Diệp Phàm lẳng lặng đứng yên rất lâu, sau đó tiếp tục nhấn vào chiếc di động của Liễu Y Y, lại phát hiện ra một đoạn ghi âm nữa.
"Ta muốn giết chết nàng, ngươi có thể làm gì được ta nào?"
Một âm thanh âm trầm lạnh lẽo truyền ra, khiến người ta nảy sinh sự chán ghét từ tận đáy lòng, có sự càn 1Ờ của tiểu nhân đắc chí, cũng có mùi máu tươi ác nghiệt vô tình.
"Ta cho ngươi thời gian một tháng, tìm được ngọn núi lửa chết này, sau đó lập tức lăn tới đây mà quỳ trước mặt ta, nếu không ta tất nhiên sẽ một đao giết chết nàng."
Thanh âm lạnh như băng, giống như từng luồng âm phong thổi qua, tràn ngập oán độc và phẫn uất, âm thanh nghiến răng nghiến lợi này giống như đang gậm nhấm xương cốt của người ta, tràn ngập hận ý.
Ba!
Diệp Phàm khép lại di động, nhìn chằm chằm vào hồ nước trong vắt như ngọc cách đó không xa, hơi nước lượn lờ bốc lên, vài vị tiên tử lượn qua, vô cùng xinh đẹp xuất trần.
"Thời gian một tháng, khiến cho ta mệt mỏi đi tìm, nếu như người trong bóng tối này vẫn muốn giết nàng thì sao? Rốt cuộc thì sự tự tin và tinh thần cũng bị tra tấn đến mệt mỏi, còn làm được gì nữa?"
Chỉ có thù hận thật lớn thì mới có thể âm độc tới mức này, suy đi tính lại thì quả thực cũng có vài người như vậy, nhưng rất khó xác định rốt cuộc đó là ai.
Diệp Phàm yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, lại mờ di động của Liễu Y Y ra, nghe lại đoạn ghi âm đó, âm thanh oán độc tiếp tục được phát ra.
"Vóc dáng tiều tụy này đang phải quỳ gối trước mặt ta, yên lặng chờ ngươi tới cầu xin ta, nếu không ta sẽ lần lượt giết chết tất cả các người quen cũ của ngươi".
Tiếng gió lít rất lớn, trong di động còn phát ra tiếng ồ ồ, hẳn là hắn đang đứng trên một ngọn núi rất cao, nếu chú ý thì còn nghe được từng tiếng thông reo như có như không.
"Tiếng thông reo, gió mạnh, còn có âm thanh nhè nhẹ của một vài bông tuyết bay xuống, mà hiện tại lại là mùa mà hoa cỏ đang đua nở!"
Diệp Phàm nhìn về phía xa xa trầm tư.
Diệp Phàm lại nhấn tiếp di động, phát hiện ra hình ảnh của Trương Văn Xương, hắn đang đứng trên ngọn Chuyết Phong, đang thổ nạp ánh bình minh, thất khiếu có các luồng tinh khí như rồng đang lưu động.
Rất rõ ràng rằng từ sau khi hắn nhận lão nhân Lý Nhược Ngu làm thầy thì tu vi có sự tiến bộ vượt bậc, khí chất cũng không còn suy sụp nữa, nảy sinh biến hóa rất lớn.
"Thấy chưa, đây chính là kẻ thứ hai mà sau này ta sẽ giết chết, ngươi mà không đến quỳ trước mặt ta để cầu xin, thì ba tháng sau tên này sẽ chết rất thảm thiết."
Âm thanh độc ác như lệ quỷ đang trầm thấp lít gào, quanh quẩn đâu đây, rất tàn nhẫn, khiến người ta rất không thoải mái và sinh ra chán ghét.
"Cũng không chỉ có hai người bọn họ đâu, từ nay về sau còn có thể có người thứ ba, người thứ tư... Cho tới khi tất cả những kẻ mà ngươi biết đều chết hết!"
Diệp Phàm day day huyệt thái dương, tên này biết tất cả những chuyện mà Diệp Phàm đã trải qua, nhưng lại không có chút e dè nào, hắn đứng dậy, trong đôi mắt bắn ra hai luồng sáng lạnh lẽo.
"Đương nhiên, ngươi có thể không đến, không quan tâm đến sống chết của bọn họ, lựa chọn độc ác vô tình để sống sót, bỏ mặc cho bọn họ toàn bộ chết đi, nhưng sau này chính ta sẽ chủ động tìm tới ngươi!"
Ba!
Diệp Phàm gặp chiếc di động này lại, hiện tại tên này không phải là đối thủ của hắn, hoặc là không có mười phần nắm chắc, do đó mới nói với giọng điệu như vậy.
Có thể khẳng định một điều là, một khi hắn rời khỏi Dao Trì thì sẽ đi vào trong con đường chết, đối phương không muốn một mình giao chiến với hắn, mà là muốn dẫn động vô số cường giả tiêu diệt hắn.
"Đừng có mà đưa tới người giúp đỡ nào khác, ta chỉ cho ngươi cơ hội anh hùng đơn độc cứu mỹ nhân thôi, ta vẫn đang chờ mong cái cảnh ngươi quỳ xuống trước mặt ta đây này, hắc hắc..." Đây là câu nói cuối cùng, tàn nhẫn mà vô tình.
Diệp Phàm trầm tư, tên này rất hiểu tính cách của hắn, đã đoán trước rằng hắn nhất định sẽ đi, sẽ không bỏ qua cố nhân này một cách vô tình.
Hắn đứng dậy, chầm chậm bước đi xung quanh các hồ nước, từng nụ hoa rực rỡ, đua nhau khoe sắc tỏa hương, tạo thành một vùng đầy mộng ảo mà xinh đẹp.
- Diệp công tử, xin dừng bước!
Một mỹ nhân áo trắng ngăn hắn lại, không cho hắn đi tiếp, trên mặt có một chút đỏ ừng.
Phía trước có hơi nước mờ ảo bốc lên, tiên khí màu trắng lưu chuyển, có âm thanh nữ nhân nghịch nước truyền đến.
Diệp Phàm khẽ cười, chỉ suy nghĩ một chút thôi mà đã vô tình đi tới nơi các tiên tử Dao Trì tắm nia, hắn liền cười cười, bước quay trở lại.
- Ngươi có tâm sự gì sao, tại sao lại suy nghĩ xuất thần mà bước tới tận nơi này?
Một âm thanh êm tai dịu nhẹ truyền đến, trong đó dường như còn có một chút
lôi cuốn, giống như một chúc tiên âm gột nia tâm hồn.
Dao Trì Thánh nữ bước từ trong Tiên Hồ ra, là lướt đi tới, trên thân khoác một chiếc áo trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh ướt sùng, làn da phấn hồng còn vương vấn một vài giọt nước.
Trong Dao Trì Thánh Địa thì nàng cũng không che đi tiên nhan của mình, đã sớm bị Thần Nhãn của Diệp Phàm nhìn thấy rõ, nên cũng không cần phải che đi một cách vô nghĩa nữa.
- Gặp phải một chút việc mà thôi, có chút thất thần, may mà không đi vào trong Tiên Trì, nếu không thì các tiên tử có lẽ sẽ liều mạng với ta mất!
Diệp Phàm cười nói, tuy nhiên trên mặt lại hiện lên một tia tiếc nuối.
Dao Trì Thánh nữ không nói gì, chi lườm hắn một cái, nói:
- Chuyện gì khiến cho ngươi thất thần như vậy?
Đây là một khuôn mặt xinh đẹp vô song không tỳ vết, như ảo như mộng, hàng mi rất dài, đôi mắt như nước, nàng như một đóa tiên hoa nổi lên trên mặt nước, trong suốt tuyệt lệ, khí chất vô trần thoát tục.
Những giọt nước còn dính trên mái tóc và làn da mềm mại, mỗi một cái nhăn mặt nhíu mày của Dao Trì Thánh nữ đều chấn động lòng người.
Đây là một khuôn mặt hoàn mỹ giống như của Nhan Như Ngọc, không có chút tì vết nào, có thể giống như An Diệu Y cạnh tranh vị trí đệ nhất mỹ nữ của Đông Hoang, vẻ xinh đẹp khiến người ta hít thờ không thông.
Nếu muốn dùng từ Quảng Hàn tiên tử đến để khen ngợi thì cùng chỉ có nàng mới xứng đáng, chỉ có người không dính chút khói lửa nhân gian như nàng thì mới được so như vậy, còn các nữ nhân khác thì không thể nào với tới được.
- Ngươi biết nơi này là ở đâu không?
Diệp Phàm lấy chiếc di động ra, phát lại hình ảnh trong đó.
- Đây là cái gì?
Dao Trì Thánh nữ kinh ngạc, từng giọt nước chảy dọc theo làn da như trắng như ngã voi của nàng, phát ra ánh sáng bảy màu xinh đẹp.
Tuy rằng nàng xinh đẹp thông minh, nhưng lúc này cùng khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên thất thố.
- Đây là một thần vật đến từ Vực ngoại, nếu có thời gian thì ta sẽ giải thích ti mỉ kỳ càng hơn cho tiên tử!
Diệp Phàm kể lại rõ ràng chân tướng một lần.
- Tại Đông Hoang rộng lớn mênh mông, có vô cùng vô tận ngọn núi như vậy, trong ngày hè nắng chói chan lại có tuyết, thì có khoảng vạn chỗ như vậy, thậm chí còn nhiều hơn, Tuy nhiên, lại có tiếng thông reo, trong hoàn cảnh này thì không nghi ngờ gì nữa là ở trong băng tùng, có thể loại bỏ chín phần khả năng khác rồi.
Dao Trì Thánh nữ nói tới đây, thoáng nhìn qua hắn, nói:
- Nhưng vấn đề mấu chốt chính là bọn họ muốn ngươi bước ra khỏi Dao Trì!
- Không sai, đây mới là chỗ mấu chốt nhất, khi đó thì sẽ bước vào trong sát cục của bọn họ.
Diệp Phàm gật đầu.
- Ngươi phải đi cứu người này hay sao?
Dao Trì Thánh nữ hỏi, đây rõ ràng là tử cục, lại còn chủ động tiến vào, chỉ e làng sẽ không có kết quả gì tốt cả.
- Đúng thế, ta không muốn nàng bị giết chết!
Diệp Phàm thờ dài, hắn không thể lạnh lùng vô tình như vậy được.
- Kẻ địch này xem ra rất hiểu rõ ngươi, xác định rõ ràng là ngươi sẽ đi, hắn rất hiểu rõ tính cách của ngươi a!
Dao Trì Thánh nữ nhắc nhờ.
- Ta biết!
Diệp Phàm gật đầu.
- Ngươi muốn chúng ta giúp gì không?
Dao Trì Thánh nữ hỏi.
Diệp Phàm thầm than, đối phương đã không cho phép hắn đưa ngươi đi cùng, cho dù không giết chết được hắn, nhưng lại chắc chắn sẽ giết chết Liễu Y Y a. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.com
Đây là một vấn đề nan giải bày ra trước mặt hắn, biết rõ đây là một sát cục, nhưng không thể không nhảy vào, không có cách nào tránh được cả.
Trong ngày này, Diệp Phàm chỉ ngồi bên hồ, yên lặng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đứng dậy, mời Dao Trì tìm giúp địa phương đó, hắn cần phải đi gặp mới được.
- Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đi chịu chết sao?
Dao Trì Thánh nữ giật mình.
- Ta sẽ không để bản thân lâm vào tuyệt cảnh đâu, chỉ là thực sự có nhiều thứ rất khó khăn, khó mà nói trước được.
Diệp Phàm cùng nhíu mày.
- Ngươi còn có biện pháp nào khác không? Không cho người khác đi cùng, đây hẳn là cục diện phải chết a!
Dao Trì Thánh nữ nói.
Diệp Phàm muốn Dao Trì hỗ trợ tìm ra địa phương đó, lại nhờ người đi mời Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương, mời bọn họ xuất hiện trong thời khắc mấu chốt.
Sau đó, hắn liền bế quan, không ngừng khổ tu, giống như là đã buông bỏ tất cả, tìm hiểu đại đạo của mình.
Tới tận cuối tháng, hắn mới xuất quan, tính khí thần mười phần dồi dào, điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, liền hỏi tình hình trước mắt tới đâu rồi.
- Nếu không lầm thì đó là Hỏa Ma Lĩnh, nằm ở khu vực trung bộ của Đông Hoang.
Dao Trì Thánh nữ đáp.
- Ca ca, bá bá bọn họ tới đây...!
Cô bé con chạy tới, theo sau còn có Xích Long lão đạo, Khổng Tước Vương, bọn họ đã tới đây rất nhiều ngày rồi.
Diệp Phàm lại mờ những hình ảnh kia, cho bọn họ nhìn qua.
"Giống như một con chó tới quỳ trước mặt ta..."
Khi đại hắc cẩu nghe tới câu nói oán độc này, nó còn phẫn uất hơn cả Diệp Phàm, không ngừng kêu gào:
- Cái gì mà giống như một con chó... Con bà nó, bổn hoàng nhất định phải hành hạ tên này tới chết, ta muốn hắn trở thành thú sủng của nhân sủng của ta, a... a... a...!
- Tỷ tỷ này thật là đáng thương a!
Cô bé con nhìn thấy Liễu Y Y đang lảo đảo bước đi, lưu lại từng vết máu trên miệng ngọn núi lửa chết, nàng không đành lòng, không dám nhìn tiếp.
Diệp Phàm đứng dậy nói:
- Đi, hiện giờ đi giết bọn hắn.
Dao Trì Thánh nữ kinh ngạc, không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra, nếu là đi phó ước như vậy thì rõ ràng là rơi vào tử cục, làm sao mà hắn tránh được cái chết, lại còn muốn huyết tẩy đối phương nữa chứ.
- Người trẻ tuổi, cần phải suy nghĩ cho kỳ!
Một vị Thái thượng trưởng lão của Dao Trì khuyên bảo.
- Không cần phải e ngại làm gì, cứ xông đến chém chết những tên đó là xong.
Xích Long lão đạo nói.
Diệp Phàm tậng hắn một quả Thánh quả, đây là ân đức cho thêm thọ nguyên a, hắn nhận được tin, liền là người đầu tiên chạy tới đây, hiện tại hắn đã có thể hoành hành khắp Đông Hoang, tất nhiên là không sợ kẻ nào rồi.
Trên đầu Khổng Tước Vương có lơ lửng Hỗn Độn Bảo Ấn, có hàng vạn luồng quang hoa đang lưu chuyển, khí thế bễ nghễ thiên hạ, không e ngại trận ác chiến nào cả, ngay cả gặp phải những tồn tại từ thời xa xưa thì cùng dám đánh một trận.
Vào lúc cuối cùng, Ô Nha đạo nhân nhận được tin tức, cùng đi tới Dao Trì, vị cự phách tuyệt thế của Yêu tộc này vừa hiện thân, thì đội hình của hắn lại càng cường đại thêm.
- Đi Trung Vực, giết tới mức máu chảy thành sông đi!
Vực môn xuất hiện, bên trong là một vùng tối đen như mực, Diệp Phàm, Xích Long đạo nhân và vài vị Thái thượng trưởng lão của Dao Trì cùng lần lượt đi vào, biến mất khỏi vùng đất yên bình này của Dao Trì.
-o0o-