Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 150: Chúc mừng năm mới



Giang Mạc Viễn nghe có chút mới mẻ, gật đầu với bà.

Đón giao thừa là truyền thống ăn tết của người Trung Quốc, qua mười hai giờ đêm chính là ngày đầu tiên của năm mới, tạm biệt năm cũ đón năm mới chính là như vậy, mục đích là cầu hạnh phúc khỏe mạnh đầu năm cho người thân và bạn bè.

Trước nửa đêm, pháo hoa ở Cổ Trấn càng thêm rực rỡ.

Hàng xóm thăm hỏi nhau cũng nhiều hơn ban ngày.

Cửa nhà rộng mở, bất cứ đứa trẻ nào đi vào cũng có kẹo mứt linh tinh để ăn.

Bờ sông Cổ Trấn sáng như ban ngày.

Giang Mạc Viễn một tay nắm tay Trang Noãn Thần, một tay xách túi lớn, hai người chậm rãi đi về phía bờ sông.

Không khí vào đêm càng thêm nồng đậm mùi pháo hoa, nhưng hít sâu một hơi, có thể cảm nhận được mùi vị cố hữu của Cố Trấn.

Khi đi ngang qua đền thờ trinh tiết, Trang Noãn Thần ngẩng đầu cười, nhìn anh hỏi, “Anh có ngửi được mùi gì trong không khí không?”

Giang Mạc Viễn cười nói, “Mùi thuốc pháo à?”

“Không phải, ngoại trừ mùi thuốc pháo, thực ra còn có mùi khác nữa.” Tâm trạng của Trang Noãn Thần rất tốt, mắt sáng long lanh dưới ánh trăng hệt như ngôi sao nhỏ, “Bốn mùa trong năm thật ra đều có hương vị, mùi mùa đông ở Cổ Trấn càng đậm, là một thứ mùi mát lạnh, trong lành.”

Giang Mạc Viễn nghe vậy thì cảm thấy mới mẻ, cũng thử hít vào một hơi, sau đó lắc đầu, “Ngoại trừ mùi thuốc pháo vẫn là mùi thuốc pháo.”

“Cho nên anh chỉ có thể làm ông chủ.” Trang Noãn Thần nén cười, “Những người có trí tưởng tượng phong phú như em mới có thể làm thực thi.”

“À…” Giang Mạc Viễn cố ý đăm chiêu rồi làm ra vẻ hiểu ra mọi chuyện, “Hóa ra ông chủ đều xuất thân như vậy.”

“Đúng vậy.” Trang Noãn Thần cười rạng rỡ.

Giang Mạc Viễn ôm lấy cô, xoa đầu cô, “Dám đem ông xã em ra làm trò đùa à?”

“Không đùa anh thì đùa ai?” Trang Noãn Thần cười ngất, lấy một cái lồng đèn hoa đăng từ túi lớn ra.

Giang Mạc Viễn thấy lạ, bèn hỏi, “Thả đèn hoa đăng cũng là tập tục chào năm mới à?”

“Ừ…” Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ, “Chính xác mà nói thì chính là tập tục mừng năm mới ở Cổ Trấn.”

Sau khi đặt một cái đèn hoa ven sông, cô khom người châm lửa, nhẹ giọng giải thích, “Ngày Tết của người Trung Quốc có rất nhiều tập tục, tập tục ở hai miền nam bắc cũng khác nhau, nhưng tập tục tế tổ vào đêm giao thừa lại được giữ lại, Cổ Trấn cũng vậy, chẳng qua có khác với hình thức đốt vàng mã dâng hương ở những nơi khác, dân Cổ Trấn thả đèn hoa có ghi chữ xuống sông, bởi vì người ở đây tin rằng đây là cách chiếu sáng để tổ tiên biết đường về nhà ăn tết.”

Giang Mạc Viễn hứng thú gật đầu.

Lại cầm một cái đèn hoa, châm lửa rồi đặt ven sông, cô tiếp tục nói, “Nhà nhà ở Cổ Trấn đều làm vậy, trong nhà có người thân qua đời sẽ thả nhiều đèn hoa hơn, nhà nào không có bạn bè thân thích qua đời cũng vẫn thả đèn hoa, đây là một tập tục giúp đỡ lẫn nhau.”

Giang Mạc Viễn cũng lấy một cái ra, ngồi xổm xuống châm lửa, “Vậy còn nhà em?”

“Nhà em đã không còn thân thích gì, ngoại trừ người bác ở Bắc Kinh. Mỗi năm ba đều làm rất nhiều đèn hoa giúp các hương thân khác, nhà em không cần thì những người khác cũng sẽ cần.” Trang Noãn Thần cười khẽ.

Giang Mạc Viễn thở dài, ánh mắt dừng ở những chiếc đèn hoa trôi trên sông, tự đáy lòng nói, “Theo anh thấy, nơi xa xôi này còn đẹp hơn Zurich gấp vạn lần.”

“Có thể khiến một người đi đây đi đó như anh khen thưởng thế này, em nên thấy vui phải không?” Trang Noãn Thần nương theo ánh sáng nhìn anh.

“Anh nói thật mà.” Sau khi Giang Mạc Viễn thắp hết tất cả đèn hoa thì kéo cô đứng lên, “Cổ Trấn tuy nhỏ, lại rất có hệ thống. Mỗi hộ dân nơi đây đều rất tự giác, Cổ Trấn có quy định của Cổ Trấn, người dân Cổ Trấn rất nhiệt tình yêu thương giữ gìn môi trường sống của mình, hiện giờ hiếm có chỗ nào mà ô tô không thể chạy vào, nhưng ở Cổ Trấn lại vậy. Mượn đêm nay mà nói, nhà nào cũng mở rộng cửa hoan nghênh hàng xóm ghé thăm, bọn nhỏ có thể vào bất cứ nhà nào để ăn bánh mứt, cả Cổ Trấn như một đại gia đình, rất hòa thuận. Em có biết cho dù là ở một quốc gia du nhàn như Thụy Sĩ vào dịp lễ Giáng Sinh cũng không cách nào đạt được trình độ này.”

Trang Noãn Thần gật đầu, “Anh nói đúng đó, Cổ Trấn thực sự rất tốt, anh biết không, một năm bốn mùa ở Cổ Trấn đều có nét thu hút khác nhau.”

Dưới ánh trăng, Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, trong mắt là sự tán thành sâu sắc.

Nụ cười của cô dịu dàng điềm tĩnh.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ôn hòa nói, “Anh vẫn luôn rất tò mò, là nguyên nhân gì đã tạo nên một cô gái như em, sau khi đến Cổ trấn, tiếp xúc với người nhà của em, anh rốt cục cũng tìm được nguyên nhân đó. Noãn Noãn, em chính là quà tặng tốt nhất mà ông trời ban cho anh.”

Gương mặt cô lặng lẽ ngượng ngùng.

Nhẹ nhàng mím môi, cô cúi đầu, cười nói, “Em có rất nhiều khuyết điểm.”

“Đáng quý là ở chân thật.” Giang Mạc Viễn kéo cô qua, nhẹ nhàng ôm vào lòng, thở dài, “Hiện giờ rất nhiều người thích đeo mặt nạ ra ngoài xã hội, nhưng em thì khác, em thật trong sáng, quá chân thật, không làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi.”

“Có người khiến anh cảm thấy mệt mỏi sao?” Cô ngẩng đầu, lơ đãng hỏi.

Mắt Giang Mạc Viễn hơi tối lại, gật đầu.

Sa Lâm đã từng.

Trang Noãn Thần thấy anh gật đầu, hơi giật mình, rồi sau đó lại nghĩ đến vị hôn thê anh từng nhắc, là nói cô ấy sao? Nghĩ thì nghĩ nhưng cô vẫn không thể hỏi ra miệng.

Xa xa, lại vang lên tiếng pháo.

Cô khẽ cười.

Điện thoại rung, là tiếng báo tin nhắn.

Giang Mạc Viễn vừa lấy điện thoại ra xem, có hơn mười tin nhắn chưa đọc, tùy tiện mở một tin ra xem rồi cười nói, “Không ngờ nhân duyên của anh ở Trung Quốc cũng không tệ.”

Trang Noãn Thần dòm qua thì đều là tin nhắn chúc mừng năm mới.

“Khoe khoang gì chứ, làm như chỉ mình anh có.” Cô cũng lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt anh, trong đó cũng có nhiều tin nhắn chúc mừng của bạn bè.

Giang Mạc Viễn cười càng ấm áp.

“Sắp đến nửa đêm rồi.” Anh khẽ nói.

Cô cười rồi gật đầu, kéo anh đi về Cổ Trấn.

Đại đa số người dân Cổ Trấn đều chạy ra ngoài đón giao thừa, mọi người đều đang đếm ngược số giây.

Trang Noãn Thần cũng lớn tiếng đếm theo…

“10, 9, 8, …”

Mắt của cô ánh lên tinh thần, lúm đồng tiền đẹp như trăng sáng.

Giang Mạc Viễn nhìn cô mê mẫn, nhịn không được ôm lấy eo cô.

“4, 3, 2, 1!” Số cuối cùng được mọi người đếm ra thì trên trời muôn vàn pháo hoa được đồng loạt phóng lên, bầu trời đêm nháy mắt được nhuộm thành đủ mọi màu sắc.

“Chúc mừng năm mới!” Trang Noãn Thần nhìn anh, cười chúc tết.

“Chúc mừng năm mới!” Giang Mạc Viễn cũng nhẹ nhàng chúc cô, nói xong câu này liền ôm chặt cô, “Noãn Noãn, anh yêu em.” Tiếp đó là nụ hôn rơi vào môi cô.

Pháo hoa nở rộ đầy trời.

Bên dưới, hai người ôm hôn nhau…

***

Chưa hết tháng giêng, Ngải Niệm và Lục Quân cử hành hôn lễ theo kế hoạch.

Hôn lễ được cử hành ở quê nhà, từ sáng sớm chú rể và cô dâu đều bận rộn không ngừng nghỉ.

Trang Noãn Thần đương nhiên cũng đến dự, còn kéo theo cả Giang Mạc Viễn. Ngải Niệm vốn định để Trang Noãn Thần làm phù dâu, sau khi nhìn thấy Giang Mạc Viễn thì lập tức thay đổi chủ ý, sợ phù rể như Giang Mạc Viễn cướp hết nổi bật của chú rể, sau đó Hạ Lữ liền làm phù dâu cho cô.

Giang Mạc Viễn và Trang Noãn Thần đều được xem như người bên nhà gái, nhưng người bên Lục Quân không đủ, nên Giang Mạc Viễn đến khách sạn giúp đỡ.

Trong phòng cô dâu, sáng sớm Ngải Niện đã được trang điểm, cô vốn đang mang thai, ốm nghén nghiêm trọng cộng thêm ham ngủ, ngồi một chút đã cực kỳ khó chịu, nhưng may mà có Hạ Lữ và Trang Noãn Thần làm bạn, trong lòng dễ chịu chút ít.

Trong lúc đó, Trang Noãn Thần cũng thử bắt chuyện với Hạ Lữ, Hạ Lữ đã có lòng lảng tránh, cuối cùng lấy cớ chuẩn bị pháo để rời khỏi phòng cô dâu.

Sau khi trang điểm xong, đợi thợ trang điểm ra ngoài, Ngải Niệm mới kéo Trang Noãn Thần qua hỏi, “Hạ Lữ và cậu rốt cuộc làm sao vậy?”

Trang Noãn Thần thở dài, vốn không định nói thật với cô, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nên nói thẳng, liền kể hết chuyện xảy ra trước tết cho Ngải Niệm nghe.

Sau khi nghe xong, Ngải Niệm cười nhẹ, “Tính tình của Hạ Lữ chúng ta còn không hiểu sao? Với tính cách của cậu ấy, làm chuyện này cũng rất bình thường, yên tâm đi, hôm nay mình lớn nhất, cậu ấy không cho cậu thể diện cũng phải nể mặt mình chứ? Lát nữa mình sẽ nói với cậu ấy, sẽ ổn thôi.”

Trang Noãn Thần cười cười, gật đầu.

“Như nói lại, quan hệ giữa Hạ Lữ và bác sĩ Mạnh tốt hơn khi nào thế?” Ngải Niệm thấy lạ nên hỏi.

“Hạ Lữ và bác sĩ Mạnh? Hai người họ à? Không thể nào, đâu có nghe nói gì.” Trang Noãn Thần càng cảm thấy lạ, chuyện của Mạnh Khiếu, Giang Mạc Viễn biết rất rõ, nếu hai người họ quen nhau, thông qua Giang Mạc Viễn cô có thể biết chuyện này.

Ngải Niệm nghĩ nghĩ, “Có thể là mình nghĩ sai, bởi vì mình thấy Mạnh Khiếu cũng đến, là đi cùng với Hạ Lữ.”

“Gì? Mình chưa gặp.” Cô ngạc nhiên, quái lạ, Mạnh Khiếu và Hạ Lữ thân như vậy hồi nào chứ?

“Thì cùng với ông xã cậu đến khách sạn giúp đỡ đó, là Hạ Lữ nói với mình, mình còn nghĩ có phải cáp đôi sai rồi không, cậu biết không, phù rể là bạn của Lục Quân.” Ngải Niệm hơi lo.

Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ, “Có lẽ họ chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

“Chuyện này đợi lát nữa mình phải hỏi cậu ấy mới được, hai người họ quen nhau cũng tốt, cậu xem, túi xách và mỹ phẩm của Hạ Lữ đều là hàng hiệu, nói không chừng chính là Mạnh Khiếu mua cho cậu ấy.” Ngải Niệm mỉm cười kín đáo.

Trang Noãn Thần hơi đăm chiêu, sự thay đổi của Hạ Lữ thực ra trước kia cũng rất rõ ràng…

Ngải Niệm còn định nói gì đó lại biến sắc chạy vào toilet, bắt đầu nôn khan.

Trang Noãn Thần lo lắng chạy theo, đợi sau khi cô dễ chịu hơn một chút mới rút khăn giấy đưa cho cô, thở dài, “Ngải Niệm, thực sự mình không hiểu…”

“Không hiểu tại sao mình còn muốn gả cho Lục Quân à?” Ngải Niệm yếu ớt ngồi xuống, vỗ ngực.

“Đúng vậy, rõ ràng cậu biết anh ta phản bội cậu mà.” Trang Noãn Thần đau lòng nhìn cô.

Ngải Niệm ngã sang một bên, nhìn cô, xoa bụng, “Đứa bé là vô tội, mình muốn đứa con này, đồng thời cũng không thể để nó thiếu cha, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Lục Quân có biết chuyện ngày đó cậu ở ngay bên cạnh không?”

Ngải Niệm lắc đầu.

Ngực Trang Noãn Thần càng đau hơn, kéo tay cô qua, “Tội tình gì chứ?”

“Nếu đã quyết định kết hôn với anh ấy, chuyện này nói ra đối với ai cũng chẳng ích lợi gì.” Ánh mắt Ngải Niệm trống trải.

Trang Noãn Thần nhìn cô, nhất thời không biết phải nói gì.

“Đừng khổ sở thay mình, cậu phải biết rằng, hiện giờ phần đông người ta lấy nhau đều là vì cha mẹ.”

“Cậu còn yêu anh ấy?”

“Nói không yêu là giả, dù sao tình cảm cũng nhiều năm như vậy rồi, nhưng mà, bởi vì yêu anh ấy nên rất hận anh ấy.” Ngải Niệm cắn môi.

“Vậy cuộc sống của cậu sẽ rất vất vả.” Trang Noãn Thần không hiểu được tâm trạng của cô.

“Tình cảm có lẽ chính là như vậy, sở dĩ cậu cảm thấy không tiếp nhận được là bởi vì cậu chưa từng trải qua.” Ngải Niệm siết nắm tay, cười dịu dàng, “Con người sống ở đời chưa hẳn mọi chuyện sẽ được như ý, sẽ có người đàn ông như vậy làm cậu vướng bận không thôi, có lẽ anh ta hoàn toàn là tên khốn, có lẽ anh ta cài bẫy để cậu yêu, có lẽ anh ta tồi tệ đến mức cậu ước gì có thể giết quách anh ta đi, thế nhưng, khi cậu còn chưa hoàn toàn tuyệt vọng về anh ta, chỉ có thể dùng thứ cảm giác vừa yêu vừa hận để đối mặt. Giống như mấy bộ phim thường nói đó, trên đời này có ai chưa từng yêu qua một hai kẻ xấu chứ?”

Trang Noãn Thần nhìn cô có chút dở khóc dở cười, lắc đầu, “Đây là lý luận của cậu?”

“Tin mình đi, đây là lý luận mà đại đa số phụ nữ đã trải qua chuyện này đúc kết được.” Ngải Niệm nhìn cô, “Người có thể ung dung buông tay, thực sự chính là không yêu, mình hiện giờ vẫn chưa làm được.”

Trang Noãn Thần thở dài ôm lấy cô, “Cậu là bạn tốt của mình, mình chỉ hy vọng cậu sống thật hạnh phúc.”

“Mình biết.” Ngải Niệm khẽ nói, “Đây cũng chính là lời chúc phúc lớn nhất mà mình muốn nói với cậu.”

Trong phòng cô dâu, lấp đầy tình bằng hữu nồng đậm.

Cho đến khi…

“Ngải Niệm, cậu vẫn là lo cho bản thân thì hơn, Noãn Thần luôn là người hạnh phúc hơn chúng ta, không đến lượt chúng ta quan tâm đâu.” Hạ Lữ chuẩn bị xong mọi thứ thì trở về phòng cô dâu, cô mặc váy phù dâu, đẹp đến nỗi người khác không dám nhìn thẳng.

Trang Noãn Thần ngẩn ra, giương mắt nhìn cô.

Hạ Lữ đi vào, ngồi xuống giữa hai người, như cười như không nhìn Trang Noãn Thần, “Mình nói đâu có sai, làm gì dùng ánh mắt thế này nhìn mình chứ? Hiện giờ cậu gả vào nhà giàu rồi, là bà Giang tiếng tăm lừng lẫy, nhưng có chuyện cậu có thể không biết, có liên quan đến ông xã Giang Mạc Viễn của cậu.”

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí