Mưa máu bay ra, xương cốt trắng hếu tung khắp bốn phía. Một vị trảm đạo giả ngã xuống. Cái chết kiểu thế này thật sự là không còn chút thể diện gì nữa.
Khắp nơi này lặng ngắt như tờ, không ai dám nói gì, đều bị cảnh tượng này dọa cho ngây người.
Nam nhân này giống như Ma Thần, chỉ dùng một thương đã đánh chết Vương giả của Vạn Sơ Thánh Địa, chấn nát thi thể trước mắt Thánh chủ của bọn họ, một mình đứng sừng sững nơi đó, chấn nhiếp cả một Thánh địa.
Thế gian ai dám làm vậy? Nhiều năm như vậy không có ai lại không kiêng nể gì như thế, đặt mũi thương màu đen sắc bén vô cùng ngay gần mi tâm của Thánh chủ Vạn Sơ như vậy.
Rầm.
Trong đám người có người nuốt nước bọt, cảm thấy hít thở không thông. Nam nhân giống như thần ma này tỏa ra khí tức khiến người ta nhưng sắp nứt ra.
- Ngươi... là ai?
Trong đám người Vạn Sơ Thánh Địa có một vị nguyên lão cất giọng run run nói. Hắn không mở miệng không được. Tỉnh cảnh trước mặt của bọn họ rất đáng lo ngại, thanh danh mất sạch. Nam nhân này không chút tiếng động mà giết người của bọn họ khiến bọn họ vô cùng khó chịu.
Thần sắc Diệp Phàm rất bình tĩnh, không nói lời nào, ánh mắt đảo qua khiến người của Vạn Sơ Thánh Địa không dám nhìn trực tiếp, không tự chủ được mà cúi đầu.
Chỉ có mấy người cắn răng, tuy cũng không dám nói gì nhưng ánh mắt như băng, nắm tay rất chặt. Nhưng nhóm người này cũng không dám hành động lỗ mãng bởi biết mình không phải là đối thủ của đối phương.
Diệp Phàm nhìn lại, cây thương màu đen trong tay phải nâng lên điểm về phía trước, mũi thương sắc bén liền bắn ra một tia sáng đen.
Phụt!
Một người trong đó liền hóa thành sương mù máu. Nhân vật cấp bậc nguyên lão cường đại cũng không thấm vào đâu, đầu bị đánh tan nát ra.
Sau đó Diệp Phàm lại điểm vài cái nữa. Mấy người khác đều kêu to, mi tâm có hoa máu nở rộ, thân thể hóa thành bùn máu, chết không thể chết hơn nữa.
- Muốn bóp chết thiên tài à? Để ta giết sạch các ngươi.
Lời nói của Diệp Phàm không chút giao động tỉnh cảm, giống như đang nói về một chuyện nhỏ bé không đáng kể, nhưng rơi vào tai mọi người lại có các giác bất đồng, dường như là sóng to gió lớn vậy.
Bất kể là Vạn Sơ Thánh Địa hay là những tu sĩ trên các ngọn núi khác đều sợ ngây người. Đây là loại nhân vật nào? Coi thường một Thánh địa, sát phạt toàn bộ, khiến người ta sợ hãi.
Diệp Phàm dí mũi thương màu đen lên mi tâm của Thánh chủ Vạn Sơ. Nơi đó tuôn ra một vết máu. Trái tim những người phía sau đều ngừng đập. Người này gan lớn nghịch thiên, định bình định cả một Thánh địa sao?
Lúc này Diệp Phàm không hề nể mặt lưu tỉnh một chút nào, mũi thương trong tay bức áp một vị Thánh chủ, đứng trên quần hùng, khiến tất cả mọi người đều câm như hến.
Có thể nói hôm nay đã phát sinh đại sự long trời lở đất rồi.
Nếu vị tồn tại như Thần Ma này giết sạch toàn bộ nhóm người của Vạn Sơ Thánh Địa tại đâu thì tất nhiên sẽ dẫn tới sóng gió ngập trời, cuốn khắp thiên hạ.
Ngay cả các tộc thái cổ cũng không có ai dám hô hấp, lẳng lặng quan sát cảnh tượng này. Người này quá mạnh mẽ, áp bức cả một Thánh địa.
Cuối cùng Diệp Phàm chỉ thần thương lên bầu trời, rời khỏi mi tâm của Vạn Sơ Thánh chủ, không hạ sát thủ.
Vừa rồi giết vào nguyên lão, đánh chết tươi một trảm đạo giã đã là không tồi rồi. Hắn cũng không muốn đại khai sát giới với Vạn Sơ Thánh Địa. Dù sao cũng đều là Nhân tộc, làm thế hóa ra lại có lợi cho cổ tộc.
Một vòi máu tươi tuôn ra từ mi tâm của Vạn Sơ Thánh chủ nhưng lại không dám cử động, giống như bị uy áp nặng như ngọn núi lớn đè lên người. Chiến ý sắc bén linh hoạt này khiến hắn không thể chống lại nổi.
Mãi tới khi Diệp Phàm rời đi rồi hắn mới giống như hư thoát, mồ hôi lạnh chảy ướt toàn thân, nếu không phải có một vị đại năng tiến tới đõ thì hắn đã ngã lăn ra đất rồi.
Vạn Sơ Thánh Địa bại hoàn toàn rồi, ngoài chuyện Thánh tử không địch nổi Diệp Đồng ra thì đáng buồn nhất chính là bọn họ bị một nhân vật thần bí chấn nhiếp, khiến tất cả mọi người trong Thánh địa này đều không thể ngẩng đầu lên được nữa.
Không ai dám cất tiếng, nhìn theo bóng dáng của Diệp Phàm, thấy hắn bước từng bước đi xa, đều có cảm giác như hồi sinh từ cõi chết. Rất lâu sau hồ hôi lạnh vẫn chảy khắp toàn thân bọn họ, cả người lạnh lẽo.
Ầm!
Rốt cục khắp nơi trong dãy núi và Hỏa Linh Hác không còn yên tĩnh nữa. Tiếng xôn xao ngập trời vang lên. Không khí khẩn trương qua đi, mọi người đều không kìm nổi bắt đầu thảo luận.
- Kẻ này rốt cục là ai? Thật sự là quá cường đại. Một người mà trấn áp được cả Vạn Sơ Thánh Địa.
- Quả thực giống như thần linh vậy. Vì sao chưa bao giờ gặp nam nhân này nhỉ? Chẳng lẽ tự dưng xuất thế sao?
Xảy ra chuyện như thế này thì không ai có thể bình tĩnh lại được, tất cả đều vô cùng kích động. Ai cũng không ngờ lại xuất hiện một cao thủ như vậy, mạnh mẽ vô cùng.
Cách đó không xa, Diệp Đồng đã xuất ra đài trận, chuẩn bị mở cửa hư không ra rồi nhưng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mới ngừng lại.
- Cảm ơn thúc thúc.
Diệp Phàm gật đầu, mỉm cười nhưng cũng không nhiều lời, cầm thương hướng về một hướng khác bức tới.
Nơi đó chính là nơi cổ tộc theo dõi cuộc chiến, có rất nhiều sinh vật cổ mạnh mẽ. Lúc này hắn vẫn không hề sợ hãi bước tới, hiển nhiên là muốn giết ba vị trảm đạo giả khác.
Loại hành động này lập tức dẫn phát lên hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc. Người này quả thực to gan lớn mất, lập tức áp bức tiến vào các cổ tộc, không hề để ý chút nào.
- Thật sự là gan dạ hơn người, lại dám làm như vậy.
Rất nhiều tu sĩ Nhân tộc đều mở to hai mắt nhìn tới. Ngày nay ai chẳng biết các đại Cổ tộc mạnh mẽ, đều không dám trêu chọc vào. Không ngờ người này lại không hề để ý chút nào.
- Hừ.
Ở khu vực Cổ tộc lập tức có người phát ra tiếng hừ lạnh bất mãn, có rất nhiều ánh mắt lạnh như băng nhìn lại.
Nhưng Diệp Phàm lại chẳng thèm để ý, mang theo chiến thương màu đen vọt tới rất nhanh, như đi vào chỗ không người, căn bản chẳng coi mọi người vào đâu.
Trong mắt hắn chỉ có ba trảm đạo giả vừa rồi tấn công hắn, cũng là mấy người vừa rồi muốn gây bất lợi cho Diệp Đồng.
- Thật sự là can đảm, tấn công vào nơi tộc ta quan chiến, khinh thường chúng ta sao?
Có người cổ động, muốn liên hợp mấy đại tộc đồng loạt ra tay, giết ngược lại Diệp Phàm.
Phụt!
Diệp Phàm đơn giản mà trực tiếp, nâng tay vung thương. Một tia sáng đen sắc bén bắn ra. Đầu nhân vật cổ tộc cường đại kia nổ tung, phơi thây tại chỗ.
Hắn ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái, tiếp tục đi tới, không để ý tới cường giả cả tộc bên cạnh, chỉ nhìn về phía ba người xa xa.
- Ngươi... chư vị các ngươi thấy chưa? Giết hắn!
Có người trong bộ tộc kia rống giận. Không duyên cớ lại chết mất một vị cường giả siêu cấp, là ai cũng không thể nhịn nổi, muốn cổ động các tộc khác cùng ra tay.
- Ta không muốn giết người, các ngươi tốt nhất đừng ép ta.
Diệp Phàm thấy có người muốn động thủ, ánh mắt trong khoảnh khắc bùng lên, nhìn quét qua nhóm người này.
Bịch, bịch, bịch...
Cả đám người rút lui, mấy người đứng trước còn bị khí thế cường đại làm cho khiếp sợ, sắc mặt trắng như tuyết, không kìm nổi mà há mồm ho ra máu.
Mọi người đều lộ thần sắc không còn gì để nói. Người này thật sự quá cường đại, chỉ liếc một cái mà khiến tâm thần người ta suýt nữa là nổ tung.
- Giết. Sao có thể để một Nhân tộc làm càn được.
Lại có người kêu lên, cổ động mọi người tiến tới.
Tất cả có hai mươi mấy người ra tay. Bọn họ đến từ hai chủng tộc, cảm thấy rất phẫn nộ khi bị Diệp Phàm áp bức như vậy, cảm thấy tôn nghiêm bị mạo phạm.
Tia chớp bắn ra bốn phía. Đạo bảo tấn công tới. Các loại ánh sáng tập trung lại, hình thành một pháp hải sáng lạn. Rất nhiều trật tự thần liên đan xen với nhau.
Nhưng đối mặt với tất cả chuyện này, Diệp Phàm trực tiếp vung đại thương lên. Thần thương màu đen chấn cho hư không vặn vẹo, phát ra tiếng ô ô đáng sợ. Tám chín người liền hóa thành bùn máu ngay tại chỗ, ngay cả một thương cũng không chịu nổi.
Thần sắc Diệp Phàm trấn định, đi nhanh về phía trước. Đại thương chấn động, mũi thương màu đen phát ra một vùng sóng gợn, giống như sóng biển khuếch tán ra.
Đây là sóng thương, là thể hiện của đạo ngân.
Nó có tốc độ nhanh như Cực Quang, khiến một loạt tiếng thét vang lên. Mười mấy người còn lại đều mất mạng cả, hóa thành sương mù máu hết.
Mọi người đều kinh sợ. Nhân vật thế này thật sự là không còn gì để nói, không hề kiêng kị, thần chắn giết thần, phật cản thí phật.
Một mình đứng trong khu của cổ tộc, gặp ai ngăn cản liền giết kẻ đó, vẫn không hề giết lầm một ai, căn bản không hề do dự chút nào, chẳng coi cổ tộc vào đâu.
- Hắn đối mặt với hai chủng tộc cường đại mà giết như thái thịt vậy.
- Chuyện... chuyện này thật quá sức tưởng tượng. Người này rốt cục là ai. Giết cường giả Cổ tộc lại còn dễ hơn giết một con gà vậy.
Tất cả tu sĩ Nhân tộc phía sau đều ngẩn người, khiếp sợ vô cùng. Bọn họ chưa từng thấy có người mạnh như vậy bao giờ, không hề cho cổ tộc chút mặt mũi nào.
Phàm là người chắn đường ta thi giết không tha. Đây là cường giả từ đâu tới vậy?
Bước chân Diệp Phàm vẫn không dừng lại, vẫn đi về phía trước. Hắn bắn chết hai mươi mấy người khiến hai đại cường tộc mặt xám mày tro, bị trấn áp tại cổ tộc.
Kẻ này là kẻ nào? Bản thân mạnh mẽ chẳng lẽ không cố kỵ chút nào sao? Lại dám ra tay với bọn họ như vậy, khiến bọn họ đều không dám nói gì nữa.
- Ngươi rốt cục là ai?
Một người trong Vương tộc tiếng tăm lừng lẫy quát hỏi.
- Tên không quan trọng. Ta không muốn là địch với các ngươi, nhưng các ngươi đừng có cản ta. Hôm nay ta muốn giết ba người đó thì không ai cản nổi.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Ngay khi mọi người trong cổ tộc đều đang sợ hãi thì người này lại vác theo cây thương màu đen đi tới, cũng chẳng nhìn ai một cái. Khí tức cường đại tỏa ra khiến người ta run rẩy.
- Ngươi không thấy là làm quá rồi à? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
Một vị Cổ tộc cao tuổi lạnh lùng nói, trầm mặt xuống, thần sắc không tốt lắm. Lập tức lại có một đám người xông tới.
Bởi vì đây cũng không phải là trảm đạo giả bỉnh thường, uy danh chấn cổ tộc, sừng sững tên bậc thang thứ sáu của trảm đạo giả, có thể nhìn xuống tất cả vương giả trẻ tuổi.
Nhưng Diệp Phàm vẫn như cũ, bước chân không ngừng, không hề phản ứng, nhìn thẳng về phía trước. Một tay hắn cầm thương chỉ về phía ba vị trảm đạo giả khác, nhắm kỹ mục tiêu.
- Làm càn.
Phía bên này, con mắt hình thoi trên mi tâm của lão già kia dựng thẳng lên giận dữ. Một luồng sáng hừng hực tỏa ra, xuyên thủng hư không, đánh về phía xương trán Diệp Phàm.
Hắn đã trảm đạo tới cảnh giới này hơn ngàn năm, công tham tạo háo, có thể áp đảo các Vương giả trẻ tuổi, lúc này bị Diệp Phàm khinh thường thì tất nhiên rất nổi giận.
Bùng!
Diệp Phàm vung đại thương đánh lên tia sáng này, đập nát nó như thủy tinh, sau đó thét dài một tiếng, đánh về phía mục tiêu trước mặt.
- Ngươi...
Ba vị cường giả cổ tộc đều biển sắc, không ngờ Diệp Phàm lại mạnh mẽ như vậy, xông vào khu của cổ tộc, không giết được bọn họ thì không bỏ qua, không ai ngăn cản nổi.
- Tiến lên giết hắn cho ta.
Một người trong đó quát.
- Ta muốn giết ba người các ngươi, ai cản cũng vô dụng. Dám chặn đường ta đều sẽ bị ta giết sạch.
Diệp Phàm quát.
Ông.
Hư không run rẩy. Hắn cầm trường thương như lợi kiếm, bổ thẳng xuống phía dưới.
Keng.
Mũi thương màu đen không gì không phá nổi, bắn ra ánh sáng chói mắt, đánh nát binh khí của tên trảm đạo giả kia, giống như thiên kiếm chém xuống, vẽ lên một đường máu.
Mọi người đều chấn kinh. Bắt đầu từ mi tâm của vị trảm đạo giả kia, một vết máu xuất hiện, sau đó nhanh chóng tràn ra tới chân hắn. Phụt một tiếng, máu tươi bắn tung tóe. Thân thể hắn chia ra làm hai nửa, ngã sang một bên.
Diệp Phàm giống như Ma Thần, tóc đen tung bay, xoay người một cái. Thần thương trong tay đánh ra, ầm một tiếng lại phá hủy mấy chục kiện Pháp bảo, nhanh như điện giật, đánh tan chín loại pháp tắc trật tư, phụt một tiếng liền đâm thẳng mũi thương vào trong mi tâm của một vị trảm đạo giả khác.
Mọi người đều choáng váng. Diệp Phàm giết vị Vương giả này như cắt cỏ, căn bản chẳng tốn chút sức lực, máu tươi chảy từ thân thương xuống. Trên mặt người này tràn ngập thần sắc hoảng sợ.
Giết!
Lại có một đám người lao tới, miệng hô chém giết nhưng còn chưa hô hết câu thì hai trảm đạo giả đã chết tươi, khiến bọn họ vô cùng rung động.
Vút.
Diệp Phàm vung thần thương quét ngang. Cả đám cường giả cổ tộc đều hét lên thảm thiết. Một luồng sáng dài tới mấy trăm trượng đảo qua khu vực này. Mọi người đều bị chém ngang eo, ngã lăn ra vũng máu.
- Tới phiên ngươi.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào người thứ ba, một thương đâm thẳng tới, không hề cho chiêu thức hoa lệ, vô cùng giản dị.
Người này rống lớn, lân giáp toàn thân bay tán loạn, hóa thành sát binh chém tới. Các loại hào quang lóe lên, thể hiện ra pháp tắc mạnh nhất, tăng đạo hạnh tới cực hạn, đối kháng với đại địch.
Nhưng tất cả đều phí công vô ích. Một thương này của Diệp Phàm đập nát hư không, đánh cho trật tự thần liên và mấy chục kiện cổ bảo tan thành bột mịn.
Phụt.
Mũi thương của Diệp Phàm tiến vào trong ngực hắn, khiến mưa máu tung bay, chưa rơi xuống đất đã hóa thành tro tàn. Ánh sáng toàn thân hắn bốc hơi hoàn toàn, hình thần câu diệt.
Thần sắc Diệp Phàm bình tĩnh, đi ngược trở lại, cây thương màu đen trong tay đánh đông chỉ tây, cứ mỗi một động tác là lại khiến một sinh mệnh biến mất, chém giết khắp nơi.
- Ngươi đáng chết.
Vương giả thành danh tu luyện tới cảnh giới trảm đạo đã hơn ngàn năm tức giận, con mắt dựng thẳng hình thoi ở mi tâm bắn ra một luồng sáng rực rỡ lóa mắt.
Thần sắc Diệp Phàm lạnh nhạt nói:
- Ta đã nói không muốn là địch với các ngươi rồi. Nhưng các ngươi đừng có ép ta.
- Tất cả đều xong lên cho ta.
Phía sau có người hét lớn, ra lệnh thay mặt cho Vương giả lâu đời kia. Một đám người liền vọt tới.
Nhưng lại càng nhiều cường giả cổ tộc lựa chọn bàng quan, không hề ra tay, không dám tiến lên.
Biểu hiện của Diệp Phàm vừa rồi quả thực rất kinh người, rất nhiều người đều bị trấn trụ, không dám hành động lỗ mãng, chân chính tiến lên đều là những người có liên quan trực tiếp.
Ầm!
Lão già có mắt trên trán thét dài một tiếng, trên đỉnh đầu hiện lên một bảo luân, trong tay cầm một thanh long đao chém xuống.
Trường thương trong tay Diệp Phàm rung lên, lần đầu tiên thúc dục tiềm năng trong cơ thể, lan tràn dọc theo thân thương. Đây là một loại dao động vô cùng tuyệt thế.
Giờ khắc này toàn thân thương màu đen phát ra tiếng vang giống như sóng thần, tỏa sáng hừng hực.
Nó giường như lột xác thành rồng, là một con hắc long có sinh mệnh. Khí tức khủng bố cuồn cuộn lao ra, giống như một vùng biển sao đang sôi trào vậy.
Mũi thương phát ra ngàn vạn tia sáng đen, bao phủ toàn bộ địa phương đó. Trong mắt thế nhân chỉ còn lại một cây thần thương màu đen này.
Ầm!
Mũi thương của Diệp Phàm đâm tới, phát ra tiếng vang long trời lở đất, khiến bầu trời mười phương vỡ nát. Từng luồng sáng đen bắn ra.
Long đao trong tay vị Vương giả cao tuổi kia tan thành bột phấn tại chỗ, bảo luân trên đầu cũng nổ tung. Một thương này ghim hắn cứng vào trong không trung.
Phụt!
Diệp Phàm hất thương một cái, sau đó dùng sức vung lên. Một cái đầu bay lên, rơi từ trên cổ người này xuống. Bay tung ra ngoài.
Hắn cũng không thèm nhìn một cái, tiếp tục đi về phía trước. Tất cả những người ngăn cản chỉ cần bị điểm một cái là chết hết. Con đường phía trước hắn đầy máu tươi, hài cốt thi thể liên tục rơi xuống.
Sau đó cường giả của cổ tộc rút lui như thủy triều, né tránh ra thành một con đường, giống như tránh né Thần Ma, sắc mặt tất cả mọi người đều tái nhợt.
- Đây là...
Mọi người của Nhân tộc đều rung động, quả thực không dám tin mọi chuyện.
Người này trong khoảnh khắc giết ba vị trảm đạo giả, một mình như đi vào chỗ không người, chém giết mạnh mẽ mà ra, dường như là một Chiến Thần thượng cổ vậy.