Truyền đến một tiếng nổ, toàn thân Diệp Phàm sáng lạn màu vàng kim, các loại Thần ngân bay múa, pháp tắc vô cùng tận, đây là pháp hắn tham khảo Hoàng Kim Thần Tàng mà khai sáng ra.
Ngày nay không phải các loại binh khí bay múa, mà là sinh linh Tiên vực đều xuất hiện, vạn kiếp thêm thân buông xuống thế gian.
Côn bằng gào thét trong vũ trụ, giương cánh vỗ một kích tinh hà đứt đoạn. Chân long rống một tiếng, thân thể dài to lớn cuốn một vòng, tinh không trở thành bột mịn. Chu tước há mồm phun ra vô tận tiên hỏa, đốt sạch vòm trời...
Giờ khắc này, Diệp Phàm trở nên cực kỳ nguy hiểm, pháp tắc phát ra, trước giải quyết vấn đề nguyền rủa trên bản thân, sau đó ngăn cản tất cả anh linh ở bên ngoài, thần ngân bắn vụt ra va chạm từng cái từng cái.
"Ầm!"
Cuối cùng nơi này nổ tung, vô số thần linh kia đều vỡ nát, mà thần ngân của hắn cùng dần dần ảm đạm đi.
Đây là công kích của bí pháp kinh người, trận chiến vừa bắt đầu đã chấn cho vòm trời rách toạt, tinh hà thành bụi bậm, nơi này vô cùng khủng bố. Thế nhưng, trên dưới và bốn phương vòm trời như trước có rất nhiều tấm bia đá, chúng nó vẫn chưa biến mất.
- Người trẻ tuổi không tệ, có chút thủ đoạn. Tuy nhiên còn chưa thấm vào đâu a!
Quân Tuyên nói.
Lúc này, mỗi một tấm bia đá đều đang nhỏ máu, chậm rãi rơi xuống, tản phát ra khí tức Hoàng Đạo cường đại, rồi sau đó biển máu xuất hiện bao phủ toàn bộ nơi này.
- Đi luân hồi đi!
Quân Tuyên hét lớn.
Biển máu mênh mông, trong đó xuất hiện một cánh cửa thật lớn, phía trên viết hai chữ: Luân Hồi, như phải hút Diệp Phàm đi vào.
- Ngươi có quan hệ gì với Địa phủ?
Diệp Phàm quát hỏi.
- Ngươi hẳn là hỏi ta có quan hệ gì với Minh. Hoàng!
Quân Tuyên âm trầm nói.
Diệp Phàm trong lòng cả kinh, từ đầu đến cuối cảm thấy Luân Hồi Hải có chút giống với Địa phủ, ngày nay được chứng thật. Hắn không khỏi nhìn chằm chằm vào đối phương, muốn nhìn thấu hư thật của hắn.
"Ầm!"
Biển máu vô bờ bến, cánh cửa kia hạ xuống, bao lấy Diệp Phàm định cắn nuốt hắn đi vào.
Diệp Phàm không sợ đẩy ra hai tay, một đôi nắm tay phát sáng rực rỡ, từng đợt từng đợt tiên tinh tuôn chảy ra, làm cho đạo tắc của hắn thăng hoa, dập nát thiên địa.
Diệp Phàm tiến vào Đạo môn, tung một quyền đánh tới phía trước, dùng mãnh vô địch! Giờ khắc này tinh thần của hắn tập trung cao độ, dựa vào một đôi nắm tay dập nát thiên địa.
Luân Hồi Môn run rẩy dữ dội, chịu đựng đòn nghiêm trọng của Diệp Phàm, nhưng thủy chung không bị phá hủy. Cuối cùng khi nắm tay Diệp Phàm gần như bốc cháy lên, nó mới phát ra một tiếng vỡ vụn trời sụp đất nứt.
Biển máu sôi trào, Luân Hồi Môn vỡ nát, địa phương này đổ nát tan hoang, Diệp Phàm đứng sừng sững ở trên đó, xông ra ngoài.
- Năm đó, sau khi Minh Tôn khai sáng Địa phủ từng đi tìm ta, ngồi luận đạo!
Quân Tuyên nói ra tin tức cực kỳ kinh người.
Diệp Phàm chấn động mạnh trong lòng, người này khẳng định là một lão cổ xưa không thể cổ hơn nữa.
- Sau lại, rất nhiều người đều cho rằng ta đã chết, lại không biết ta thay đổi một thân phận, tiến vào Luân Hồi Hải, tuổi thanh xuân a, năm tháng cao chót vót a, thật khiến người ta hoài niệm!
Hắn khẽ nói.
Hắn vốn là một người như Ma Thần, hiện tại lại bày ra bộ dáng này: có chút xuất thần, có chút phảng phất, nhớ lại quá khứ, thật làm cho người ta kinh ngạc.
Diệp Phàm biệt, đây là một vị cổ tôn, hẳn là một vị trong chín đại Thiên Tôn, là nhân vật trong thần thoại, lai lịch lớn kinh người!
Trường Sinh Thiên Tôn nghĩ rằng hắn là lão già còn sống cổ xưa nhất, nhưng trong Luân Hồi Hải còn có một người biến hóa thân phận, giống nhau không có chết.
- Ngươi là người nào trong chín đại Thiên Tôn?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Quân Tuỵên nở nụ cười. Tên thật của chín Thiên Tôn còn xa không vang dội và huy hoàng bằng danh hiệu của họ năm đó, chưa từng truyền lưu thế gian.
- Ta quản ngươi là ai, nếu đã là cừu địch, cứ giết chết không làm!
Diệp Phàm quát lạnh.
- Có chí khí!
Quân Tuyên gật đầu, thanh âm trầm thấp, thực ung dung trấn định.
Diệp Phàm phát hiện, những cổ Bi này thực quỷ dị, che đậy thiên địa, ngăn chặn khí tức nơi đây, bọn họ nói chuyện cũng che giấu đi không truyền ra ngoài.
Mà lúc này, ánh mắt Quân Tuyên thực yêu dị, nhìn đi nhìn lại thân thể hắn, lộ ra một loại sáng rọi quỷ dị, có chút khiếp người.
- Ngày đó ra tay, ngươi đặc biệt nhất đuổi giết ta không dứt, xem ra có nguyên nhân nào đó!
Diệp Phàm nhìn thẳng vào hắn, muốn nhìn thấu linh hồn của hắn.
- Ta từng lật xem qua kinh văn của Minh Hoàng, nhận được không ít dẫn dắt. Ta thay đổi một thân phận, là bởi vì ta thay đổi một khối thân thể và bộ phận nguyên thần, ngày nay ta đã không xem như là ta thuần túy!
Quân Tuyên cười nói. Bất kể thấy thế nào đều có chút dọa người, răng nanh trắng tinh chớp động hàn quang, con ngươi lóe lên điểm điểm sáng bạc.
- Ngươi có ý tử gì?
Diệp Phàm hỏi. Hai người ngưng chiến đấu, tiến hành giằng co, mà đạo tắc các thứ đều đang tích tụ, bất cứ lúc nào sẽ bùng nổ một kích kinh thiên động địa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
- Thời đại thần thoại, ta ngủ đông, tới đời sau gặp được một người sắp thành đạo, khi độ kiếp kinh thiên động địa giống như ngươi vậy. Hắn gần như bước vào trong lĩnh vực Hoàng Đạo, lại biến thành ta!
Quân Tuyên nói.
Hắn nói giọng không cao, như là nói một chuyện thực bình thường, nhưng lại khiến người ta sợ hãi. Không ngờ hắn lại nghịch đoạt tạo hóa của một người, quả thực đáng sợ.
Một đời đó hắn thăng hoa cực hạn, áp chế người thành đạo kia, đoạt thân thể, nguyên thần của người kia, cũng dung hợp với người kia trở thành hắn ngày nay.
- Ngươi là một con quái vật!
- Xem như vậy đi! Người kia bị ta tiêu hóa, tất cả nguyên thần hỗn hợp cùng một chỗ, nhưng phần lớn đều là của ta!
Quân Tuyên nói.
Đây cũng coi như là một loại pháp trường sinh, cực kỳ quỷ dị giống như Minh Hoàng chết rồi tái sinh, có điểm âm trầm khủng bố.
- Hiện tại ngươi tập trung vào ta?
- Không sai! Ta cảm thấy ngươi có thể kéo dài sinh mệnh cho ta! Ngày đó nhiều người tại hiện trường như vậy, chỉ có thể không ngừng ra đòn nghiêm trọng với ngươi, hiện tại dường như có thể đọ sức với sinh mệnh một đời. Ngươi thực không tệ!
Quân Tuyên nói.
- Ngươi cho rằng có thể đoạt thân thể ta đồng thời dung hợp với nguyên thần ta được sao?
Diệp Phàm cười lạnh.
- Không thử làm sao biết! Dù sao cũng sắp chống đỡ không được, thành công ta sẽ là cây khô gặp mùa xuân, thất bại không phải chỉ là chết thôi sao, không có gì đáng ngại!
Quân Tuyên nói rất bình tĩnh.
- Ngươi liệu định ta sẽ tìm đến ngươi, cho nên đã chuẩn bị tốt?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không tính vậy! Trong lòng ta rất do dự, nếu ngươi không bức ta, nói không chừng ta sẽ còn tiếp tục ngủ đông một đoạn thời gian, chờ tới khi ngươi nếm thử thành Đế, mới đi tìm ngươi!
Quân Tuyên mỉm cười nói.
Hắn sống lâu như vậy, tuy rằng mong được trường sinh, nhưng cũng không sợ hãi cái chết bao nhiêu, hắn đã trải qua quá nhiều lần rồi.
- Vậy hôm nay chính ngươi đi tìm chết đi!
Diệp Phàm hét lớn.
Hắn dùng hết toàn lực ra tay, vô tận Thần huy bùng nổ, phát ra hào quang chói mắt nhất, dựng thân ở lĩnh vực Thần cấm, vung Thiên Đế Quyền đánh tới phía trước.
Thực lực của hắn cực nhanh tăng lên, đạt tới một trình độ nghe mà rợn cả người, khí tức Hoàng Đạo tràn ngập, có thể khiêu chiến với Đại đế không phải là lời nói để nói mà thôi.
Địa phương này sôi trào hừng hực, rất nhiều tấm bia đá nổ tung, rốt cuộc không chịu nổi loại uy áp này. Tuy nhiên văn bia cũng không bị hủy, mà hóa thành pháp tắc đan vào ở trong này.
Giữa hai người bạo phát đại chiến kịch liệt nhất!
Một trận chiến này kinh thiên địa khiếp quỷ thần, khắp nơi vũ trụ đều kinh khiếp, phàm là sinh linh đều sợ run. Khí tức Hoàng Đạo quá mức khủng bố, chiến đấu như vậy xưa nay hiếm thấy.
- Lĩnh vực Thần cấm là cơ bản của Đại đế rèn luyện hàng ngày, không coi là gì!
Quân Tuyên nói, đồng dạng cũng tấn chức vào lĩnh vực này, quyết đấu với Diệp Phàm.
"Ầm!"
Diệp Phàm thi triển dị tượng, chung quanh hắn hiện lên mặt trời mặt trăng núi sông, Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, các loại cảnh vật dầy đặc hỗn loạn, đan vào thành một thế giới hỗn độn, muốn nuốt Quân Tuyên đi vào.
Chém giết kịch liệt, tất cả văn bia hóa thành pháp tắc Hoàng Đạo đều không có đi vào, bị dập nát, hóa thành tiên quang căn nguyên nhất phóng ra tứ phía.
- Sớm một chút thăng hoa cực hạn đi, bằng không ngươi không có cơ hội!
Diệp Phàm nói.
- Không nhọc lòng ngươi quan tâm! Thời khắc tốt đẹp nhất cuối cùng sẽ tới!
Tuy rằng trong miệng Quân Tuyên nói như vậy, nhưng một chút cũng không dám sơ suất, hắn vận dụng thủ đoạn cực hạn, ngay cả binh khí đều chấn ra.
Bảo bình trong tay Quân Tuyên phát sáng, biến bạc hắn thu vào trước đó tấn công mà ra, như tiên tinh vô cùng tận, ẩn chứa pháp tắc đại đạo chí cường, muốn tuyệt sát Diệp Phàm.
Đó là Luân Hồi Hải, một loại vật chất phi thường khủng bố.
- Tới!
Quân Tuyên rống to một tiếng, toàn thân phát sáng, hắn đang kêu gọi một loại vật thần kỳ gì đó, từ Bắc Đẩu Tinh Vực bay tới.
Đó là một vũng nước hồ nhỏ sáng lóng lánh, từ Thánh Nhai vỡ nát nơi đó bay lên, rất nhanh vọt đi về phía trời cao, sau đó chìm sâu vào trong vũ trụ.
- Luân Hồi Hồ, chẳng lẽ Minh Hoàng xuất thế?
- Không đúng! Là người giao chiến trong vũ trụ kia kêu gọi tới, hắn không có khả năng là Minh Hoàng!
Giờ khắc này, ngay cả người trong cấm địa Sinh Mệnh đều vô cùng kinh ngạc.
Cái hồ nhỏ trong suốt, chìm sâu vào chiến trường vũ trụ, sau đó hợp nhất với Luân Hồi Hải, lập tức làm cho nó khác hẳn, như là có thể chiếu rọi kiếp trước kiếp này khiến người ta lạc lối!
- Đây là vật của Minh Hoàng khi lột xác lưu lại. Ta từng xem qua Cổ Kinh của hắn, hôm nay mượn đến dùng một chút!
Quân Tuyên nói.
Diệp Phàm khiếp sợ! Đương nhiên hắn đã nhìn thấy qua cái hồ nhỏ này, năm đó Lão Phong Tử, cô bé đều ở trước cái hồ này ngẩn người, mà cô bé lại bởi vậy mà nhìn thấy một góc tương lai.
- Luân Hồi Hồ... không ngờ là của Minh Hoàng lưu lại!
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm nghe nói tới.
Thế gian có ba loại đồ vật vô cùng quỷ dị và thần bí: Luân Hồi Hồ, Thần Hồn Đàm, Phi Tiên Bộc. Kỳ thật đều là kết quả vì trường sinh của chí tôn mà lưu lại, Diệp Phàm đã tận mắt thấy hai loại trong đó, nhưng chúng có diệu dụng gì thì không hiểu nhiều lắm.
Nước hồ trong suốt kia rơi vào trong biển, làm cho khắp nước biển đều có linh hồn, bao phủ Diệp Phàm, muốn chiếu rọi kiếp trước kiếp này của hắn.
- Tận tình thưởng thức đi!
Quân Tuyên nói.
Loại đồ vật này ngay cả hắn đều không thể đi vào, bởi vì nó rất quỷ dị có thể chiếu rọi ra tương lai, nhưng cũng có thể phát sinh các loại bất trắc, ngay cả Minh Hoàng sau khi lột xác đều vứt bỏ nó.
- Sát!
Diệp Phàm rống to, hắn cũng không muốn dính vào loại đồ vật này, nhân quả và tương lai mấy thứ này nói không rõ, hắn chỉ tin tưởng vững chắc vào hiện tại, hắn tung một quyền đánh tới phía trước, phải đánh dập nát hoàn toàn.
Đại chiến bùng nổ, bọn họ vứt bỏ sống chết.
Diệp Phàm ở trong Luân Hồi Hải tấn công, quấy lên sóng biển ngập trời, dị tượng của hắn dung hợp làm một, chặn lại loại vật này, không có lây dính một giọt vào mình.
Mà hai tay hắn múa động, không ngừng kết ấn, ở đầu ngón tay diễn biến ra nhật nguyệt tinh hà, vạn vực chư thiên, hắn như là một Thần minh dẫn động những thiên thể này.
Khai thiên lập địa!
Diệp Phàm dùng đại thần thông vô thượng, ở trong này sáng lập tiểu thế giới, một cái lại một cái trong chớp mắt hơn cả ngàn cái, sau đó tất cả đều kích nổ tung.
"Ầm!"
Một ngàn cái tiểu thế giới dập nát, Luân Hồi Hải bị nổ khô cạn, giọt nước bắn ra khắp nơi vũ trụ.
"Ầm!"
Quân Tuyên hai tay cầm bảo bình Tiên Lệ Lục Kim, nhắm ngay Diệp Phàm, nơi đó phun ra hào quang hừng hực, là pháp tắc Hoàng Đạo cực hạn, quả thực giống như là diệt thế.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chìm nổi trên đỉnh đầu Diệp Phàm, trên vách đỉnh vạn linh đều hiện, ngay miệng đinh tràn ngập hỗn độn, như là một đại thế giới Tiên vực trấn áp tới phía trước.
"Đông!"
Bùng phát ra hào quang sáng lạn, dưới tấn công của pháp tắc Hoàng Đạo đáng sợ, địa phương này mai một, trở thành chủ đề hủy diệt.
- Ngươi là vị nào trong chín đại Thiên Tôn? Nếu không thăng hoa không có cơ hội nữa đâu!
Diệp Phàm nói.
- Ta sợ một khi ta thăng hoa, tái hiện uy thế ngày xưa, sẽ kinh động rất nhiều người a, có một số người sẽ sợ hãi!
Quân Tuyên nói, ánh mắt chớp động.
- Sát!
Diệp Phàm rống to.
Mà giờ khắc này, khí tức của Quân Tuyên thay đổi rồi, mi tâm sáng rực, cả thân thể phát sáng, hắn bắt đầu biến thành cực hạn, sắp tái hiện uy thế ngày xưa. Thân phận chân chính sắp trồi lên mặt nước.