Minh thất thố như vậy, không khỏi đắc ý nói.

“Không biết sư thúc cần là linh vật gì, vãn bối chỉ là một đệ tử bình thường, không biết có thể đưa ra vật vừa ý Điền sư thúc?” Liễu Minh nghe vậy, chần chừ một lúc rồi hỏi.

“Nghe nói sư điệt là một trong số đệ tử được chọn tham gia Thiên Môn Hội, trùng hợp linh vật ta cần chỉ có cơ may tìm thấy ở Bí Cảnh Thiên môn Hội này. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần hơi lưu tâm, lấy vật ấy không phải là chuyện quá khó khăn. Về phần tin tức của Linh vật, tất cả được ghi chép bên trong ngọc giản này, người không ngại xem qua một chút.” Điền trưởng không cần suy nghĩ, vung tay quăng một cái ngọc giản màu xanh nhạt vào tay Liễu Minh.

Căn cứ tin tức từ ngọc giản, vật ấy đích thật là linh vật sinh ra trong bí cảnh Thiên Môn hội, tuy không dễ dàng thu lấy như Điền trưởng lão đã nói nhưng quả thật là có nhiều khả năng tìm được.

“Được, đệ tử nhất định dốc hết sức đem Linh vật này về cho sư thúc.” Liễu Minh một thoáng cân nhắc, cảm thấy không có vấn đề gì, liền sảng khoái đáp ứng.

“Rất tốt, khi nào thu được linh vật vào tay, ta sẽ nói cho ngươi biết tung tích hư không thú. Hiện tại, ngươi hãy về chuẩn bị thật tốt đi.” Điền trưởng lão hài lòng gật đầu, lúc này hạ lệnh tiễn khách.

Liễu Minh không nói hai lời, xoay người rời khỏi, sau đó liền bỏ đi ý định rời khỏi tông môn, chân giẫm mây đen trực tiếp quay về nơi mình ở.

Nếu như hắn đã có manh mối về hư không thú, tự nhiên không còn ý định liều lĩnh đi Bắc Đẩu các, dù sao để đến được nơi đó chẳng những cần tiêu phí thời gian nhất định, hắn đối với việc khi trước Bắc Đẩu các tiết lộ tung tích của mình cho tà tu, vẫn một mực mang lòng kiêng kỵ.

Cái gọi là tu luyện không kể thời gian, trong nháy mắt nửa năm thời gian lại trôi qua.

Bên trong Thái Thanh Môn, một hồi náo loạn do danh sách tham gia Thiên Môi Hội được công bố cũng dần dần lắng xuống, rất nhiều người bắt đầu âm thầm suy đoán kết quả lần phó hội này, thậm chí một số kẻ nhàm chán đã đem mười người này phân cao thấp.

Liễu Minh đối với hết thảy sự tình hoàn toàn không hay biết, vẫn đóng cửa động phủ dốc lòng tu luyện.

Một ngày này, trên đại điện Phiêu Miểu Phong, chưởng tọa Thiên Âm thượng nhân đang chiêu đãi hai vị khách đến thăm.

Trong đại điện, một mỹ phụ phong tư yểu điệu đang ngồi trên ghế chủ tọa, một thân đạo bào màu trắng bạc không nhiễm hạt bụi, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa ý cười, đúng là chưởng tòa Phiêu Miểu Phong, Thiên Âm.

Bên cạnh là một phu nhân dung nhân xinh đẹp, đúng là sư phó của Già Lam, Ngọc Âm Tử, trưởng lão Phiêu Miểu Phong.

Đối diện với Ngọc Âm Tử là một nam tử trung niên, thân vận áo bào trắng nho sinh, dung mạo nho nhã, tuổi tác không còn trẻ, tóc tuy vẫn đen nhánh, nhưng khi mỉm cười, khóe mắt đã có nếp nhăn nhàn nhạt lộ ra.

Nam tử trung niên này họ La tên Nguyên, đúng là chưởng tòa Huyễn Diệt phong lân cận Phiêu Miểu Phong.

Huyễn Diệt phong cũng lấy ảo thuật, các loại công pháp tinh thần nức tiếng, cùng Phiêu Miểu Phong công pháp có đường lối khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, nam tử này nói vậy tự nhiên có địa vị không thấp.

Phía sau gã là một thanh niên mặc cẩm bào, niên kỷ không quá hai mươi lăm, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang.

Các đệ tử sau khi dâng lên linh trà, rất nhanh lui xuống, ngoại trừ bốn người này, trong đại điện đã không còn người nào khác.

Ba gã chưởng tòa cùng trưởng lão, vừa thưởng thức trà vừa tùy ý nói chuyện phiếm.

“La sư đệ, người ta thường nói vô sự không lên điện tam bảo, ngươi hôm nay đến Phiêu Miểu Phong là có việc gì, xin cứ nói thẳng.” Thiên Âm thượng nhân cuối cùng lên tiếng thăm dò ý đồ viếng thăm của La Nguyên.

“Thiên Âm sư tỷ đã nói như vậy, tiểu đệ cũng không cần vòng vo nữa.”

Nam tử áo bào trắng nghe vậy cười cười, sau đó chỉ vào thanh niên áo gấm phía sau, tiếp tục nói: “Vừa rồi còn chưa giới thiệu với hai vị, đây là quan môn đệ tử mà sư đệ mới thu mấy năm gần đây. Ôn An còn không mau vấn an hai vị sư bá.

”Vãn bối Ôn An, bái kiến Thiên Âm thượng nhân, Ngọc Âm Tử hai vị sư bá.” Thanh niên cẩm bào tiến về trước nửa bước, khom người thi lễ với hai người Thiên Âm cùng Ngọc Âm.

“Ôn sư điệt không cần đa lễ. Lại nói, La sư đệ trước giờ thu nhận không quá bốn năm đệ tử, như thế nào lại sớm quyết định thu nhận quan môn đệ tử, thật có chút ngoài dự đoán của mọi người.” Thiên Âm thượng nhân gật đầu, có chút kinh ngạc.

“Đối với tại hạ điểm ấy cũng không tính là quan trọng, có thể dạy dỗ một gã đệ tử có thể kế thừa y bát liền thấy hài lòng. Sư tỷ lại nói xem, đồ đệ này của ta thế nào?” Trung niên nam tử khẽ mỉm cười nói.

“Ôn sư điệt niên kỷ có lẽ còn chưa đủ trăm tuổi, thế mà tu vi đã đạt đến Hóa Tinh trung kỳ, theo ta xem, căn cốt thiên tư đều là tuyệt phẩm.” Thiên Âm nhướng mày, đoán không ra dụng ý của La Nguyên, vừa cười vừa nói.

"Thiên Âm sư tỷ quá khen, bất quá tên đồ đệ này xác thực rất được lòng ta. Lại nói tiếp, Phiêu Miểu Phong cũng có rất nhiều đệ tử thiên phú trác tuyệt, cứ nghe Thiên Âm tử sư tỷ tọa hạ có một sư điệt gọi là Già Lam, thân mang Thiên Yểm chi thể nghìn năm khó thấy." La Nguyên ha ha cười cười, nhìn như tùy ý mà hỏi nhưng lúc nói đến bốn chữ "Thiên Yểm chi thể", ánh mắt liền hướng đến phu nhân xinh đẹp đối diện.

"La sư đệ quá khen, Già Lam làm sao có thể cùng Ôn sư điệt so sánh, tư chất của nó cũng chỉ có thể xem như bình thường mà thôi." Ngọc Âm Tử nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, nhưng vẫn khiêm tốn trả lời.

"Kỳ thật tại hạ lần này viếng thăm quý phong, là có một chuyện tốt cùng với hai vị sư tỷ thương nghị một chút, đó là muốn thay tên đồ đệ này, hướng Già Lam sư điệt cầu thân." La Nguyên nhìn thật sâu Thiên Âm thượng nhân, đột nhiên nói như vậy.

Lời vừa nói ra, Thiên Âm thượng nhân cùng Ngọc Âm Tử đều là cả kinh.

"La sư đệ chuyện đó, ngược lại thật là làm cho ta có chút bất ngờ." Sau nửa ngày, Thiên Âm thượng nhân nhìn thoáng qua Ngọc Âm Tử, mới chậm rãi nói:

"Không dối gạt hai vị sư tỷ, đệ tử này của ta thân mang Địa Huyễn chi thể nghìn năm khó gặp, có thể nói là một trong Linh Thể tuyệt hảo tu luyện huyễn thuật công pháp, tại hạ cũng là khổ tìm nhiều năm, mới tìm được một người có thể kế thừa y bát." La Nguyên lại tiếp tục mỉm cười nói:

"Địa Huyễn chi thể!"

Thiên Âm thượng nhân cùng Ngọc Âm Tử nghe vậy, hầu như đồng thời lắp bắp kinh hãi.

Hai người nhìn qua anh mắt của thanh niên vận cẩm bào đã biết kẻ này bất phàm. Đều là tu sĩ Chân Đan tinh thông huyễn thuật, các nàng tự nhiên người này mang Linh Thể nổi tiếng không thua Thiên Yểm chi thể.

Nhưng sau một khắc, Ngọc Âm Tử như nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi đổi đứng lên.

“Hai vị sư tỷ chắc hẳn cũng biết, Địa Huyễn Linh thể mặc dù giúp ích rất lớn cho việc tu tập các loại công pháp huyễn thuật, nhưng mà tu vi mỗi khi tinh tiến thêm một cảnh giới, bên trong cơ thể sẽ đồng thời tích lũy thêm một lượng Hỗn Độn dương khí. Học trò của ta từ khi tu luyện vẫn chưa gặp vấn đề quá nghiêm trọng, nhưng là đạt đến cảnh giới ngày hôm nay, Hỗn Độn dương khí bên trong đã bắt đầu gây trở ngại đến sự tiến bộ của hắn, phải có một nữ có Linh thể tương tự cùng hắn song tu, mới có thể triệt để hóa giải được dương khí, sau đó mới có thể tiến giai Chân Đan. Chuyện hệ trọng như vậy, ta tự nhiên không nói chơi rồi.”

La Nguyên bộ dáng mười phần thành khẩn, sau khi ngừng lại một chút, lại tiếp tục mang sắc mặt ngưng trọng giãi bày:

“Tại hạ nghe nói, đệ tử này của Ngọc Âm sư tỷ thân mang Thiên Yểm chi thể, đúng là lựa chọn thích hợp nhất, cho nên ta mới đánh bạo đến đây mở lời, mong rằng hai vị thành toàn cho ta.”

Ngọc Âm Tử chau mày, vẫn giữ im lặng không hề lên tiếng. Thiên Âm thượng nhân khuôn mặt bỗng nhiên đanh lại, lạnh lùng trả lời:

“La sư đệ nói thật dễ nghe nhỉ, khuyết điểm này của Địa Huyễn chi thể há lại dễ dàng như vậy có thể hóa giải. Chỉ sợ Già Lam sau khi cùng đồ đệ của ngươi song tu, Thiên Yểm Linh Thể sẽ bị hấp thụ hơn phân nửa, làm sao tiếp tục tinh tiến trên con đường huyễn thuật phía trước. Chuyện này bổn tọa tuyệt đối không thể đáp ứng.”

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí