Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 137: Phiên ngoại 6 _ Tiểu Tô Tô x Ma Thần Đạm Đài Tẫn



/TIỂU TÔ TÔ VÀ MA THẦN ĐẠM ĐÀI TẪN_CÓ BẢN LĨNH THÌ HÃY KHIẾN CHO TA YÊU NGƯƠI.../

Hắn nhớ rõ mình đã chết như thế nào.

Làm phàm nhân cả đời ngắn ngủi, hắn chết năm hai mươi hai tuổi, binh bại liền nhảy sông tự vẫn.

Tiêu Lẫm dù gặp nguy cấp cũng không muốn làm tù binh của người khác, thả mình nhảy vào trong lửa lớn.

Vốn không để ý đến cốt khí, chỉ cần có một tia hy vọng, Đạm Đài Tẫn sẽ không lựa chọn tìm chết. Hắn biết chính mình sống không nổi nữa, cùng với Tiêu Lẫm động thủ, không bằng chính mình tạo ra lựa chọn, ít nhất còn có chút tôn nghiêm.

Tôn nghiêm trong mắt hắn, không là gì cả.

Dư vị cả đời này, trôi qua thật không dễ dàng.

Sinh ra đã mất mẹ, lúc còn nhỏ ở trong cung lăn lộn để sinh hoạt, vô cùng vất vả ở Chu quốc, đoạt quyền từ tay cha huynh, lại bại dưới tay chân chính thiên chi kiêu tử Tiêu Lẫm.

Đạm Đài Tẫn nằm trong lửa lớn, trông thấy bách tích hô vạn tuế, nữ tử yếu đuối xinh đẹp nắm chặt tay Tiêu Lẫm, đứng bên cạnh Tiêu Lẫm.

Trong thoáng chốc, Đạm Đài Tẫn nhớ lại, nàng ta tên Diệp Băng Thường, là thê tử của Tiêu Lẫm.

Hắn nghĩ lúc Tiêu Lẫm mất hết tất cả cũng là lúc mình đạt được Diệp Băng Thường, nhưng đến khi hắn thật sự mất hết tất cả, hắn cũng không có nhiều tiếc nuối.

Hắn đau đến chịu không được, co ro thân thể, ánh mắt oán độc, thật không cam lòng. Quyền lực của hắn trôi theo nước chảy, nhưng đối với Diệp Băng Thường, hắn cũng không có bao nhiêu chấp niệm.

Đạt được, chỉ là chiến thắng Tiêu Lẫm, mất đi, tựa hồ lại hoàn toàn không cố chấp.

Bắt chước người khác cả một đời, trong sinh mệnh cuối cùng của thiếu niên, khó tránh khỏi có chút mờ mịt.

Lúc ngọn lửa liếm láp thân thể của hắn, hắn đang nghĩ, hắn học người khác yêu hận tình trường, thế nhưng ngay từ đầu, hắn thật sự thích nữ nhân tên Diệp Băng Thường kia sao?

Đáp án là không biết được.

Một trận lửa lớn ở nhân gian đốt sạch thi hài của hắn.

Ai cũng không nhớ rõ tiểu Hoàng tử cuối cùng của Đạm Đài thị trong lịch sử nữa.

*

Hạn Bạt đem hắn trở về, Tà Cốt trùng sinh, từ đó Ma Thần hàng thế.

Hồi lâu về sau, Đạm Đài Tẫn mới biết được, vốn dĩ Ma Thần tới thế gian, nhất định khi sinh ra sẽ cô độc. Hắn mang theo tâm hồn cô độc nhập Ma đạo.

Đã giết bao nhiêu người, hắn cũng không nhớ rõ, khi kéo Đồ Thần nỏ ra, những Tiên nhân yếu ớt từng người đổ xuống trước mặt hắn, chất thành đống, hắn có chút hứng thú.

Huyền y nam tử ngồi trên đống xác Tiên, ngửi thật sâu mùi máu tanh trong không khí, khí tức này thật mê muội.

Các Tiên nhân ngày xưa cao cao tại thượng, giờ đây dưới tay hắn chỉ là những con sâu kiến nhỏ bé.

Máu tươi chảy xuôi qua đầu ngón tay hắn, ấm áp vô cùng.

Thoát khỏi thân phận phàm nhân năm thứ bốn trăm ba mươi, hắn gặp được Tiêu Lẫm chuyển thế, thời điểm Công Dã Tịch Vô chỉ còn một hơi thở, Đạm Đài Tẫn dùng chuôi kiếm chọc chọc hắn: "Nói ta biết, người mà ngươi từng thích kia, về sau thế nào?"

Hắn đã quên Diệp Băng Thường, cũng đã quên bộ dáng của nàng ta. Chỉ nhớ rõ khi mình còn là một phàm nhân, thời niên thiếu còn chưa biết đến tình yêu.

Công Dã Tịch Vô không nói gì, Thần hồn tiêu tán.

Đạm Đài Tẫn mặt không cảm xúc nhìn hắn một hồi, thu hồi Trảm Thiên kiếm. Đem thân thể của hắn ném cùng với xác vạn Tiên một cách nhục nhã.

Ngày qua ngày, tu sĩ không còn chỗ để sinh tồn nữa, chỉ có thể giống như chuột trong khe cống ngầm, tránh dưới đất để sinh tồn.

Dần dần, máu tươi cũng không kích thích sự hưng phấn của hắn.

Đạm Đài Tẫn cũng không còn hứng thú bắt những con chuột hôi đó nữa, tình nguyện nằm tại bên trong Ma Vực ngủ say.

Hạn Bạt cùng Kinh Diệt vì thế mà lo lắng, bắt đầu mang nữ nhân đến cho hắn.

Hắn cảm thấy buồn cười, biết rõ Ma Thần không có tơ tình, cho hắn nữ nhân để làm gì? Các nàng dù có thoát y hết, trong mắt hắn cũng chỉ là một đống thịt chết trắng bóng.

Bọn họ đem tới rất nhiều nữ nhân, có Ma Cơ xinh đẹp nhảy tốt, có tu sĩ Tiên tử run lẩy bẩy, thậm chí còn có các phàm nhân nữ tử không biết tìm từ nơi nào.

Hắn đi qua, áp bức khiến các nàng không dám ngẩng đầu lên.

Hắn dùng mũi chân nâng cằm của các nàng lên: "Nói chuyện."

"Ma Thần tha mạng, Ma Thần tha mạng."

Hắn xùy cười một tiếng, trong lòng không một gợn sóng, sự tò mò chưa được bao lâu liền phai nhạt dần.

Vô tình vô ái, chính là sự trừng phạt tốt nhất Thiên Đạo dành cho Ma Thần.

Hắn tội ác ngập trời, vĩnh viễn không còn cách nào nếm được mùi vị của một người tâm động. Thế gian này, cũng sẽ không có ai yêu hắn, có lẽ sẽ có một ngày, khi hắn chết đi thì ngay cả người nhặt xác hắn cũng không có, lục giới sẽ chỉ có tiếng reo hò.

Cho đến có một ngày, Kinh Diệt nói cho hắn biết: "Trong đống xác vạn Tiên, không thấy thi thể Công Dã Tịch Vô."

Đạm Đài Tẫn đột nhiên hào hứng: "Ồ?"

Hắn hóa thân giây lát xuất hiện bên đống mộ vạn Tiên, lần theo hương khí thoang thoảng, lần đầu tiên hắn trông thấy nàng.

Một tiểu nữ hài ngự kiếm, trộm lấy thi thể Công Dã Tịch Vô chạy trốn.

Nàng vuốt mắt đang khóc, ôm lấy thi thể, không chê Công Dã Tịch Vô sắp hư thối.

"Sư huynh, Tô Tô mang huynh về nhà."

Đạm Đài Tẫn mặt không cảm xúc nhìn một lát, vỗ tay thành tiếng, nữ hài cùng thi thể mang bên người cùng nhau rớt khỏi Tiên kiếm, rơi xuống phàm trần.

Lá gan thật lớn, trên đời không một tu sĩ nào dám làm vấy bẩn địa bàn của hắn, vậy mà một tiểu cô nương còn chưa đủ lớn lại ăn gan hùm mật gấu, đến đây trộm thi thể Công Dã Tịch Vô.

Tiểu nữ hài từ dưới đất bò dậy, kinh nghi bất định nhìn bốn phía.

Nàng cắn răng, biến khối đá màu tím trên người thành một con ngựa gỗ nhỏ, đem Công Dã Tịch Vô để lên, còn muốn mang hắn đi theo.

Ngón tay dưới áo choàng của Đạm Đài Tẫn chỉ khẽ nhúc nhích, con ngựa gỗ kia liền biến thành một tờ giấy, nhẹ nhàng rơi xuống đất, không còn đủ sức cõng người..

Nữ hài buồn bực không lên tiếng, ngồi xổm xuống, cõng Công Dã Tịch Vô chạy trốn về phía trước.

Đạm Đài Tẫn đột nhiên nghĩ tới Hỏa khí, lật bàn tay một cái.

Dưới chân hỏa, ngọn lửa nổi lên bốn phía, vây chung quanh bọn họ.

Nữ hài trong hỏa hoạn muốn bảo vệ Công Dã Tịch Vô, lại không bảo vệ được hắn, cho dù nàng ôm rất chặt, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn sư huynh hóa thành tro tàn.

Qua hồi lâu, nàng trong cơn hỏa hoạn bò ra, oa oa khóc lớn.

Đạm Đài Tẫn mắt lạnh nhìn nữ hài không bị chân hỏa làm bị thương, đúng là tiểu tử của Phượng Hoàng Thần tộc?

Có một giây lát, hắn từng nghĩ sẽ bóp chết nàng, thừa dịp Thần tộc còn chưa trưởng thành, bóp chết nàng ngay từ khi còn nhỏ.

Thế nhưng hắn nhìn thấy nàng cố gắng bảo vệ Công Dã Tịch Vô như vậy, đột nhiên nghĩ đến một năm đó bản thân khi còn là một phàm nhân chết đi.

Hỏa thiêu lớn đến như vậy, cơ hồ đốt hết cả một thành trì. Người người vỗ tay khen hay, không ai bảo vệ hắn, làm bạn với hắn.

Đã qua nhiều năm, Đạm Đài Tẫn lần nữa cảm nhận được oán hận cùng ghen ghét kia.

Hắn không giết Tô Tô, nhìn nàng hồi lâu, chính hắn cũng không biết, cuối cùng đã trông thấy cái gì trên người nàng.

*

Lại qua hơn mười năm.

Đã lâu nên Đạm Đài Tẫn đã nhanh quên chuyện này, ngày đó, thuộc hạ nói, một tên phản đồ trong đám tu sĩ đang giữ một tu sĩ trời sinh linh thể muốn hiến cho hắn.

Hắn lần nữa nhìn thấy nữ hài kia.

Nàng bị một tên phản bội chạy trốn khỏi đồng môn lừa gạt ra khỏi tông môn, dẫn tới trước mặt Đạm Đài Tẫn.

Kinh Diệt đem tay Tô Tô đè lên trên Linh Hồn thạch.

Linh Hồn thạch phát sáng lên, chỉ có linh hồn thuần túy thanh khiết mới có thể khiến Linh Hồn thạch tỏa sáng.

Kinh Diệt biểu thị tán thưởng, phản đồ hết sức vui sướng.

Cung điện Ma Vương máu tươi ào ạt, âm trầm tối tăm, Đạm Đài Tẫn ngồi trên vương tọa, quanh thân quanh quẩn sương đen.

Áo choàng màu đen quấn lấy thân thể, vẻn vẹn chỉ lộ ra một đôi mắt không chút tình cảm nào.

Hắn lạnh lùng đánh giá trong Ma Cung chỉ có một thân ảnh nhỏ bé kia là màu trắng.

Nữ hài bị đám yêu quái chung quanh trêu đùa, nàng hai tay kết ấn, ý đồ công kích bọn nó, nhưng đáng tiếc lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, tuổi tác cũng còn nhỏ, nàng đánh như thế nào được đám người Kinh Diệt này?

Tô Tô định ngự kiếm bay ra ngoài, bị Ma tộc canh cửa tát một cái trở lại.

Ma tộc đều là nhân tinh, thấy Ma Thần trên vương tọa không nói gì, chỉ nhìn bọn hắn trêu đùa nữ hài, hiển nhiên là chấp nhận cách làm của bọn hắn, vì thế tiếp tục làm trầm trọng thêm.

Váy trắng của Tô Tô bị vấy bẩn, nàng lăn trên mặt đất vài vòng, bất kể như thế nào đều không trốn thoát được.

Cuối cùng Tô Tô vội vàng đến độ hóa thành nguyên hình, dùng cánh che lại gương mặt, ríu rít khóc.

Đèn đuốc trong Ma Cung cháy "đôm đốp".

Màu da Đạm Đài Tẫn dưới đèn đuốc càng làm nổi bật sự trắng bệch, hắn chống lấy cằm, mỉa mai nhìn nàng.

Tiểu Tô Tô khóc thút thít đến nấc lên.

Phản đồ chỉ vào Tô Tô, lấy lòng nói: "Ta đặc biệt tìm tới Ma Tôn, đây là lễ vật ta dâng cho Ma Tôn."

Sau một khắc, phản đồ trừng to mắt, trong cổ họng phát ra thanh âm "hiển hách", máu từ khóe miệng hắn chảy ra.

Phản đồ dễ dàng chết như vậy.

Tất cả mọi người liền trầm mặc xuống, hậu tri hậu giác, sợ hãi phát hiện Ma Thần dường như không vui.

Đạm Đài Tẫn đột nhiên duỗi ra ngón tay tái nhợt, xách nàng lên.

Trong mắt Tô Tô chỉ toàn nước mắt, Đạm Đài Tẫn thấy nàng nghẹn đến đỏ mặt, cho là nàng muốn nói nhưng không nói được, nàng lại đột nhiên nói: "Ta không sợ ngươi!"

Đạm Đài Tẫn trong lớp áo choàng khóe môi cong cong, ánh mắt đảo qua hai cái đùi của nàng đang phát run.

Tiểu Phượng Hoàng chưa trưởng thành bàn chân mụ mẫm trắng trẻo, thật yếu ớt.

Phượng Hoàng tộc trưởng thành có thể thiêu cháy cả Thượng cổ Bất Chu sơn, Nghiệp Hỏa từ Xích Vũ có thể thiêu tẫn hết thảy tội ác của thế gian.

Không biết... Một ngày nào đó có thể thiêu tẫn hết thảy tội ác của hắn?

Hắn nhìn đôi mắt thuần khiết trong sáng này.

Thượng cổ diệt vong, cho đến bây giờ chỉ còn một vị Thần cuối cùng thuộc về Thượng cổ, còn hắn là Ma vật cô độc mà sinh ra.

Hắn chạm lên chu sa giữa mày nàng, đột nhiên vung tay, ném nàng trở về Hành Dương tông.

Tự Anh chạy ra, cau mày nói: "Ma Thần đại nhân, ngài cứ như vậy tha cho nàng ta sao?"

Hắn thanh âm lạnh lùng nói: "Nếu không thì sao?"

"Nàng ta là tu sĩ." Tự Anh vẻ mặt phức tạp, "Sao ngài lại tha cho tu sĩ?"

Con ngươi đen như mực của hắn nhìn chăm chú vào lông Phượng Hoàng trong lòng bàn tay: "Tự Anh, ngươi tin vào vận mệnh không?"

Tự Anh cả kinh, thật lâu không nói.

Thượng cổ Ma Thần đã từng hỏi nàng ta vấn đề này.

Sau đó không lâu, Thượng cổ Ma Thần bất tử bị chúng Thần bao vây diệt trừ, bị Yêu Vương phản bội, tiêu tán trong thiên địa.

*

Ma Thần có khả năng dự báo cho chính mình.

Đây là chuyện không một ai biết.

Thượng cổ Ma Thần biết trước cảnh tượng chết đi của chính mình, vì thế mới tìm cách phá giải, tạo nên Cùng Bi đạo, ý đồ tránh thoát Thiên Đạo, thoát khỏi vận mệnh, nhưng đáng tiếc hắn đã thất bại.

Buồn cười nhất chính là, Thượng cổ Ma Thần chết trong Cùng Bi đạo.

Năng lực dự báo của Đạm Đài Tẫn, ngay khi hắn thoát khỏi thân thể phàm nhân, trở thành Ma Thần, hắn cũng nhìn thấy mình sẽ chết.

Thân thể dung nhập cùng Cùng Bi đạo, vĩnh viễn cô độc lạnh lẽo, chìm trong bóng tối.

Yêu Ma ích kỷ, Đạm Đài Tẫn cũng không ngoại lệ.

Hắn chỉ yêu chính mình.

Lục giới coi như hóa thành bụi trần, mắt hắn cũng sẽ không nháy dù chỉ một chút.

Cho nên khi Tự Anh khẩn cầu hắn mở ra Cùng Bi đạo, hắn vuốt vuốt mấy viên châu ngọc kia, mỉm cười.

Bọn chúng sai rồi, Đạm Đài Tẫn hắn, vĩnh viễn sẽ không vì người khác mà hy sinh chính mình.

Hắn thà phụ người trong thiên hạ.

Thần tộc cuối cùng sao, Đạm Đài Tẫn nghĩ, Tiên Thần yêu chúng sinh, có thể cứu lấy một Yêu Ma ti tiện như hắn không?

Vuốt vuốt lông chim trong lòng bàn tay, hắn đột nhiên cười cười, có một ý nghĩ lớn mật.

Vết xe đổ của Thượng cổ trước đó, mở ra Cùng Bi đạo là không thể, không bằng đánh cược một trận.

Lông chim trong tay hắn nhẹ nhàng cùng bốn viên Thần châu bay lên không trung.

Ngón tay trắng bệch của hắn xoay tròn, Thần châu hội tụ vào một chỗ, tạo thành một khối lưu ly trong suốt, bao trùm lấy lông Phượng Hoàng.

Đầu ngón tay hắn gảy một giọt máu, giao phó sức mạnh cho lưu ly Thần thạch.

Dần dần, lưu ly xuất hiện hình dáng.

Thiếu nữ mảnh khảnh, tà váy bay bay, khuôn mặt thánh khiết lần lượt xuất hiện, cuối cùng là một chút chu sa trên mi tâm nàng.

Nàng trên không trung, đôi mắt trong vắt kiên nghị, cầm kiếm mà đứng.

Nụ cười của Đạm Đài Tẫn cứng tại khóe miệng, kinh ngạc nhìn nàng. Đời này của hắn, lần đầu tiên ngưỡng vọng một người.

Trong lòng giống như có một bàn tay, nhẹ nhàng kích thích, khiến hắn sinh ra một chút tư vị kỳ diệu.

Kia là bộ dáng tiểu Phượng Hoàng khi lớn lên.

Vội vàng không kịp chuẩn bị, cứ như vậy xuất hiện trước mặt hắn.

Đạm Đài Tẫn vươn tay, Thần Nữ như rơi vào lòng bàn tay hắn.

Băng lãnh, cao không thể chạm tới, cho dù cách nàng rất gần, vẫn có cảm giác xa cách như vậy.

Hắn cổ quái nhìn nàng, thần sắc có chút vặn vẹo.

Đạm Đài Tẫn đột nhiên nhớ tới người không chịu từ bỏ kia, lớn mật đến trộm thi thể Công Dã Tịch Vô, muốn để sư huynh còn thể diện.

"Lê Tô Tô sao?"

Ma Thần vốn không có tơ tình, hắn không biết cảm giác kỳ quái trong lòng mình là gì, chỉ là nàng sau khi lớn lên sẽ giống Thần Nữ, không thể đánh bại kế hoạch ban đầu của hắn được.

Đạm Đài Tẫn dùng bốn viên Thần châu mở ra Vô Tình đạo, đem Thần châu tạo thành lưu ly Thần Nữ xuyên qua thời không, để bên cạnh mình lúc còn nhỏ.

Biết được Tiên môn dự định đưa Tô Tô trở về năm trăm năm trước, toàn bộ Yêu Ma tộc đều trở nên rối loạn.

"Ma Thần đại nhân, làm sao bây giờ? Chúng ta phải ngăn cản bọn chúng!"

Đạm Đài Tẫn phất tay áo một cái, Thủy Kính trên không trung hiện ra toàn cảnh Tiên giới.

Hắn không chút kinh hoảng, bởi vì đây hết thảy đều là cục diện hắn thiết lập, không muốn cố định vận mệnh, hắn liền cùng lục giới chúng sinh đánh cược một trận.

Nếu như thua, hắn sẽ theo vận mệnh mà chết. Nếu như thắng, hắn sẽ thoát khỏi vận mệnh, lục giới sẽ phải trải đường cho hắn.

Thiếu nữ Tô Tô ngồi trong pháp trận, hai tay kết ấn, trước mặt là Thần khí Quá Khứ kính miễn cưỡng sửa lại tốt.

Quá Khứ kính chiếu rọi ra dáng dấp của nàng, giống Thần nữ hắn đã từng đưa tiễn không sai chút nào.

"Muốn về năm trăm năm trước hủy Tà Cốt của ta sao?" Hắn chống cằm, nhìn cảnh tượng trong Thủy Kính, đột nhiên có mấy phần chờ mong kì lạ, "Muốn hủy Tà Cốt cần ta động tình, như vậy một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ bảo vệ ta giống như bảo vệ hắn sao?"

Hắn đột nhiên cười, nói khẽ với thiếu nữ bên trong Thủy Kính: "Có bản lĩnh thì hãy khiến cho ta yêu ngươi. Nếu không, trận này lấy vận mệnh lục giới đánh cược, ngươi nhất định sẽ thua."+

Lúc đó, Ma Thần quát tháo phong vân không cảm thấy mình sẽ thua, hắn chỉ muốn lợi dụng Thần Nữ thay đổi vận mệnh của mình.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng, chuyện xưa ban đầu là âm mưu cùng ích kỷ, chuyện xưa cuối cùng rốt cuộc lại là tình yêu và nỗ lực.

- ---------------------HẾT CHƯƠNG 137----------------------

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí