Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 322: Sớm mùa thu ấm áp



Giang Mạc Viễn hoàn toàn ngây ngẩn, cả người đờ ra bất động. Nhìn bộ dạng anh nghệch ra như vậy, Trang Noãn Thần cười đến ngây thơ, cũng cố tình nói chậm lại. Đầu Giang Mạc Viễn căng như dây đàn, đợi mãi không thấy cô nói tiếp, nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?”

Trang Noãn Thần tỏ vẻ không muốn đoái hoài đến anh.

Anh quả thực có chút sốt ruột, thấy cô không nói rõ ràng liền kéo tay cô qua rồi nói khẽ: “Noãn Noãn, em tin anh, anh thật không nhớ rõ chuyện này, anh…”

“Anh nằm ở trên giường người ta, toàn thân không một mảnh vải.” Trang Noãn Thần mặc kệ anh nắm tay mình, tỉnh rụi nói: “Một màn kia thực là ấn tượng vô cùng! Em đây chẳng khác nào bà cả xông vào nhà tiểu tam để bắt kẻ thông dâm đó!”

Giang Mạc Viễn càng nghĩ càng xấu hổ nhưng thực sự chẳng nhớ được gì, thậm chỉ một chút ký ức mơ hồ cũng không có nốt. Anh ngập ngừng: “Ý của em là, anh và Sa Lâm cùng nằm trên giường?” Sa Lâm hẳn là không dám làm như vậy. Mà cho dù cô ta có cái gan ấy cũng sẽ không ngu ngốc đến độ gọi điện thoại cho Trang Noãn Thần chứ.

“Giang Mạc Viễn…” Cô dịu dàng gọi tên anh.

Anh chợt nghĩ, người phụ nữ này, tại sao giọng điệu càng ngọt ngào, càng dịu dàng lại càng khiến người khác phát hoảng như vậy chứ?

Trang Noãn Thần hơi rướn người về phía trước, nhìn anh cười mà như không, cô hỏi: “Nghe cứ như là anh đặc biệt hy vọng được ở cùng cô ta ấy nhỉ?”

Vẻ mặt Giang Mạc Viễn bất đắc dĩ, “Noãn Noãn…”

“Còn giả vờ vô tội nữa à? Giờ em mới biết, ở chỗ Sa Lâm, anh ngủ còn ngon hơn ở nhà nữa đó.” Trang Noãn Thần cố tình xụ mặt, “Em chỉ muốn làm bộ như không quen biết anh.”

“Noãn Noãn, đừng đùa! Em là bà xã của anh, sao có thể giả vờ không biết anh được   chứ.” Anh xưa nay không biết phải dỗ dành phụ nữ thế nào, nhất là trong tình huống chẳng nhớ được gì như thế này. Giá mà anh nhớ ra một chút thì còn có thể tìm cách xoa dịu tình hình.

“Ai thèm đùa với anh. Vậy anh nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Anh thực sự không nhớ.”

“Chí ít anh cũng phải nhớ anh gặp Sa Lâm như thế nào chứ?”

Giang Mạc Viễn cau mày, cố gắng nhớ lại, mơ hồ cũng có chút ấn tượng, “Anh ở hội sở uống rượu, hình như là có nhìn thấy cô ấy, nhưng sau đó thì sao anh lại chẳng có chút ấn tượng nào.”

Trang Noãn Thần cắn môi, hai mắt lấp lánh, bộ dạng của cô như cho rằng anh đang bịa chuyện. Thấy cô im lặng, anh lại sợ cô hiểu lầm, vội vàng mở miệng, “Noãn Noãn, em tin anh, anh và cô ta thực sự không có khả năng xảy ra chuyện gì đâu.”

Trang Noãn Thần than thở: “Em nghe nói chuyện này cũng không phải là lần đầu.”

“Hả?”

“Ừm, em nghe nói hai người ngủ chung giường không chỉ mới một, hai lần gì đó đâu.”

Giang Mạc Viễn choáng váng cau mày, cái quái gì thế này?

“Lần trước cô ta theo anh đi công tác, chắc là cũng từng ngủ chung trên một giường nhỉ?” Trang Noãn Thần đột ngột đưa ra kết luận.

Lúc này, Giang Mạc Viễn mới hiểu được ý tứ của cô, gương mặt hiện lên vẻ bối rối, tay anh nắm chặt, thành khẩn nói: “Anh không kể cho em nghe là vì sợ em nghĩ nhiều. Ngủ cùng giường gì chứ…” Suy nghĩ một chút, anh khẽ cười, “Anh nghĩ từ đầu em đã nắm rõ tình hình thế nào rồi. Chứ với tính tình này của em, nếu như có chuyện gì thật, em không la hét đòi ly hôn mới lạ, còn ngồi đây mà trêu chọc anh sao?”

“Ai thèm trêu chọc anh!” Cô trừng mắt lườm anh một cái.

“Sáng ra đã tra hỏi anh như cảnh sát thẩm tra tội phạm. Noãn Noãn, đừng tưởng chồng em không hiểu em nhé! Nếu như ở chỗ Sa Lâm mà có manh mối gì khả nghi, liệu em có yên tĩnh như vậy không? Tám phần là có chuyện gì Sa Lâm cũng khai báo với em rồi. Đúng lúc, anh bị bệnh nên em lấy anh ra làm trò vui có phải không?” Giang Mạc Viễn cong môi mỉm cười.

Cô đỏ mặt, lấy một người đàn ông thông minh làm chồng thiệt là khiến bản thân thiệt thòi mà. Cô đằng hắng: “Có cần em phải cảm ơn vì anh đã dành thời gian nhàn rỗi để chơi đùa cùng em không?”

Trong mắt anh ngập tràn hình ảnh yêu kiều của cô, trái tim không ngừng xao động, anh thu tay lại kéo cô qua, cô liền thuận thế ngồi trong lòng anh. Anh mỉm cười dịu dàng nói: “Ở bên em vĩnh viễn không thể coi là lãng phí thời gian!”

Cô bĩu môi, “Miệng ngọt như vậy, chắc là đuối lý rồi chứ gì!”

“Chị Giang à, chị xem thử còn tội danh gì nữa cứ đổ lên đầu tôi một thể luôn đi!” Giang Mạc Viễn vô cùng nhẫn nại dung túng cho cô.

Trang Noãn Thần chọc chọc tay vào trán anh, “Bớt ra vẻ thanh cao đi! Trên thực tế chính là em đã lôi anh từ chỗ Sa Lâm về đó.”

“Được, được, là anh sai rồi, lần này anh sai thật rồi.” Anh nhanh chóng nhận lỗi, bất luận thế nào, giải thích cùng vợ là việc làm hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Thấy thái độ anh thành khẩn như vậy, cô bật cười: “Sai chỗ nào rồi? Tổng kết lại cho em nghe một chút!””

“Ừ.” Giang Mạc Viễn suy nghĩ thật kỹ càng, “Có hai cái sai. Thứ nhất, không được uống rượu say để cho bà xã lo lắng. Thứ hai, không được để cho bà xã mất hết thể diện, nhất là lại để cho bà xã phải đến nhà người phụ nữ khác để đưa ông xã về, chuyện này thật quá đáng! Bà xã, em yên tâm, anh cam đoan với em, từ nay về sau anh vừa thấy Sa Lâm liền quay đầu bỏ đi, không cho cô ta có cơ hội chấm mút anh.”

Trang Noãn Thần phì cười, “Đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Chấm mút anh? Anh nghĩ anh là Phan An chắc?”

“Cuối cùng cũng chịu cười rồi sao, em đúng là bà nội của anh mà.” Rốt cuộc tâm trạng Giang Mạc Viễn cũng được buông lỏng, kéo tay cô đến bên môi, anh nói tiếp, “Đừng giận nha! Anh sợ nhất là trong lòng em có khoảng cách với anh!”

“Em đâu có.” Trang Noãn Thần nghe anh nói như vậy thì cảm thấy thật hạnh phúc, khuôn mặt ửng hồng, ngón tay cô nhẹ nhàng vẽ từng vòng tròn trên ngực anh, “Có điều, ông xã em quá ưu tú khiến biết bao phụ nữ ngày nhớ đêm mong, thật là đáng ghét mà!”

Lời nói của cô như dòng nước ấm xuôi vào trái tim anh, hành động của cô vô tình làm tâm trí anh nhiễu loạn, trong đáy mắt ngập tràn yêu thương, “Vậy em thì sao? Có nhớ thương anh không?”

Khuôn mặt cô càng thêm đỏ, mắt chớp chớp, môi mím khẽ.

“Noãn Noãn…” Trái tim anh đột nhiên đập mạnh, dường như là cảm giác vui sướng khi điều mong chờ sắp trở thành hiện thực.

Trang Noãn Thần cắn nhẹ môi, lấy hết dũng khí nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, “Anh khờ quá! Dĩ nhiên là so với mấy người phụ nữ khác, em lại càng thương anh, nhớ anh nhiều hơn!”

Giang Mạc Viễn chỉ cảm thấy trái tim như lập tức bay vút lên cao, lên đến những đám mây vô tận, từng luồng ánh sáng soi rọi vào tim anh, một niềm vui sướng nổ tung, tựa như những con sóng muốn nhấn chìm anh.

“Thật chứ?” Anh khàn giọng muốn xác định.

Da mặt Trang Noãn Thần vốn mỏng, trước giờ cô cũng không quen nói lời ngon tiếng ngọt nên không lặp lại lần nữa. Cô nhìn sâu vào mắt anh, sau đó chủ động quàng tay vào cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Nụ hôn này như cánh bướm khẽ lướt, động tác của cô nhẹ nhàng, tươi mát nhưng lại khiến tâm trí anh trống rỗng, bất động cả nửa ngày. Đợi đến khi anh có phản ứng thì cô đã dừng lại rồi, cúi đầu ngượng ngùng nhìn anh.

Từ trước đến nay, tình yêu của cô dành cho anh luôn có một chút băn khoăn, một chút đau lòng. Thông qua cuộc trò chuyện với Sa Lâm, những rối rắm cùng nghi ngờ trong lòng cô đã sớm tan thành mây khói. Giang Mạc Viễn không phải típ người giỏi giải thích, cho nên trước giờ họ vẫn cố gắng không đề cập đến chuyện về Sa Lâm. Mãi cho đến ngày đó anh say, cô mới thực sự buông bỏ. Hóa ra, lời nói của kẻ thứ ba lại có thể khiến người ta cảm động đến vậy.

“Noãn Noãn.” Anh có chút mơ hồ, vừa rồi không phải là đang nằm mơ đấy chứ?

Thấy vẻ mặt cùng bộ dạng ngẩn ngơ của anh, trong lòng Trang Noãn Thần toàn là mật ngọt. Cô cố ý nghiêm mặt, “Em đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi anh còn nghi ngờ sao? Em yêu anh, tin hay không?”

“Tin, tin chứ!” Thấy cô như vậy, Giang Mạc Viễn càng thêm cao hứng, ôm chặt lấy cô, hận không thể cùng cô hòa thành một thể.

Cô mỉm cười, tựa vào lồng ngực anh, hít hà mùi hương của anh không biết chán, mùi hương của anh rất nhẹ nhàng mà dễ ngửi, ngập tràn cảm giác an toàn. Thật tốt, anh ấy đã trở lại rồi.

“Mạc Viễn…” Cô kiềm lòng không đậu mà gọi tên anh. Tên anh vừa thốt ra khỏi miệng, cả trái tim đều thấy ngọt ngào.

“Hửm?”

“Có thể hứa với em hai chuyện được không?” Giọng cô dịu dàng như nước.

Giang Mạc Viễn cúi đầu cười, “Đương nhiên là được rồi.”

Cô ngồi thẳng dậy, nhìn anh chăm chú: “Sau này, cho dù có chuyện gì cũng không được một mình đi uống rượu giải sầu. Nếu như anh muốn uống rượu giải khuây thì cùng lắm là em uống với anh. Một mình anh uống rượu ở bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm chứ.”

Giang Mạc Viễn đau lòng không thôi, “Yên tâm, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”

“Còn nữa…” Trang Noãn Thần liếm môi, “Cho dù trong lòng anh có khổ sở, mệt mỏi như thế nào cũng phải cho em biết. Em là vợ của anh, có thể năng lực của em có hạn, không thể giúp được gì cho anh, nhưng có em ở bên cạnh anh cũng tốt mà.” Nói đến đây, cô cúi đầu nắm lấy tay anh, “Em biết trong quãng thời gian này đã xảy ra nhiều việc, anh cũng đánh mất nhiều thứ, nhưng còn có em bên anh mà. Cũng chính anh nói đó, còn có em là còn tất cả. Em tình nguyện luôn luôn ở kề bên anh, cho dù sau này có bao nhiêu mưa to gió lớn, em cũng sẽ không rời khỏi anh, gian nan cực khổ thế nào chúng ta cùng nhau vượt qua, được không anh?”

Đáy mắt Giang Mạc Viễn ngập tràn xúc động, anh ấp tay lên hai má cô: “Noãn Noãn, anh chỉ sợ em vất vả!” Cô chưa bao giờ nói với anh những lời như vậy. Ánh mắt của cô dành cho anh đã đã thay đổi, tâm tư của cô đối với anh cũng đã khác xưa. Anh đã thực sự nhìn thấy rồi. Lần này anh đã cảm nhận được thật rồi.

Cô lắc đầu, cười nhẹ, “Một chút cũng không vất vả!” Đau khổ nhất không phải là cuộc sống, mà là tâm tư hai người vĩnh viễn không giao nhau, giờ đây lòng cô đã không vướng tạp niệm, yêu, cũng trở nên rõ ràng như vậy.

“Noãn Noãn…”

Trang Noãn Thần khẽ thở dài, vòng tay ôm cổ anh lần nữa, nhẹ nhàng dựa vào người anh thủ thỉ: “Mạc Viễn, anh là trụ cột của gia đình, là chồng của em, là bầu trời của em. Em tin, những ngày khó khăn gian khổ này rồi sẽ qua đi, anh trước sau gì cũng sẽ khiến em có thể ngẩng cao đầu, đúng không anh?”

“Phải.” Giang Mạc Viễn kiềm lòng không được nhanh chóng đáp. Những lời cô nói đã dấy lên trong anh khát vọng mạnh mẽ, mong muốn có thể chở che cô cả đời, “Noãn Noãn, cảm ơn em!”

Cô khẽ nhắm mắt, khóe môi mỉm cười đầy ngọt ngào.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Trong phòng ngập tràn không khí ấm áp.

Khoảnh khắc này, hai người cùng yên tĩnh ngồi bên nhau. Bên ngoài cửa sổ là bầu trời trong vắt, đây đó điểm xuyết những tán phong đỏ rực, thật đẹp.

Dường như mùa thu cũng là mùa thu hoạch.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí