Ma Thiên Ký

Chương 1527: Tương phùng



Dịch giả: Thiết Huyết

Lĩnh đội có tu vi Chân Đan cảnh này là một thiếu phụ mặc áo trắng. Liễu Minh quay lại nhìn, ánh mắt hơi lóe lên, có chút ấn tượng với thiếu phụ này, dường như nàng là một vị đệ tử nội môn của Phiêu Miểu Phong mà trước kia đã từng gặp qua. Nghe thiếu phụ áo trắng nói vậy, các đệ tử Thái Thanh Môn xung quanh liền bàn tán xì xào, ánh mắt hiếu kỳ đảo qua đảo lại nhìn hai người, nhất là Liễu Minh.

Trong mấy đội tuần tra ở đây, có vài người là đệ tử Phiêu Miểu Phong, tất nhiên trước đây đã nghe nói đến lời đồn về vị trưởng lão tuyệt sắc thân mang Mộng Yểm Thể này. Biết rõ mấy trăm năm trước nàng từng có một vị đạo lữ song tu uy danh hiển hách thời đó, đáng tiếc hắn lại mất tích trong một cuộc đại chiến, đến nay vẫn không rõ tung tích. Cộng thêm Già Lam ở trong tông môn cũng có danh khí không nhỏ, cho nên những đệ tử phong khác ít nhiều cũng loáng thoáng nghe qua chuyện của nàng.

Vì lẽ đó, khi chứng kiến vị trưởng lão Già Lam trước nay vẫn lạnh lùng như băng lại yêu thương ôm ấp lấy nam nhân kia, kết hợp với tên gọi mà thiếu phụ áo trắng vừa hô lên, mọi người xung quanh gần như ai nấy đều đoán ra thân phận Liễu Minh cả rồi.

“Đúng vậy, ta là Liễu Minh, ngươi chắc là Doãn sư muội của Phiêu Miểu Phong a” Liễu Minh mỉm cười đáp.

“Thật là ngươi sao!” Thiếu phụ áo trắng kinh ngạc ngắm nghía Liễu Minh từ trên xuống dưới.

“Nhiều năm không gặp, tu vi của Liễu sư huynh dường như lại tiến nhanh, nhưng mà ngươi có thể thả bốn vị đệ tử kia ra không?” Thiếu phụ chỉ chỉ viên cầu màu vàng đất đang chuyển động chậm rãi bên cạnh.

Liễu Minh nhịn không được bật cười, phất tay một cái, viên cầu màu vàng lập tức giải thể tán loạn, mấy tên đệ tử Thái Thanh Môn trong đó lảo đảo mò ra. Bọn họ ổn định lại thân hình xong đều nhìn về phía Liễu Minh với ánh mắt đầy hoảng sợ, nhất là tên nam tử áo vàng lúc nãy nói năng lỗ mãng lại càng kinh hãi lui tít ở đằng sau.

“Người nọ chính là đạo lữ song tu trong truyền thuyết của Già Lam trưởng lão sao, nhìn sơ qua dung mạo cũng bình thường mà.”

“Đồ hoa si, ngươi chỉ biết ngắm công tử tuấn tú, vị Liễu sư huynh kia là đệ tử của bổn môn năm xưa, tu vi của hắn hôm nay e rằng đã đạt tới Chân Đan cảnh đỉnh phong rồi.

“Mà không, người có thể khiến Doãn trưởng lão tỏ ra cung kính như vậy nói không chừng đã là một đại năng chi sĩ Thiên Tượng cảnh.

“A, Thiên Tượng cảnh! Ta nhớ mấy năm nay trưởng lão Sa Thông Thiên của Thiên Kiếm Phong vẫn một mực theo đuổi Già Lam trưởng lão, nếu thật sự như vậy thì Sa trưởng lão không còn hi vọng gì rồi.”

Vốn Liễu Minh không định nghe lén, nhưng với thính lực của hắn hôm nay thì những nghị luận xung quanh này đều lọt vào tai, sắc mặt không khỏi hơi biến hóa một chút.

“Liễu sư huynh quả không hổ là nhân vật phong vân của bổn môn năm đó, đã rời khỏi tông môn mấy trăm năm nhưng đến nay vẫn có nhiều người nhớ rõ ngươi như vậy.” Thiếu phụ áo trắng mỉm cười nói.

Liễu Minh cười cười không lên tiếng, bỗng quay đầu nhìn về một phương hướng xa xa. Nơi đó có vài đạo độn quang đang bay tới với tốc độ cực nhanh, dường như là một đội tuần tra nào đó phát hiện ra động tĩnh bên này. Lĩnh đội là một gã thanh niên mặc cẩm bào, dung mạo thoạt nhìn anh tuấn nhưng có chút âm lệ, đúng là người từng có duyên gặp mặt Liễu Minh mấy lần, còn hay đòi tỷ thí với hắn, Sa Thông Thiên.

Vừa trông thấy rõ thân ảnh Liễu Minh, Sa Thông Thiên hơi bất ngờ, nhưng khi chứng kiến hắn và Già Lam tay nắm chặt tay thì sắc mặt y lập tức trở nên khó coi. Những năm này, họ Sa điên cuồng chấp hành nhiệm vụ của tông môn, liên tục chém giết Minh Trùng khiến cho tu vi tiến triển nhanh chóng, sớm đã đạt tới Chân Đan trung kỳ. Hơn nữa tạo nghệ đối với Ngự Kiếm Thuật đã sâu hơn không ít, hôm nay cho dù phải chống lại Chân Đan đỉnh phong thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Y liều mạng rèn luyện tu vi lên như vậy một là vì Già Lam, tiếp theo chính là muốn một ngày kia có thể cùng Liễu Minh tranh đua cao thấp.

Hơn bảy trăm năm qua Liễu Minh vẫn bặt vô âm tín, thậm chí có lời đồn rằng hắn đã sớm vẫn lạc. Điều này làm cho Sa Thông Thiên vừa hơi thất vọng, lại cũng có vài phần mừng rỡ. Cho nên thời gian này y một mực không từ bỏ việc theo đuổi Già Lam. Tuy Già Lam luôn vững tin rằng Liễu Minh còn sống, đối với y vẫn hờ hững lạnh nhạt. Nhưng y cho rằng chỉ cần mình kiên trì thì đến một ngày kia nàng sẽ hồi tâm chuyển ý.

Lần này đại quân liên minh tiến công sơn mạch Cô Phượng. Vốn dĩ Sa Thông Thiên cũng định đi theo, nhưng vì Già Lam mà y ở lại, những tưởng rằng thừa cơ hội này tiến gần nàng hơn một chút, không ngờ giờ lại chứng kiến tình cảnh trước mắt này. Sắc mặt Sa Thông Thiên tái nhợt, y hít sâu một hơi đè nén phẫn nộ trong lòng, nhưng thần niệm vừa quét qua người đối phương thì con ngươi không khỏi co rút lại. Y tự cho là thần thức của mình không kém, nhưng vừa rồi cơ bản không dò được chút khí tức nào của Liễu Minh.

Liễu Minh nhàn nhạt liếc nhìn Sa Thông Thiên, sau đó liền dời mắt, thản nhiên nói với Già Lam:

“Đây không phải là nơi nói chuyện, chúng ta đi chỗ khác a”

Già Lam tất nhiên cũng mong như vậy, khẽ gật đầu đồng ý. Liễu Minh kéo tay nàng, định bay khỏi đây. Ngay lúc đó, một thanh niên có khuôn mặt gầy gò nhoáng cái xông tới chặn ngang trước mặt hai người, là một gã đệ tử của Thiên Kiếm Phong, tâm phúc của Sa Thông Thiên, có tu vi Hóa Tinh Kỳ.(thằng này lanh^^)

“Không biết các hạ đến từ nhất mạch nào? Phù Chỉ trưởng lão đã có lệnh, nếu không có sự tình gì quan trọng thì đệ tử không được tự ý rời khỏi sơn môn, còn không mau lui ra!” Tên này nhìn Liễu Minh với ánh mắt ngạo nghễ, quát lớn.

Hắn ta chỉ có tu vi Hóa Tinh trung kỳ nên tất nhiên không thể biết được tu vi của Liễu Minh, có điều dạo này dựa vào cái bóng to của Sa Thông Thiên cáo mượn oai hùm trước mặt đệ tử nội môn bình thường đã quen, nay thấy Liễu Minh có vẻ chỉ là một tên đệ tử lạ lẫm nào đó, cơ bản không thèm để trong mắt.

“Cút!”

Sắc mặt Liễu Minh bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn vung tay lên, một cỗ kình phong thình lình xuất hiện trực tiếp cuốn bay tên nam tử gầy gò trước mặt này đi, chớp mắt tên đó đã lộn nhào mấy chục vòng mới miễn cưỡng đứng vững lại ở ngoài trăm trượng, nhưng bộ dạng vẫn ngơ ngác dường như không phân biệt được phương hướng. Đồng thời một luồng uy áp vô cùng cường đại gần như thực chất từ trên người Liễu Minh tràn ra, trực tiếp giáng xuống bọn người Sa Thông Thiên.

Đám người Sa Thông Thiên sắc mặt đại biến, đạp đạp liên tiếp lùi về sau mấy bước mới ổn định lại thân hình được, nhìn về phía Liễu Minh tràn đầy vẻ khiếp sợ. Những đội tuần tra khác ở xung quanh cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng, ai nấy cũng đều nhao nhao kinh hãi. Sau khi Sa Thông Thiên kiến thức luồng linh áp vô hình này, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ra, trong lòng liền dấy lên cảm giác thất bại. Lúc này y mới chợt hiểu, tu vi của Liễu Minh đã bỏ xa mình rồi. Phẫn hận ghen ghét trong mắt chợt biến mất không còn, y khẽ thở dài, chắp tay từ xa nói với Liễu Minh:

“Nếu ngươi đã trở về tông môn, sau này xin hãy đối xử tốt với Già Lam sư muội”

Nói xong câu đó, y đột nhiên xoay người, hướng nơi xa mà phi độn đi, mấy người bên cạnh y thấy vậy cũng sợ hãi vội vàng đuổi theo. Mấy đội tuần tra khác cũng thức thời mà nhao nhao tứ tán hết, ngay cả thiếu phụ áo trắng của Phiêu Miểu Phong cũng rời đi. Gia Lam kinh ngạc nhìn Liễu Minh, linh áp vừa rồi hắn tản ra có lẽ đã đạt đến cấp độ Thiên Tượng cảnh, có điều tu vi của nàng cũng chỉ là Chân Đan trung kỳ nên không thể phán đoán chính xác được.

“Đi thôi”

Liễu Minh mặc kệ nét kinh ngạc trong mắt Già Lam, khẽ kéo tay nàng, hai người hóa thành một đạo hắc quang bay về nơi xa xa. Nửa khắc sau, bọn họ đã đến trước Phiêu Miểu Phong. Liễu Minh không biết động phủ của mình trong Thái Thanh Môn còn hay không, muốn tìm một nơi yên tĩnh đành phải tới chỗ ở của Già Lam là Phiêu Miểu Phong.

Lại nói, đây là lần đầu hắn vào động phủ của Già Lam. Động phủ nơi đây bài trí cực kỳ lịch sự tao nhã, so với động phủ đơn giản của Liễu Minh thì phong cách đúng là một trời một vực. Già Lam tự tay rót một chén trà cho Liễu Minh, lúc này hai người mới ngồi xuống. Trong lòng nàng vốn có ngàn vạn lời muốn thổ lộ hết ra, nhưng chẳng hiểu sao giờ phút này hai người ngồi đối diện, nàng lại nhất thời không biết nói gì.

“Già Lam, chắc ngươi rất muốn biết mấy năm nay rốt cuộc ta ở phương nào, vì sao tới giờ mới trở lại…những chuyện này ngươi không hỏi thì ta cũng sẽ kể lại tỉ mỉ tất cả” Liễu Minh chợt cười nhẹ mở lời.

“Năm đó trong trận đại chiến với Minh Trùng Chi Mẫu, ta vô ý bị cuốn vào một khe nứt không gian, sau đó may mắn sống sót, rồi bị truyền tống đến khu vực Thương Hải.”

Thời gian kế tiếp Liễu Minh liền đem những sự tình sau khi đến khu vực Thương Hải, đại lục Man Hoang rồi đến đại lục Vạn Ma, kể lại sơ lược một lần. Có điều hắn cũng không đề cập tới vài chuyện như ở Luân Hồi Cảnh, Nguyên Thủy Ma Chủ hay tao ngộ người của Thượng Giới, mà chỉ nói mình lâm vào bí cảnh nào đó rồi ở bên trong ẩn núp khổ tu năm trăm năm, cuối cùng đánh chết một tên đại địch, lấy được phương pháp đi xuyên qua từng đại lục.

“Không ngờ khi quay về thì tình trạng của đại lục Trung Thiên lại như thế này” Liễu Minh nói xong không khỏi thở dài.

“Nếu như không thể nhanh chóng phong ấn khe nứt không gian trong sơn mạch Cô Phượng. Một khi có tồn tại Vĩnh Sinh khác hàng lâm thì có lẽ Nhân tộc chúng ta sẽ bị diệt tuyệt” Già Lam khẽ nói một cách buồn bã.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, vừa rồi hắn không có nhắc tới tu vi của bản thân, có điều chuyện ở sơn mạch Cô Phượng, tất nhiên hắn sẽ ra tay.

“Đúng rồi, còn một chuyện ta quên nói với ngươi, thật ra mấy chục năm trước Diệp Thiên My sư thúc và Như Bình đã tới Thái Thanh Môn, hình như các vì cũng vì tìm ngươi mà tới, hiện nay đã gia nhập bổn môn” Già Lam chớp mắt nói.

“Thì ra các nàng đã gia nhập bổn môn, vậy thì tốt rồi” Liễu Minh nghe vậy không khỏi vừa mừng vừa sợ, đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm trong lòng.

Đai lục Trung Thiên hôm nay Minh Trùng, Khúc Nghiêu đầy rẫy, hắn vẫn luôn lo cho an toàn của Diệp Thiên My và Như Bình. Như vậy, hắn có thể yên tâm tiến đến sơn mạch Cô Phượng.

“Diệp sư thúc hôm nay đã đạt tới tu vi Thiên Tượng Cảnh, được Thiên Qua chưởng môn mời làm Trưởng Lão khách khanh. Còn Như Bình cũng đã Kết Đan thành công, mà nàng lại có tạo nghệ rất sâu với trận pháp, nay đã trở thành nhân vật hết sức quan trọng của bổn môn, đại trận cấm chế bảo vệ toàn tông lúc này đều do một tay nàng sửa chữa” Già Lam tiếp tục nói.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí