Già Thiên

Chương 839: Chiến huyết sôi trào



Thánh binh viễn cổ dù có tổn hại nhưng đều là những tài liệu thần kỳ, không truyền lại tới đời sau chết thành, thần năng không thể tưởng tượng được. Núi non sụp đổ, cả vùng hoang dã rung chuyển.

Xa xa tất cả chim bay cá chạy đều nơm nớp lo sợ, toàn bộ đều quỳ sát xuống mặt đất, quỳ bái hướng về phía này. Thiên địa yên tĩnh chỉ còn một thanh Tử Kim Chùy lơ lửng trên không ở nơi này, chấn động khiến chư thiên vạn giới đều phải tan rã.

Uy thế đáng sợ khó có thể nói nên lời, giờ khắc này không có gì có thể ngăn cản nổi. Nó phát ra gợn sóng màu tím, khiến núi non sụp đổ, hồ lớn cạn khô, thung lũng tan tành.

Thiên địa đều bị hủy diệt, vạn vật không còn.

- Đám Vương gia chết tiệt lại tới nữa, hủy diệt nhà ta, thôn xóm ta, thật sự muốn chém tận giết tuyệt. Ta với các người không đội trời chung.

Trong một vùng núi xa xa vài người cao tuổi Man tộc thấy cảnh tượng này râu tóc đều dựng ngược. Bọn họ còn chưa tấn công Bắc Nguyên mà đối phương đã tới tận cửa, nếu không có bàn tính trước thì cả thôn đã bị huyết tẩy rồi.

Song tím khuếch tán ra, thiên địa đều yên lặng. Tất cả bị phá hủy. Cổ thôn, dãy núi, dưới song tím này đều bị phân giải cả.

Tới khi tất cả bình tĩnh trở lại thì dãy núi phía trước đã bị đánh mủn không chút tiếng động. Một trận gió thổi qua, nó đổ xuống giống như giấy hồ, hóa thành tro bụi.

Một kiện thánh binh viễn cổ không trọn vẹn đã như vậy, còn kém xa so với báu vật toàn vẹn truyền lại cho đời sau nhưng đã có uy lực tới mức này.

Trên đầu mấy người Vương gia, lơ lửng một thanh Tử Kim Chùy, khí tức an lành tỏa ra, ánh sang lấp lánh, vốn rất tinh xảo nhưng bề mặt lại thiếu một phần ba, bị lõm xuống một miếng.

Đôi mắt Vương Thành Thiên tràn ngập vẻ độc ác, chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng đó, lạnh lung không nói nen lời, có dáng vẻ thế ngoại cao nhân.

Nhưng ngay trong phút chốc, khuôn mặt hắn cứng đờ lại, ánh mắt sững ra, rồi lập tức lui lại sau mấy mươi bước, thần sắc đờ đẫn.

Khuôn mặt mấy người Vương gia phía sau cũng ngây dại ra, sau đó vô cùng khiếp sợ, lộ vẻ khó có thể tin nổi.

Ba người ở phía trước vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, từ bên trong song gợn màu tím tiêu tan đi ra, vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không hề sợ hãi.

Trong đó có một tên lên tiếng, mang theo vẻ trào phúng nói:

- Cái phá chùy này của các ngươi mà cũng dám kêu là thánh binh à? Để Lệ Thiên thần tử ta dung nghiền thuốc còn được.

Mấy người Vương Thành Thiên hoàn toàn kinh sợ. Bọn họ gặp phiền toái lớn rồi. Sự việc hoàn toàn vượt xa dự đoán của bọn họ, hôm nay hơn phân nữa sẽ gặp đại nạn.

Trong lòng bàn tay Diệp Phàm có một cái lò xinh xắn đẹp mắt, trong suốt, trông rất có linh tính, lóe sang lấp lánh.

Nó phát ra một tầng sương mù ánh sang bảo vệ ba người, có từng luồng oai nghiêm của Thánh nhân tràn ra, chấn nhiếp tâm hồn người khác, không có gì so sánh được.

- Thánh binh truyền lại đời sau không chút sứt mẻ.

Người của Vương gia lạnh từ đầu tới chân. Loại thần vật này căn bản bọn họ không thể với tới, là chí bảo của Đại Thánh để lại trên đời, nếu so với thứ của gia tộc mình thì đúng là hơn xa.

Toàn thân Vương Thành Thiên lạnh toát. Lần đầu tiên hắn cảm thấy tử vong lại gần như vậy. Đối mặt với một kiện binh khí thế này, hắn có chết mấy chục lần cũng không thoát.

Huynh trưởng của hắn đã từng tranh đoạt vị trí gia chủ với Vương Thành Khôn, luận về thực lực cũng không kém. Thế hệ này của bọn họ trong Vương gia được mệnh danh là song hung, không ai dám chống lại.

Nhưng sự cường đại của bọn họ lại bị một đứa trẻ xóa nhòa đi. Thiếu niên Vương Đằng được lão tổ coi trọng, lần này tiếp quản chức vụ gia chủ tiếp theo.

Mà nay Vương Thành Khôn bị giết, huynh trưởng của hắn trở thành người có thực lực tranh đoạt chức vị gia chủ nhất. Đám người bọn họ càu xin cầm Tử Kim Chùy đi, để hắn dùng uy lực của Thánh binh diệt Thánh thể, xóa đi sỉ nhục của Vương gia, tăng cường oai nghiêm cho gia tộc, cũng nâng cao vị thế của huynh trưởng hắn.

Nhưng cuối cùng lại là một kết quả thế này. Đối phương có Thánh binh truyền thừa, khiến hắn giống như rơi xuống hầm băng.

- Muốn chúng ta quỳ xuống chịu chết, các ngươi cũng to gan thật.

Lệ Thiên cười lạnh

- Đừng mà…

Phía sau lưng Vương Thành Thiên có người run lẩy bẩy dưới uy áp của Thánh binh. Không có ai là không sợ chết, chỉ là khả năng chịu đựng sợ hãi tới đâu mà thôi.

Ông.

Hư không run rẩy. Hào quang trong tay Diệp Phàm lóe lên. Thần Nữ Lô bắn ra một luồng sáng vô cùng xinh đẹp, cố định chuôi Tử Kim Chùy tại chỗ, sau đó cuốn lại.

Hắn cầm trong tay vuốt nhẹ một cái, dung Thần Nữ Lô xóa toàn bộ thần thức ấn ký trên đó, sau đó cẩn thận quan sát.

- Đáng tiếc. Một kiện Thánh binh không trọn vẹn, bên trong cũng bị tồn thương nghiêm trọng rồi.

Binh khí này dù có tài liệu tốt nhưng đã bị hao tổn quá lớn, sinh mệnh lực cuối cùng cũng cạn kiệt. Thần linh hỏa bên trong đã bị dập tắt, bằng không căn bản không thể áp chế, cũng không thể bị hắn đoạt được.

Yến Nhất Tịch nói:

- Hỏng rồi mà cũng lợi hại như vây. Chúng ta có thể dùng Thần Nữ Lô trấn áp, bằng không đúng là không thu phục nổi đám thần linh trong Thánh binh. Tuy nhiên nó có khuyết điểm và tổn hại nghiêm trọng như vậy, về sau không dùng được vài lần nữa.

- Không sao. Dù sao cũng mạnh rồi.

Diệp Phàm nói.

Thánh binh thực đáng sợ, phải trấn phục thần linh bên trong mới có thể sử dụng, bằng không bất cứ lúc nào cũng có thể bị phản phệ, đánh chết tươi người nắm giữ nó. Đây là nguyên nhân mà các binh khí truyền lại đời sau của các thế lực lớn lại không sợ bị cướp đoạt. Bởi vì dù có cơ hội thu lấy thì địch nhân nắm trong tay cũng khó sử dụng nổi.

- Đám người các ngươi dám đoạt vật của gia tộc ta.

Vương Thành Thiên thấy Thánh binh hoàn toàn đổi chủ, tuy rằng chỉ là thứ không trọn vẹn nhưng vẫn là tổn thất lớn nhất với gia tộc, uất ức trong lòng có thể nghĩ cũng biết.

- Chế[email protected]#$%^& ngươi đi. Bây giờ còn mạnh miệng, chốc nữa mất mạng tha hồ nói.

Lệ Thiên nói. Hắn tiếp nhận Thần Nữ Lô, vung ra một luồng thần quang.

Vương Thành Thiên bay ngược trở lại, xương cốt gân mạch toàn thân vang lên răng rắc không ngừng, Luân Hải dập nát, Đạo Cung sụp đổ, Tiên Thai chảy máu, bị phế ngay tại chỗ, mất đi tu vi toàn thân.

- Ngươi…

Toàn thân Vương Thành Thiên run rẩy. mất hết can đảm. Hắn khổ tu cả đời nhưng hôm nay lại mất hoàn toàn rồi.

- Ngươi, ngươi cái gì?

Lệ Thiên tát một cái, đánh hắn ngã lắn trên mặt đất.

- Đừng giết chúng ta. Điều khiện gì chúng ta cũng có thể đồng ý.

Mấy người khác mất hết hồn vía, quỳ trên mặt đất, run rẩy toàn thân.

- Ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi các ngươi.

Diệp Phàm nở nụ cười. Sắp đánh vào Bắc Nguyên, hiểu biết đối với gia tộc này càng sâu lại càng tốt.

- Mấy tên súc sinh các ngươi…

Vương Thành Thiên không chỉ mắng đám tộc nhân mà còn mắng cả mấy người Diệp Phàm. Hắn còn muốn tiếp tục lớn tiếng nguyền rủa.

Ầm!

Diệp Phàm từ trên trời giáng xuống, đạp cho một đạp, đánh cả người hắn lún vào trong bùn đất, không bao giờ có thể nói được nữa, sau đó đá văng ra xa như một con chó chết.

Không lâu sau, Diệp Phàm từ miệng của mấy người kia biết được rất nhiều tin tưc có giá trị, cuối cùng dẫn mấy kẻ này tiến vào bộ lạc Man tộc, giao cho bọn họ tiếp tục thẩm vấn.

Người của bộ lạc tất nhiên hận bọn họ thấu xương, tự nhiên không có thủ đoạn dịu dàng gì, suýt nữa là lột da Vương Thành Thiên, dung gậy lớn xử lý, khiến hắn cũng sắp ngỏm tới nơi.

Khi Diệp Phàm rời đi đã xóa sạch dấu vết của chiến trường. Hắn không muốn lưu lại khí tức của Thánh binh viễn cổ, bởi vì hiện tại chưa phải thời khắc để lộ ra.

Không bao lâu sau những người khác dựng xong truyền tống trận, đuổi tới từ Hoàng Thành nhưng tất cả đều thất vọng. Chiến đấu đã chấm dứt từ lâu. BỌn họ cũng không thể nhìn thấy gì nữa.

Ô ô…

Tiếng kèn vang rền. Bộ lạc Man tộc điểm binh, chuẩn bị tiến đánh Bắc Nguyên. Hai lần có người tới huyết tẩy thôn xóm bọn họ, có thể nói là khinh người quá đáng.

Triệu tập tất cả cao thủ, bất kể quần cư trong núi hay là đang tu luyện ở mật thất, thậm chí bế quan cũng đều phải xuất hiện toàn bộ.

Tiếng kèn sừng bò cổ đại biểu cho chiến tranh, không phải thời điểm trọng đại không thôi lên, một khi vang lên thì tất có đại chiến kinh thế, động viên toàn tộc, máu nhuộm đất bằng.

Diệp Phàm cảm thấy có thể tấn công Bắc Nguyên rồi. Rất nhiều ánh mắt của các thế lực lớn đang tập trung vào Nam Lĩnh, lúc này bọn họ thoát đi, tiến vào Bắc Nguyên, tiến hành một trận chiến công thành.

Ô ô…

Tiếng kèn sừng bò thượng cổ vang dài, chấn động cả vạn dãy núi, vang vọng đại địa man cổ.

Ngao…

Một tiếng rống lớn khiến vạn sơn lay động. Một con Thương Long khổng lồ bay trên bầu trời, tạo thành một bóng đen rất khủng bố, phát ra khí tức khiến vạn linh run rẩy.

Nó có một đôi cánh đầy vẩy lớn, mỗi cánh có thể bao phủ cả một ngọn núi. Có thể tưởng tượng bá chủ bầu trời này đáng sợ tới thế nào.

Đây là sinh vật trong cơ thể có huyết mạch của Thương Long do lão tộc trưởng đời trước tự tay nuôi lớn, có chín ông lão ngồi xếp bằng trên lưng, tuổi tác rất lớn nhưng đều rất cuồng dã, mặc áo da thú, lưng đeo gậy nanh sói lớn. Tất cả đều cùng một tạo hình.

- Những người này…

Diệp Phàm giật mình. Những ông lão này đều khủng bố cực độ, mỗi người đều khoảng ba ngàn tuổi, là những hóa thạch sống của bộ lạc.

Rống.

Con Bạch Hổ phía bên kia gầm thét, từ sâu trong dãy núi lao ra, mỗi chân hạ xuống đều có thể đạp sụt một sườn núi, có lực phá hoại đáng sợ không gì sánh nổi

Đây là một đầu thần thủ hộ đáng sợ khác của Man tộc, đã sống hơn ba ngàn năm trăm năm, cao lớn như núi, yêu khí ngập trời.

Trên lưng nó có hơn ba mươi ông lão đáng sợ, đều hơn hai ngàn tuổi, tóc tai bù xù, tuy rằng bởi vì tuổi tác mà thân thể gày gò nhưng mà tinh thần đều phấn chấn mười phần, lưng đeo cự phủ, cầm đại côn trông rất dọa người.

Rống…

Tiếng gầm rống không dứt. Lần lượt các con man thú vọt tới, trên lưng đều có một vị cao thủ. Đây là một đám cường giả bối phận thấp hơn, không có tư cách ngồi trên hai con Thần thủ hộ.

Bọn họ để trần nửa người trên, ngồi trên một đám thu xương đồng da sắt, cơ thể như rồng có sừng, Kỳ Lân hoặc Thần Thú, mỗi người đều giống như Chiến Thần Man cổ vậy.

- Nhiều cao thủ như vậy sao? Nhân Dục Đạo của ta dù lúc cường thịnh nhất cũng không mạnh tới vậy đâu.

Lệ Thiên hít sâu một hơi toàn thân lạnh toát.

Bộ lạc Man tộc cổ xưa rất thần bí và cường đại, khó trách dám nói là Thần triều bất hủ nếu dám tới khi dễ cũng hoàn toàn giết sạch.

- Những mãnh nhân cưỡi man thú xuất hiện này có một số là đại năng đó. Nhiều người cường đại tới vậy

Yến Nhất Tịch cũng cảm thấy hít thở không thông.

Tiếng gầm rống liên tục truyền tới. Khắp núi đồi nơi nơi đều là bóng người. Tất cả đều bay lên trời, có già có trẻ, ai này đều vô cùng cuồng dã và cường tráng, cầm trong tay cổ binh nguyên thủy đáng sợ. Nhóm người này không có vật cưỡi nhưng pháp lực cũng rất dọa người, đứng khắp núi đồi, binh lực rất đông.

- Báo…

Từ xa có một người cưỡi một con ác điểu bay nhanh như chớp vào bên trong núi, lớn tiếng bẩm báo nói:

- Vương gia và mấy thế lực ở Nam Lĩnh tiến vào trong núi, lùng bắt tộc nhân ta, tuyên bố bất kể thôn xóm của Đông Phương Dã trốn tới đâu cũng phải đuổi giết, huyết tẩy tất cả.

Một ông Man tộc đứng lên, thân thể thẳng tắp trên đỉnh núi, mái tóc tung bay rối loạn, hét lớn:

- Vương gia Bắc Nguyên khinh người quá đáng, lần thứ ba huyết tẩy tộc nhân chúng ta. Các ngươi nói phải làm sao?

- Giết, giết thẳng tới Bắc Nguyên, dùng chiến lực cường đại nhất công phá gia tộc bọn chúng.

- Phản công. Công phá Vương gia Bắc Nguyên, khiến lửa giận của Chiến Thần Man Cổ thiêu đốt Bắc Nguyên.

- Bọn họ nếu muốn tắm máu tộc nhân chúng ta thì chúng ta liền giết tới gia tộc chúng, khiến cái gọi là thế gia thái cổ vĩnh viễn bị xóa tên khỏi thế gian này.

Nam nữ già trẻ đều rống giận, tràn ngập chiến ý.

Khắp núi đồi nơi nơi đều là bóng người. Tiếng người rống thú gầm vang động, tình cảm của mọi người đều xúc động, muốn giết thẳng tới Bắc Nguyên.

- Tốt. Ngày hôm nay tộc ta tập trung cao thủ, tiến quân tới Bắc Nguyên, giết cho bọn chúng người ngã ngựa đổ, đánh tan tác bọn chúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lão tộc trưởng trên núi rống to, khiến vô số người phía dưới hưởng ứng.

- ĐKM bọn chúng, đánh thẳng vào Bắc Nguyên, dánh nát trứng của bọn chúng.

- Khinh nhục tộc ta, muốn tắm máu nơi chúng ta sống, không thể nhịn được nữa. San bằng bọn chúng.

- ĐM bọn chúng.

Đại quân Man tộc phấp phới tinh kỳ, sát khi xông lên tận trời. Tất cả đều tràn ngập chiến ý, vung đại bổng, máu huyết sôi trào, hận không thể lập tức giết kẻ địch.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí