Lâm Thiết Mộc rõ ràng không có ý đó, quát:
- Hoàng Kiên, Lâm gia ta và Hoàng gia ngươi nước sông không phạm nước giếng, cũng không có ý định tranh đoạt công việc kinh doanh của Hoàng gia ngươi, bây giờ cút đi! Sau này còn mò đến đây, Lâm Thiết Mộc ta liều mạng với ngươi.
- Vâng! Vâng!
Suy nghĩ duy nhất của Hoàng Kiên chính là rời khỏi Lâm gia, còn việc sau này để sau này hãy nói, hắn chỉ sợ Diệp Trần thuận tay, giết luôn cả hắn.
Đợi người của Hoàng gia đi khỏi, Diệp Trần khẽ lắc đầu, Lâm Thiết Mộc vẫn chưa đủ hung ác! Muốn làm được đại sự, yếu tố đầu tiên là phải tàn nhẫn hung ác, đáng giết thì giết, tuyệt đối không được bỏ lỡ cơ hội, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, không phải ai cũng muốn tạo dựng sự nghiệp vĩ đại, hoặc là Lâm Thiết Mộc chỉ muốn yên ổn sinh sống ở Hắc Nham Thành.
Hơn nữa, Lâm Thiết Mộc mặc dù bị thương, nhưng thực lực vẫn mạnh hơn Hoàng Kiên không ít, đợi thương thế triệt để hồi phục, Hoàng gia trong thời gian tới tạm thời không dám tìm đến gây chuyện.
- Tiểu huynh đệ, lần này đa tạ ngươi, Lâm Thiết Mộc ta biết ơn bất tận.
Lâm Thiết Mộc khom lưng chắp quyền nói với Diệp Trần, đối phương không chỉ cứu con gái hắn mà còn giúp Lâm gia hắn giết chết kẻ thù lớn nhất là hắc y lão giả, tiêu trừ một mối hoạ lớn.
Diệp Trần nói:
- Không có gì!
Trời chập choạng tối, Lâm Thiết Mộc dặn dò người nhà chuẩn bị cơm nước thịnh soạn, tiếp đãi Diệp Trần, trong bữa tối, Lâm Thanh Mai uống không ít rượu, mặt đỏ bừng, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía Diệp Trần, còn thanh niên tên Lục Chính Hiên thần sắc buồn bã.
- Chính Hiên, đừng vội, hắn không phải là người cùng thế giới với chúng ta, sớm muộn rồi cũng sẽ rời đi thôi.
Độc tố trên người Lục Chính Đức đã được giai trừ một phần, ngồi xuống bên cạnh an ủi Lục Chính Hiên.
Lục Chính Hiên khổ sở gật đầu, hắn bây giờ là Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, chỉ cần nỗ lực, trở thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh không thành vấn đề, nhưng so với Diệp Trần, thực lực vẫn còn thua xa, may mà hắn cũng hiểu thế giới bên ngoài rất lớn, thiên tài nhiều vô số kể, không phải cũng ai cũng có thể so sánh, bản thân chỉ vần là một cường giả Hắc Nham Thành là đủ.
Ngày thứ hai.
Sáng sớm.
Diệp Trần cáo từ mọi người trong Lâm gia, rời khỏi Hắc Nham Thành.
...
Trong một cánh rừng nhỏ, có ảnh lửa nhảy nhót.
- Thái Huyền Công trùng thứ bảy, chất lượng chân khí nâng lên ba phần, tổng lượng chân khí cũng tăng được một phần.
Ngồi bên đống lửa, Diệp Trần đánh một quyền về phía thân cây to bằng năm người ôm trước mặt.
Rắc!
Thân cây gãy ngang, nửa trên bay xa mấy chục mét.
Ba ngày sau khi rời khỏi Hắc Nham Thành, trong thời gian đó, Diệp Trần mỗi ngày đều dành hai canh giờ tu luyện Thái Huyền Công, đêm nay, cuối cùng cũng đột phá.
- Đúng rồi, vẫn chưa kiểm tra kĩ Linh Giới Trữ Vật của hắc y lão giả.
Có thời gian rảnh, Diệp Trần lấy ra Linh Giới Trữ Vật vốn thuộc về hắc y lão giả. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.com
Loại trừ chân khí tàn dư trong đó, Diệp Trần nhìn không gian bên trong.
Hắc y lão giả mặc dù là võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong, nhưng tài phú cũng không phải quá nhiều, hạ phẩm linh thạch chỉ có hơn một ngàn miếng, vàng hơn năm mươi vạn lạng, nhưng bên trong có rất nhiều những thứ cổ quái kì lạ, có hòn đá tán phát hắc khí, mỹ ngọc chế tắc thành bộ xương khô, còn có một mảnh địa đồ rách nát.
Bỏ qua mấy thứ trước, Diệp Trần lấy mảnh địa đồ rách nát ra.
Mở ra xem, mảnh địa đồ làm bằng da thú này chỉ cỡ một bàn tay, màu xám vàng, bên trên dùng nguyên liệu đặc thù vẽ lên những đường lộ tuyến, có sống, núi, còn có rừng cây, vị trí mép địa đồ có một hồng điểm thập phần bắt mắt.
- Núi và rừng cây nhìn không biết là ở đâu, nhưng con sông này rõ ràng là Lạc Nhạn Giang, Lạc Nhạn Giang là một trong ba con sông lớn của Nam Trác Vực, đoạn trước đây mình từng đi qua chỉ là một đoạn rất nhỏ, nguồn của con sông này nằm ở Thương Huyền Quốc phương Bắc, ở đó chính là nơi được đánh dấu đỏ, không biết dấu đỏ thể hiện điều gì?
Diệp Trần lộ vẻ trầm tư, vốn tưởng đây chỉ là một mảnh địa đồ bình thường, bây giờ xem ra, thời gian chế tác tương đối xa xưa.
- Dù sao mình cũng đã ra ngoài rồi, đến đâu cũng vậy cả thôi, nói không chừng lại có thu hoạch gì, chỉ là Thương Huyền Quốc không nằm trong cửu quốc gần đây, cách Thiên Ti Quốc hơn năm mươi vạn dặm, muốn đi đến vị trí dấu đỏ phải một rất nhiều thời gian.
Tỉnh lại từ trong trầm tư, Diệp Trần hạ quyết tâm, phải đến được vị trí dấu đỏ.
Ba ngày sau, Diệp Trần một lần nữa đến bên Lạc Nhạn Giang.
Nếu như nói Thiên Phong Quốc và Thiên Ti Quốc là hạ lưu cuối cùng của con sông này, thì Lạc Nhạn Giang ở đây thuộc về nửa trên hạ lưu.
Bên bờ Lạc Nhạn Giang là một thành phố cảng phồn hoa có tên Lâm Giang Thành, nhân khẩu thành phố hơn năm trăm vạn người, những con thuyền lớn chỉ qua lại chỉ dừng lại ngoài bến cảng, chuyển hàng lên bờ.
- Thiếu hiệp, thuyền Hải Thú sắp xuất phát, ngài lên trước đợi đi.
Trên bờ, có người chạy đến thông báo.
Diệp Trần gật gật đầu,
- Được!
Hải Thú là một con thuyền hình thoi lớn, dài hơn trăm mét, rộng hai mươi mét, từ trong ra ngoài đều dùng thiết mộc cực phẩm tạo thành, võ giả Bão Nguyên Cảnh bình thường chưa chắc đã lưu lại được lỗ thủng trên đó, cực kì đáng tin cậy, là một trong những con thuyền đảm bảo nhất ở đây.
Đương nhiên, với kĩ thuật Lâm Giang Thành, vẫn chưa thể tạo được con thuyền đáng sợ như thế này, con thuyền này là do Long Đế Quốc một trong ba đại quốc gia ở Nam Trác Vực đặt làm, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền, chí ít với tài phú hiện tại của Diệp Trần, không thể mua được một phần trăm con thuyền này.
Người trên thuyền không nhiều, đại khái chừng ba bốn mươi người, trong đó một nửa là những phú hào gia tài ngàn vạn, hai phần là là quý tộc, số còn lại là võ giả, bảy tám võ giả này sóng chân khí trên người cực nồng đậm, có lẽ đều là võ giả Bão Nguyên Cảnh, trong đó một người là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì, chớp mắt, tinh quang bắn ra sắc như đao, thâm nhập tâm phách.
Chúng nhân thấy Diệp Trần còn trẻ như vậy, sắc mặt có chút coi thường.
Một phú hào bụng to ha ha cười nói:
- Tiểu huynh đệ, không phải trộm tiền gia đình chuẩn bị ra ngoài rong chơi đấy chứ, nhưng nhà ngươi cũng giàu đấy chứ! Lên con thuyền này phải trả mười vạn lạng vàng, không phải ai cũng có thể ngồi được.
Đám võ giả xung quanh rủa thầm trong bụng, sóng chân khí Diệp Trần mặc dù yếu hơn chúng một chút, nhưng rõ ràng là Bão Nguyên Cảnh, một võ giả Bão Nguyên Cảnh không có tiền nói ai tin, cản bản không phải hạng người trộm tiền gia đình đi chơi như đối phương nói.
Diệp Trần chỉ cười, không nói gì.