Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 147: Khách không mời



Cô gái trong lòng từ từ nhắm hai mắt lại, tròng mắt thâm thúy của Giang Mạc Viễn co rút, phủ lên mặt cô, dịu dàng ra lệnh, “Mở mắt nhìn anh.” Anh không thích lần nào anh nói yêu cô thì cô cũng nhắm mắt lại, cô đang nghĩ đến ai?

Trang Noãn Thần chậm rãi mở mắt, hàng mi cong vút như cánh ve khẽ run.

Giang Mạc Viễn bất giác thấy động lòng, không nói gì nữa, chỉ lần nữa cúi đầu hôn lên môi cô…

***

Thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh đến nỗi Trang Noãn Thần không kịp xoa dịu mối quan hệ giữa cô và Hạ Lữ thì đã đến cuối năm, Hạ Lữ xin nghỉ đông, còn cộng dồn ngày nghỉ của năm mới thành ra nghỉ hơn nửa tháng. Tuy rằng thái độ của cô không tốt, nhưng làm việc rất trôi chảy, tất cả hạng mục trong tay đều hoàn thành trước khi nghỉ phép.

Trang Noãn Thần là người nghỉ tết trễ, cùng cô tăng ca còn có Trình Thiếu Tiên.

Các nhân viên đều nghỉ cả, cô và Trình Thiếu Tiên lần nữa mang hạng mục ra sửa chữa lại một chút, làm kỹ càng lại báo cáo vắn tắt hồ sơ, buổi sáng trước 30 Tết một ngày, Trình Thiếu Tiên phải ngồi chuyến bay ra nước ngoài, cô đích thân đi tiễn, biết anh muốn ra nước ngoài nghỉ tết.

Đêm 30, là ngày lễ mà người Trung Quốc rất coi trọng, ngày này mọi người đều xin nghỉ dài hạn, Bắc Kinh vắng vẻ hơn rất nhiều.

Hai ngày nay Giang Mạc Viễn bận tối mặt tối mày, ngày nào cũng có tiệc xã giao đến khuya mới về, nhưng anh đã hứa với cô, đêm 30 sẽ cùng cô quay về Cổ Trấn, hơn nữa anh đã chọn được ngày cử hành hôn lễ, là trước khi lập xuân, sau hôn lễ của Ngải Niệm.

Sáng hôm 30, Giang Mạc Viễn ra ngoài sớm.

Trang Noãn Thần sau khi thu dọn xong đồ đạc thì chờ anh trưa về chở cô ra sân bay.

Sáng nay nắng tốt, ánh dương sáng lạn.

Trên ban công toàn là hoa cô mua về từ chợ hoa, cô chuyên tâm tưới nước, lại cắt tỉa đơn giản một chút, làm xong mấy chuyện này thì nhìn ra ngoài cửa sổ, khu biệt thự cũng lây nhiễm không khí hân hoan của lễ mừng năm mới, tiết trời có vẻ không lạnh lắm.

Giơ tay mở chốt cửa, nghiêng đầu nhìn lồng đèn treo dưới mái nhà nơi cửa sổ.

Đây là đèn lồng cô mua từ trong thành phố về, Giang Mạc Viễn không hiểu biết nhiều về tập tục ngày tết, nhưng vẫn nghe lời cô treo đầy đèn lồng ở cửa sổ trên mái nhà.

Tập quán lễ mừng năm mới của người Trung Quốc, thắp đèn phải từ đêm 30 đến 15, từ nhỏ cô đã thích tết, hiện giờ cũng không ngoại lệ, tuy rằng mỗi năm mỗi thêm một tuổi.

Đèn lồng dưới ánh nắng không rõ ràng lắm, cô nhìn lại mỉm cười nhớ ngẩn theo bản năng.

Cười cười, trong mắt lại xẹt qua tia ưu thương.

Hai ngày trước, cô lén chạy đến bệnh viện thăm dì Cố, dì vẫn nằm trên giường, nhưng điều khiến người khác vui mừng là bệnh tình đã ổn hơn rất nhiều, Trang Noãn Thần không vào, chỉ đứng xa xa mà nhìn, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Cố Mặc liền chạy biến đi.

Cố Mặc, vẫn gầy như vậy, lúc ngồi bên giường dì Cố lại mỉm cười.

Bên cạnh anh luôn có một cô gái đi theo.

Cô nhận ra, là Hứa Mộ Giai.

Hứa Mộ Giai rất biết cách ăn mặc, sửa đổi hình tượng thời thượng xa hoa lúc bình thường, lại như một cô gái nhà bên, lẳng lặng ngồi ở bên kia chiếc giường, nhìn Cố Mặc bằng ánh mắt nhu hòa.

Trang Noãn Thần nhìn ra được, Hứa Mộ Giai thật sự yêu Cố Mặc.

Giao thừa năm nay, Hứa Mộ Giai hẳn là sẽ ở bên cạnh Cố Mặc.

Như vậy cũng tốt, ít ra anh không phải cô đơn.

Đang nghĩ ngợi, chuông cửa vang lên.

Trang Noãn Thần còn tưởng rằng Giang Mạc Viễn về, đứng lên đi đến phòng khách, mở cửa ra vừa định hỏi sao anh lại ấn chuông, nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ thì cô lại ngây người.

Người phụ nữ ở cửa lại hơi cong môi, thản nhiên nói, “Không ngại mời tôi vào chứ?”

Lúc này Trang Noãn Thần mới có phản ứng, vội vàng nghiêng người, “Mời bác vào.”

Người phụ nữ thay giày ra, nhìn xung quanh bốn phía.

“Mời bác ngồi.” Trang Noãn Thần khẽ nói.

Người phụ nữ nhìn cô một cái rồi gật đầu, ngồi xuống sô pha, đặt túi xách sang một bên.

Trang Noãn Thần đứng không được mà ngồi cũng không xong, nhất thời không biết phải tiếp đón bà thế nào, người tới không phải ai khác, là người mẹ chồng thần bí ở Zurich khiến cô nhớ lại cơn ác mộng, mẹ của Giang Mạc Viễn.

“Bác muốn uống gì ạ? Trà, cà phê hay nước trái cây?” Cô có chút luống cuống.

Bà Giang lại bình thản nhìn cô, “Trà được rồi.”

“Dạ, bác chờ chút.” Trang Noãn Thần vội vàng đi pha trà, vừa bận rộn vừa cân nhắc mục đích đến đây của bà.

Không mất bao lâu, cô pha trà xong mang lên, lại thận trọng đứng nép sang một bên.

“Nhìn tôi có đáng sợ thế không? Ngồi đi.” Bà Giang nhẹ giọng nói.

Trang Noãn Thần ngồi xuống.

Bà Giang liếc mắt nhìn tách trà, lại giương mắt nhìn cô, “Mạc Viễn rất hiểu trà nghệ, bên cạnh lúc nào cũng để sẵn một bộ trà cụ, sao nào, cô không học được à?”

Trang Noãn Thần ngạc nhiên, sau hồi lâu mới chép miệng, “Dạ xin lỗi, cháu không học được.” Cô từng nhìn thấy dáng vẻ pha trà của Giang Mạc Viễn, nhìn ra được anh xem trà nghệ như một trò tiêu khiển, cũng từng khó hiểu là tại sao anh lại thích trà nghệ, anh lại trả lời rằng, trà nghệ là một loại phương thức tôi luyện trầm tĩnh.

Bà Giang nghe vậy thì không lên tiếng, cầm tách trà lên, nhẹ nhàng ngửi qua hương trà, lại nhíu mày, “Mạc Viễn từ khi nào đổi qua uống Hầu Khôi[1]?”

“Dạ… là cháu mua cho anh ấy.” Thấy bà Giang chỉ cần ngửi mùi hương là biết tên trà, trong lòng Trang Noãn Thần than thở, lại thấy dường như bà có vẻ không thích, lập tức thừa nhận.

Bà Giang thoáng ngạc nhiên, “Loại Hầu Khôi cô mua cũng không phải hàng thượng phẩm, con trai tôi hiểu biết, nó cũng không uống loại trà lá kém chất lượng thế này.”

Trang Noãn Thần sửng sốt, kém chất lượng ư? Loại trà lá này cũng khá đắt đấy.

“Xem ra nó vì để cô vui vẻ nên ngay cả gu thưởng trà cũng thay đổi.” Bà Giang không uống, đặt lại tách trà xuống bàn.

Trang Noãn Thần cảm thấy hơi xấu hổ.

Trước kia cô thấy trong nhà có để trà lá, cũng biết Giang Mạc Viễn thích uống trà, vài lần đi qua tiệm trà nên thuận tiện mua chút Hầu Khôi, thường ngày Giang Mạc Viễn uống loại trà gì cô cũng không rõ lắm, nhưng cô cho rằng Hầu Khôi đã không phải là loại trà dở rồi. Sau khi mua về, Giang Mạc Viễn cũng rất vui, đêm đó liền mở ra uống, sau đó anh cũng thường xuyên uống Hầu Khôi mà cô mua, không có vẻ gì là không thích…

Nhưng bà Giang không thể thuần tâm nói dối chuyện thế này, có lẽ tám phần là Giang Mạc Viễn cố nén để uống cho xong.

Nghĩ vậy, trong lòng cô lại càng áy náy.

Lát sau, cô mới nói, “Để cháu gọi điện cho Mạc Viễn nói anh ấy về.”

Bà Giang bất ngờ đến nhà, cô thực sự không biết nên cư xử thế nào cho phải phép.

“Không cần, tôi đến Bắc Kinh chẳng qua chỉ đi cùng với ba Mạc Viễn thăm bạn bè cũ, sẵn tiện tạt ngang qua đây nói vài câu sẽ đi ngay.” Bà Giang thản nhiên nói.

Trang Noãn Thần gật đầu, ngồi đối diện bà, giữ im lặng.

“Nghi thức hôn lễ sắp xếp vào lúc nào?” Bà Giang hỏi.

“Dạ, là qua tháng giêng.”

“Ở Bắc Kinh?”

“Dạ.”

Bà Giang hơi đăm chiêu, “Tôi và ba của Mạc Viễn sẽ về Bắc Kinh tham dự hôn lễ của hai đứa.”

Trang Noãn Thần ngạc nhiên, hồi lâu mới hỏi, “Cháu không rõ lắm…” Rõ ràng họ phản đối cô và Giang Mạc Viễn mà, sao đột nhiên lại đến tham dự hôn lễ?

“Cô đừng hiểu lầm, tôi và ông ấy tham dự hôn lễ không phải chấp nhận hôn sự của hai đứa, chẳng qua không muốn để cho con trai khó xử mà thôi.” Bà Giang nói thẳng, “Tôi hiểu tính cách của Mạc Viễn, nếu nó nhận định phải kết hôn với cô, tôi và ba nó cũng chẳng có cách nào, nhưng cô phải hiểu, bất luận là trong lòng tôi hay ba nó, cô tuyệt đối không phải nàng dâu tốt nhất được chọn của nhà họ Giang, chúng tôi vẫn vậy, không thể đón nhận cô.”

Lồng ngực Trang Noãn Thần nghèn nghẹn.

“Tôi đến đây chỉ có hai chuyện, chuyện thứ nhất tôi vừa nói rồi, còn chuyện còn lại, cô Trang à, là câu hỏi mà cô cần phải trà lời tôi.” Bà Giang nói.

Trang Noãn Thần nhìn bà, hít sâu một hơi, “Xin bác cứ hỏi.”

Bà Giang đối mặt với cô, chậm rãi cong môi, “Tôi rất không hiểu cô muốn yêu con trai tôi như thế nào?”

Nghe vậy, cô ngẩn ra, không hiểu ý của bà Giang lắm.

Sau khi bà Giang thấy thế thì hừ lạnh, “Hay đổi cách nói khác nhé, con trai tôi yêu cô, nhưng cô, đâu có yêu nó.”

Ánh mắt Trang Noãn Thần bàng hoàng.

“Chuyện có liên quan đến cô tôi đã điều tra rất rõ ràng. Bạn trai cô nợ một số tiền lớn, tương lai tràn ngập nguy cơ, vì người đàn ông cô yêu, cô mới tìm đến con trai tôi.” Bà Giang tựa lưng ra phía sau, lạnh lùng nhìn cô, “Cho nên, cô Trang à, tôi thấy rất lạ, cô ở bên cạnh người đàn ông mà mình không yêu thì sẽ có cảm giác thế nào? Cuộc hôn nhân này được xây dựng trên một giao dịch bẩn thỉu, cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi có thể chấp nhận cô? Thậm chí để cho Mạc Viễn dẫn cô về Zurich?”

“Cháu…” Trang Noãn Thần khó lòng giãy bày, muốn giải thích nhưng không được, lời nói đến miệng lại nuốt xuống, bà Giang nói đúng, cô tìm đến sự giúp đỡ của Giang Mạc Viễn không phải là vì Cố Mặc sao? Giang Mạc Viễn đề nghị kết hôn, còn cô, không phải cũng đã đồng ý sao?

“Cô hiểu biết con trai tôi được bao nhiêu?” Bà Giang lại hỏi.

Trang Noãn Thần liếm môi, gian nan nói, “Mạc Viễn, anh ấy là người tốt.”

Ánh mắt bà Giang thoáng do dự, im lặng hồi lâu mới thản nhiên nói, “Chỉ mong cô vẫn sẽ tiếp tục nghĩ như vậy. Nhưng mà, cô vẫn là người phụ nữ duy nhất khiến nó phá lệ.”

Trang Noãn Thần nghe mà không hiểu.

“Giúp tôi thăm hỏi ba mẹ cô, có vẻ chỉ có thể gặp mặt vào ngày hôn lễ, xin họ đừng vì vậy mà thấy phiền lòng.” Bà Giang cầm lấy túi xách, đứng dậy.

“Mạc Viễn sắp về rồi, bác có muốn đợi anh ấy một chút không?” Thấy bà định đi, Trang Noãn Thần khẽ hỏi.

Bà Giang đi đến ngưỡng cửa, quay đầu nhìn cô, “Không cần, tôi nghĩ nó cũng chẳng muốn gặp tôi, cứ như vậy đi.” Sau khi mở cửa ra, bà lại bổ sung thêm một câu, “À, tôi nghe nói Mạc Viễn vận dụng quan hệ mua một căn tứ hợp viện cho cô.”

“Bác đừng hiểu lầm, cháu sẽ không nhận căn nhà ấy.” Trang Noãn Thần vội vàng giải thích.

“Nhà cũng đâu có gì, mua cũng mua rồi, cũng không bao nhiêu tiền.” Bà Giang nhìn cô bằng cặp mắt hờ hững, giọng điệu rất nhẹ, “Nghe nói nó đã sang tên căn tứ hợp viện đó cho cô, cho nên tôi khuyên cô hãy nhận đi, như vậy, mới phù hợp với quan hệ hôn nhân đôi bên cùng có lợi chứ.”

Giọng điệu của bà tràn ngập hèn mọn, sau khi nói xong lời này, bà bỏ đi mà không quay đầu lại.

Cơ thể Trang Noãn Thần khẽ run, bị lời nói của bà…

***

Sân bay, phòng nghỉ hạng thương gia.

Giang Mạc Viễn giúp cô kiểm tra lại hành lý mang theo, lúc sắp đăng ký, anh đội mũ lên đầu cô, dặn dò, “Đáp máy bay thì lập tức gọi cho anh, nhớ chứ?”

“Dạ.” Cô gật đầu, giương mắt nhìn anh, “Hôm nay anh có thể chạy về Cổ Trấn sao?”

“Có thể. Lát nữa còn có buổi xã giao, anh xong việc sẽ chạy về Cổ Trấn.” Giang Mạc Viễn cúi đầu hôn lên trán cô, ôn hòa nói, “Yên tâm, sẽ không làm lỡ bữa cơm tất niên đâu.”

Trang Noãn Thần cắn môi, gật đầu, cầm lấy túi, “Mạc Viễn, thật ra… lúc sáng bác gái… mẹ có đến.”

[1] Hầu Khôi: tên một loại trà truyền thống nổi tiếng của Hán tộc.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí