Lời yêu bất ngờ khiến Trang Noãn Thần thoáng thẫn thờ, đây là lần đầu tiên anh biểu đạt lời này rõ ràng như vậy, anh từng nói thích cô, trước sau lại không hề nhắc đến chữ yêu này, nhưng đêm nay, ba chữ ‘anh yêu em’ nặng tựa tảng đá đè xuống, đầu óc của cô hoàn toàn lâm vào một khoảng trống rỗng, mất đi hoạt động suy nghĩ tối thiểu.
Giờ phút này, Trang Noãn Thần thật sự có cảm giác đó, cảm giác bị anh chinh phục một cách sâu sắc, giữa cảm giác căng đau còn có cảm giác phong phú bất ngờ.
Đừng trách Hạ Lữ khắc nghiệt, chỉ tại phụ nữ là động vật cảm tính.
Giang Mạc Viễn yêu chết dáng vẻ này của cô, cong môi cúi đầu hôn lên vành tai cô, giọng nói trầm lắng để lộ ám muội nồng đậm, “Cưng à, còn chưa vào hết mà, mới vậy mà chịu không nổi rồi?”
Cô giật mình, toàn thân run rẩy theo.
Sự mềm mại chặt chẽ quấn quanh anh, cơ thể xinh đẹp vặn vẹo kích thích thị giác anh, tiếng rên rỉ của cổ vũ bao hàm sự sung sướng của cô gái đánh sâu vào lỗ tai anh, dưới ba điều cám dỗ chí mạng ấy, kiềm nén dục vọng của bản thân đã biến thành một chuyện cực kỳ khó khăn.
Sự bất lực của cô gái biến thành hình ảnh uốn éo đẹp đẽ, Giang Mạc Viễn ôm chặt lấy cô,, lại kéo cô vào vòng tay mình.
Trang Noãn Thần không còn sức để bò dậy, giữa khoái hoạt mãnh liệt cảm thấy một chút đau đớn, nhưng cơn đau nhỏ nhặt này lại làm cô cho cảm giác thỏa mãn chưa từng có, cô vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, toàn thân rốt cục cũng mềm ngoặt đi, không còn chút sức lực nào, để mặc anh vuốt ve cô, nắn bóp cô.
“Cô gái mềm mại[1]…” Giang Mạc Viễn khẽ cười nói, để cô ghé vào trên giường.
Cô vô lực để mặc anh chi phối, cả nửa thân trên mềm nhũn dán trên giường, hai đầu gối yếu ớt run rẩy dưới bàn tay anh, anh úp sấp sau lưng cô.
***
Một đêm đáng sợ trôi qua.
Trang Noãn Thần thiếp đi tự lúc nào cô không nhớ, khi ánh nắng ngày mới ấm áp chiếu rọi vào phòng, giữa mông lung cô lại cảm giác thấy bàn tay của người đàn ông lại đang chu du khắp cơ thể mình, ưm một tiếng, cô cọ cọ mặt, như là đang vùi vào trong ngực người đàn ông.
Cơ thể Trang Noãn Thần lại bị cảm giác quen thuộc dẫn dắt, mơ hồ mở mắt ra, đôi mắt tràn đầy bất mãn đối mắt với Giang Mạc Viễn, thấy cô mở mắt, anh đè người xuống cúi đầu cười, hôn lên môi cô, lại không ngừng nâng người cô lên cao hơn.
Giang Mạc Viễn trên giường thay đổi dáng vẻ quân tử ôn hòa của ngày thường, lúc chiếm giữ được cô thì không để cô kháng cự, không để cô trốn thoát!
Trên chiếc giường rộng lớn êm ái, cơ bắp người đàn ông chặt chẽ, hai chân thon dài khỏe khoắn, mỗi đường cong trên cơ thể đều kiêu ngạo thể hiện khát khao dục vọng, anh như một con báo đen điên cuồng chuyển động trên người cô, ánh mắt đã sớm bị ham muốn nhuốm đỏ ngầu, vẻ mặt cũng bởi vì khoái cảm cực hạn mà có phần dữ tợn.
“Mạc Viễn…” Hai gò má của Trang Noãn Thần bởi vì đòi hỏi quá độ của anh mà trở nên ửng hồng, cổ họng đã sớm khản đặc vì rên rỉ, hiện giờ chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như động vật nhỏ.
Gương mặt anh tuấn của Giang Mạc Viễn chôn vào bên trong nơi đẫy đà của cô, vì thở dốc sung sướng mà trở nên khàn khàn, trong miệng cũng mơ hồ khẽ gọi tên cô, ở bên tai cô lặp đi lặp lại câu nói, “Noãn Noãn, anh yêu em…”
Trong phòng, tiếng thở gấp kiều mị cùng tiếng gầm phát tiết dục vọng phát ra thật lâu không ngừng nghỉ.
***
Khi Trang Noãn Thần thức dậy lần nữa đã là sau giờ trưa.
Tuyết rơi suốt một đêm, ngoài cửa sổ đã trắng xóa một màu, ánh dương chiếu rọi lớp tuyết trên mặt đất phản xạ ra những luồng sáng vụn vặt. Trong phòng ngủ là dòng khí ấm áp, có chen lẫn chút mùi hương cây tùng.
Lại là một ngày đẹp trời.
Nhưng khi cô vội vàng vùng dậy thì suýt chút nữa đã kêu ra tiếng, cơ thể rã rời như bị bánh xe hung hăng nghiền qua, đau nhức không chịu nỗi, chính là hậu quả của một đêm buông thả.
Gối bên cạnh trống không, Giang Mạc Viễn đã thức dậy, nhưng dấu vết bừa bộn trên giường luôn nhắc nhở cô tối qua có bao nhiêu kịch liệt. Vậy còn tốt hơn đêm tết dương lịch, nếu giờ vừa mở mắt ra liền nhìn thấy anh, nhất định sẽ rất xấu hổ.
Khi chiếc đồng hồ ở đầu giường điểm đúng hai giờ chiều, cô thực sự đã ngủ đến tận giờ này, lúc đang gắng gượng nhấc người, cửa phòng ngủ chợt bị đẩy ra, Trang Noãn Thần hết hồn, kêu lên một tiếng rồi vội vàng kéo chăn lên cao, yếu ớt ngồi tựa vào đầu giường.
Giang Mạc Viễn ăn mặc rất thoải mái, trang phục ở nhà che khuất dáng người cuồng dã tối qua, sau khi thấy cô ngượng ngùng che người lại thì mỉm cười bước đến, ngồi xuống đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Thức rồi à? Ngủ ngon không?”
Cô cắn môi trừng mắt liếc anh, biết còn cố hỏi. Không đợi cô trả lời, nơi nào đó trong cơ thể đột nhiên có một luồng nóng bỏng trào ra, Trang Noãn Thần ngạc nhiên, lặng lẽ đưa tay sờ soạng thử, trong suốt dinh dính…
Mặt cô bỗng đỏ gay, tựa như cô có thể ngửi được mùi hương nam tính mãnh liệt.
“Sao vậy em?” Thấy dáng vẻ của cô, Giang Mạc Viễn hình như cũng đại khái đoán được tình hình, lại ra vẻ thân thiết khẽ hỏi.
Trang Noãn Thần xấu hổ lên tiếng, ấp úng nói, “Không, không có gì.”
“À…” Giang Mạc Viễn lại cố ý kéo dài giọng, đưa tay rút miếng khăn giấy trong hộp ra đưa cho cô, “Có cần anh cống hiến chút sức lực không?”
Trang Noãn Thần ngẩn ra, hồi lâu sau mới hoàn hồn, mặt còn đỏ hơn, tức giận trừng mắt với anh, “Anh, anh…” Anh anh cả buổi cũng không nói ra được chữ tiếp theo, cô gấp đến độ giậm chận, nhưng tư thế hiện giờ lại không cho phép.
“Anh làm sao?” Giang Mạc Viễn lại bày ra vẻ mặt vô tội, nhướn mày, kề sát gương mặt điển trai lại gần cô, “Hay là anh bế em vào phòng tắm, đích thân tắm rửa cho em nhé?”
[1] Nguyên văn câu này dịch ra là cô gái làm từ nước, Trung Quốc có quan niệm con gái được kết tinh từ nước, còn con trai kết tinh từ bùn đất (từ Hồng Lâu Mộng), nên ở đây ám chỉ cô gái dịu dàng, mềm mại, yểu điệu như nước (Chú thích của Mon).
Hết chương 15