Già Thiên

Chương 871: Vô Thủy Chung Vang Lên Ba Tháng



Bắc Vực hoàn toàn yên lặng. Vạn tộc thái cổ đều sợ hãi, ngủ đông không xuất hiện, không dám hành động gì.

Nhưng các nơi trong thiên hạ đều sôi trào. Vô Thủy Chung vang lên giống như một luồng thần quang Thái Sơ chiếu qua hắc ám, rọi sáng con đường phía trước của Nhân tộc.

Vô Thủy Đại đế sống lại, trấn áp vạn tộc. Đây là lời truyền miệng của mọi người. Nơi nơi đều đàm luận, phá tan sự yên lặng đã nhiều ngày nay.

Có lẽ do áp lực từ lâu, rất nhiều người đều tình nguyện cho rằng Đại đế cổ thật sự sắp xuất hiện, đánh tan kết cục ắt có hiện nay.

Nhưng tiếng chuông chưa vang lên bao lâu liền im bặt. Rất nhiều người đều đang khẩn trương chờ đợi. Không ít người thậm chí còn hơi sợ hãi, sợ nó lại vĩnh viễn im bặt.

- Sao lại như vậy?

- Vô Thủy thật sự còn sống không?

Nhân tộc sầu lo, vạn tộc thái cổ lại lạnh lùng. Mọi người đều đang chú ý, tất cả yên lặng chờ đợi.

Trong giờ khắc này, người của Thần Linh Cốc thở phào một cái, thần kinh khẩn trương cũng thả lòng hơn một chút, trên mặt xuất hiện sát ý lạnh lùng hơn.

Hai ngày nhưng từ Tử Sơn không xuất hiện một chút tiếng động nào. Sóng âm của tiếng chuông cũng chưa xuất hiện thêm lần nào nữa.

Một số cường giả của Thái cổ tộc càng cười lạnh lùng hơn. Sự căng thẳng trong lòng Thần Linh Cốc được thả lỏng, chiến thuyền tụ lại như mây, dù chưa hành động nhưng đã chuẩn bị rất tốt rồi.

Trong Tử Sơn, Diệp Phàm yà Trương Lâm ngồi cùng một chỗ, Thôn Thiên Ma Quán lơ lửng trên đầu, nặng nề di chuyển, có ngàn vạn đạo ô quang buông xuống che phủ bọn họ.

Diệp Phàm dùng binh khí của Đại đế cổ trấn áp, muốn xóa bỏ lông đỏ toàn thân của Nguyên Thiên Sư đời thứ năm, bỏ đi tà khí trong cơ thể hắn.

Nhưng hai ngày nay hắn không cách nào làm thay đổi vận mệnh của Trương Lâm. Lông đỏ có giảm bớt nhưng thân thể hắn lại tỏa ra mùi hư thối.

- Không cần uổng phí khí lực nữa. Khi ta khôi phục bình thường thì cũng chính là lúc sinh mạng của ta chấm dứt.

Nguyên Thiên Sư thở dài.

Trên đời này ai không phải chết? Một câu hỏi này làm khó biết bao nhiêu thiên tài. Ngay cả Đại đế cổ cũng phải ngã xuống trong năm tháng, quay về với bụi bặm.

Nguyên Thiên Sư hiểu hết thiên địa tự nhiên, lật hết bí mật trong lòng đất, có thể lấy được kỳ trân, có thể kéo dài sinh mạng nhưng cũng không thể không chết.

Lúc tuổi già Trương Lâm biến mất, đến nay đã một vạn năm. Người thường ai có thể sống lâu như vậy. Hắn không phải là Thánh thể đại thành, cũng không phải là Đại đế Nhân tộc, nếu không trở thành yêu tà thì sớm đã bị hủy diệt rồi.

Ngày nay Diệp Phàm nếu muốn mạnh mẽ xóa đi tất cả huyền cơ trong cơ thể hắn thì cũng chỉ có thể khiến hắn hư thối đi, trở thành một khối tử thi mà thôi.

Trương Lâm cũng không thất vọng. Hắn sống đã lâu như vậy, tuổi thọ sớm đã khô cạn, không luyến tiếc trường sinh.

- Binh khí của Đại đế cổ quả thực bá đạo, có thể trấn áp huyền cơ trong cơ thể ta. Lúc này ta rốt cục có thể bảo trì tỉnh táo lâu hơn rồi.

- Tiền bối. Không lâu trước đây tại sao ngươi lại muốn cướp Dược Vương trong tay ta? Chẳng lẽ cần tới nó sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, ta vì sao lại phải làm vậy. Là do trì độn hay đây là một loại bản năng?

Trương Lâm tự hỏi, rồi đột nhiên túm lấy một đám lông đỏ ở thắt lưng.

Hắn lộ vẻ thống khổ, sau đó thì thào, tiếp theo lại tím lấy một đám lông đỏ đáng sợ nữa, đi tới đi lui, cuối cùng ánh mắt lộ ra thần sắc khiến người ta sợ hãi.

Graoo...

Cuối cùng Trương Lâm phát ra một tiếng gầm giống như dã thú, hai mắt đỏ lên, chạy đi giống như gió vậy.

Hắn đi qua từng tòa cổ động, biến mất ở cuối đường mòn, tru lên giống như dã thú bị thương.

Rất lâu sau hắn mới xuất hiện, trong ngực ôm là khối Nguyên thật lởn. Trong đó có một nữ tử xinh đẹp giống như hoa sen trên mặt nước, không chút tì vết, thanh lệ xuất trần.

- Là nàng.

Diệp Phàm kinh ngạc. Năm đó hắn tiến vào Tử Sơn, ngoài việc gặp Thần Vương Khương Thái Hư còn thấy một nữ tử bị phong ấn trong Nguyên. Đó chính là người này.

- Cứu sống nàng.

Giọng nói của Trương Lâm khàn khàn.

Diệp Phàm trợn trắng mắt. Đây là Dao Trì Thánh nữ Dương Di của một vạn năm trước. Hắn đã từng nghe Trương ngũ gia nói tới.

Dương Di là hồng nhan tri kỷ của Trương Lâm, sau khi biết tin hắn tuổi già phát sinh chuyện không may, đau lòng muốn chết, không để ý tới sinh tử bản thân, dứt khoát tiến vào Tử Sơn, từ đó về sau không còn xuất hiện trên đời nữa.

- Năm đó ta phụ nàng nhiều lắm, sau khi chết đi còn liên lụy nàng lâm vào tuyệt địa.

Giọng nói của Trương Lâm run rẩy, hai tay đầy lông đỏ dài ngằng run rẩy.

Khối Nguyên này có khí tức thần thánh tràn ra, ánh sáng ẩn sâu. Diệp Phàm ngẩn ngơ. Năm đó hắn đúng là nhìn không rõ. Đây đúng là một khối Thánh nhân đặc chủng.

Thần Nguyên bình thường có ánh sáng màu vàng óng ánh, khi đó hắn còn chưa học Nguyên Thiên Thư, chưa biết phân biệt Thần Nguyên có màu sắc khác.

Tuy nhiên những thứ đó không phải do Thần Nguyên dịch tạo thành mà là Trương Lâm đánh nát Thần Nguyên rồi dùng cấm Tiên Lục Phong dùng các loại bột Thần Nguyên khắc lại, trấn áp một vạn năm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com

Dương Di tiến vào Tử Sơn rồi tự tử, lúc ấy Trương Lâm nửa người nửa ma, trở thành quái vật lông đỏ, mất đi thần trí, chỉ còn lại một loại bản năng. Vậy mà hắn vẫn có thể cứu Dương Di, thật khiến Diệp Phàm phải cảm thán.

Coong...

Vô Thủy Chung lại vang lên, lần này tiếng vang không dứt, mãi vẫn không dừng, rung động thiên hạ.

Một ngày, hai ngày...mười ngày...

Hơn mười ngày tiếng chuông không dứt, từ từ rung động khiến ngũ vực chấn động, Nhân tộc sôi trào.

Đây là uy danh của Vô Thủy, bất kể bao nhiêu năm tháng thì tiếng chuông vang lên vẫn rung động lòng người như cũ, khiến mọi người đều khẩn trương.

Vạn tộc thái cổ lần này thật sự sợ hãi. Ai có thể khiến Vô Thủy Chung vang vọng hơn mười ngày chứ. Không thể tưởng tượng nổi. Những kẻ nào ở phụ cần tất sẽ bị chấn thành bột phấn.

Thần Linh Cốc lần này hoàn toàn bị trấn áp, tâm tư rục rịch lập tức lạnh ngắt nhưng bị nước dội thẳng xuống đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, lẳng lặng chờ đợi.

Coong...

Hai tháng, Vô Thủy Chung vẫn ngân vang như cũ, khiến khắp Bắc Vực an bình. Không có một sinh linh cổ nào dám xuất hiện, tất cả đều bị trấn áp.

Đâỵ là một cơn sóng lớn vô cùng. Hiện tại rất nhiều người đều nghĩ là Vô Thủy Đại đế hiển hóa, bằng không sao có thể có tiếng chuông dài như vậy chứ?

Bên trong Tử Sơn, sắc mặt Diệp Phàm tái nhợt. Hai tháng nay không biết hắn đã phun ra bao nhiêu máu, cứ hai ngày lại phải cắn một miếng Dược Vương.

Hắn ở trong Thôn Thiên Ma Quán, chặn tất cả sóng âm nhưng Đế binh Cực Đạo mạnh mẽ vô cùng, dù chỉ làm tia chấn động nhẹ nhất cũng là một đòn trí mạng với hắn.

Nắp bình đậy rất chặt. Hắn ngồi trong đó nhưng dù là vậy vẫn phải chịu nhiều đau khổ. Nếu không có hai miếng đồng xanh thì sợ rằng hắn đã sớm biến thành một đám bùn máu.

Hai kiện Đế binh giằng co. Mỗi ngày hắn đều phải thúc dục Thôn Thiên Ma Quán bắn ra một luồng ô quang, đánh nhẹ lên trên mặt Vô Thủy Chung.

Nếu không có Cực Đạo ma quán, nếu không có miếng đồng xanh thì dù là Thánh nhân cũng đã bị đánh thành mảnh vụn từ lâu. Không có ai có thể ngăn cản nối sóng âm có tính hủy diệt kia.

Vô Thủy Chung có thể tự đánh vang đã vượt qua sự tưởng tượng của người khác, giống như có người thúc dục nó, khiến Diệp Phàm khắc sâu sự đáng sợ của vật này. Khó trách năm đó Đế binh cùng tấn công nó cũng không sợ.

Đương thời có lẽ chỉ có Thôn Thiên Ma Quán mới bằng được, sau khi hợp nhất đầy đủ thì không cần người khống chế cũng có thể tự phát động, đúng là đối kháng được với Vô Thủy Chung.

Coong...

Tiếng chuông không dứt, đã kéo dài hơn hai tháng. Thánh xác của Diệp Phàm xuất hiện những vết rách. Hắn rốt cục cũng bị hại rồi.

Tuy nhiên hai tháng này hắn lại có thu hoạch thật lớn. Tiếng chuông vang rền, ma quán chấn động, đạo văn tung hoành, nơi nơi đều có.

Hắn ngồi bên trong Thôn Thiên Ma Quán, cầm trong tay hai khối đồng hộ thể, yên lặng cảm ngộ và tu luyện. Hai tháng này còn có ích hơn hai mươi năm.

Tới giờ khắc này hắn mới hiểu được Tiên Tam Trảm Đạo gian nan tới mức nào. Không chi nói hai tháng này hơn hai mươi năm, dù là hai trăm năm cũng đến.

Tiên Tam Trảm Đạo, rốt cục hắn sắp chém được rồi sao?

Diệp Phàm bị chặn ở nơi này. Hắn gần như mê mang. Ràng buộc trên người hắn nhiều lắm, chẳng nhẽ phải chém toàn bộ.

Từ xưa tới nay cửa ải này ngăn cản biết bao nhiêu người có tài hoa trác tuyệt. Sách cổ ghi lại có mấy vị thiên tài kinh động cổ kim thượng cổ đều phải ngã xuống ở một cửa này, bằng không có lẽ sẽ có thêm vài vị Đại đế.

Có truyền thuyết nói Đại đế Nhân tộc cũng gần như thất bại mà chết ở cửa ải này. Cứ vậy cũng biết nó gian nan tới mức nào.

Người có tài trí bình thường không thể vượt qua, nhưng càng là người cường đại lại càng gặp lực cản lớn. Cái gọi là thiên tài cũng có thể trở thành vực sâu ngăn cản con đường phía trước.

Nghe tiếng Vô Thủy Chung, nhìn Thôn Thiên Ma Quấn chấn động, Diệp Phàm lẳng lặng cảm ngộ, không hề nhúc nhích, dù trên người lại có thể một số vết nứt nhưng hắn cũng không sợ hãi.

Ở trong mi tâm của thánh xác có một Thần linh màu vàng đang ngồi xếp bằng. Đó mới là hắn, ôm đinh hợp đọa, nghe tiếng chuông và quy luật vận chuyển của ma quán, không ngừng ngộ đạo.

Tiên Tam Trảm Đạo phải liều mạng, rất khó có kết quả, thiên trảm nhân đạo, hủy diệt căn cơ.

Từ xưa tới này không có người nào có thể xông qua một lần, cho tới bây giờ chưa ai có thể thuận lợi vượt qua. Đại đế cổ cũng thế, phải dùng sinh mệnh trảm đạo.

Hai tháng qua nghe đạo âm, người nhỏ màu vàng trong Tiên Thai của thánh xác càng ngày càng rực rỡ, ôm đinh hợp nhất, tỏa ra chín vầng sáng bất hủ.

Hắn đi trên bậc thang thứ chín của Tiên Thai tầng thứ hai. Đúng vậy. Nếu không có hai kiện Đế binh giằng co, nếu không phải ở trong thân thể của Thánh nhân thì hắn đã sớm độ kiếp rồi.

Một khi trở về bản thể, thân thể và nguyên thần hợp nhất thì hắn sẽ trở thành cường giả tuyệt đỉnh Tiên Thai tầng hai.

Còn về tiên tam...quá gian nan. Từng bước cố gắng nhưng cũng không bước qua được. Cuối cùng hắn thở dài một hơi.

Coong.

Một tiếng chuông cuối cùng vang lên. Tử Sơn từ từ yên tĩnh trở lại. Tiếng chuông trong ngày này biến mất.

Ba tháng. Diệp Phàm rốt cục cũng kiên trì được. Nguyên thần trong Tiên Thai càng ngày càng rực rỡ, cường tráng hơn rất nhiều, ôm đỉnh ở đó giống như thần linh bất hủ.

Thể xác Thánh nhân viễn cổ cường đại như vậy, lại tránh trong Đế binh Cực Đạo nhưng cũng xuất hiện những vết nứt dày đặc nhưng dù sao vẫn chưa bị hủy diệt, bảo tồn lại được. Dược Vương thì đã gần như hao hết.

Diệp Phàm cũng không coi chuyện này là chuyện đau khổ mà dùng tâm cảm ngộ. Ba tháng này đối đối mặt với Vô Thủy Chung và Thôn Thiên Ma Quán cũng đủ để hắn hưởng thụ cả đời.

Lúc này khắp thiên hạ đều bị trấn áp, không ai không sợ hãi. Vạn tộc thái cổ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều e dè.

Ba tháng này có không biết bao nhiêu tu sĩ Nhân tộc quỳ lạy Tử Sơn, gần như là hành hương, cứ một bước tiến tới lại một bước vái lạy.

Mà vạn tộc thái cổ lại câm như hến, ẩn bên trong sào huyệt, không dám ra ngoài một bước.

Vô Thủy Chung vang lên ba tháng, thiên hạ khuất phục, chúng sinh sợ hãi. Nhưng một hồi tố lốc lớn hơn lại sắp sửa bắt đầu.

- Còn lâu mới đủ. Chỉ có tiếng chuông, không hiện đế thuật thì khó có thể khiến chúng khuất phục.

Diệp Phàm tự nhủ, sau đó truyền âm ra từ Thôn Thiên Ma Quán nói với tổ sư:

- Ta và ngươi cùng mang tử thần ra ngoài một chuyến đi.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí