Đường Chuyên

Chương 961: Lần đông chinh đầu tiên của Lý Nhị (2)



Đợi Lý An Lan đi xa, Lý Thái ngồi phịch xuống nói:

- Phiền lớn rồi, phụ hoàng hạ lệnh Hình bộ thượng thư Vân quốc công làm Bình Nhưỡng đạo hành quân tổng quản, Lô Châu đô đốc Tả Nan Đương làm phó tổng quản, Trương Văn Can, Bàng Hiểu Thái, Trình Danh Chấn suất lĩnh bốn vạn ba nghìn sĩ tốt Giang, Hoài, Lĩnh, Giáp cưỡi năm trăm chiếc chiến thuyền xuất phát ở Lai Châu, vượt biển tiến về Bình Nhưỡng.

- Cùng lúc đó Anh quốc công Lý Thế Tích làm Liêu Đông đạo hành quân đại tổng quản, Lý Đạo Tông làm phó tổng quản, Trương Sĩ Quý, Chấp Thất Tư Lực, Ngô Hắc Thát, suất lĩnh sáu vạn bộ kỵ tiến quân Liêu Đông. Hạ lệnh tù chưởng Khiết Đan Vu Câu Chiết, Tân La vương Kim Thiện Đức, Bách Tế vương Phù Dư Nghĩa trợ chiến.

- Diệp Tử, hiện giờ đã qua một năm rồi, chúng ta ở Lĩnh Nam không hay biết gì, ngươi am hiểu Liêu Đông nhất, nói xem phụ hoàng ta lần này có thể bình đình Cao Ly, khiến chín châu toàn vẹn không?

Vân Diệp cười không đáp, Lý Thái nói với giọng hưng phấn, cho rằng tinh binh Đại Đường xuất phát, Cao Ly ắt đánh một trận là xong, lúc này hỏi Vân Diệp là muốn nghe lời khen ngợi.

- Bệ hạ văn thành võ đức, hô hấp khiến sông sinh sắc, nằm xuống như có sấm rền, uy của đế vương đủ phục tứ phương, lần này cầm kiếm thiên tử thảo phạt kẻ bất thần, mang theo toàn hùng sư hổ báo, Cao Ly nhỏ nhoi sẽ tan nát dưới thần uy của bệ hạ, chúng ta chỉ cần ca hát ngâm thơ là được.

Thấy Vân Diệp ca ngợi công đức, Lý Thái mắt mở to, kinh hãi nói:

- Ngươi nói phụ hoàng sẽ bại?

- Ta nói câu không lành đó bao giờ? Ta đang ca ngợi công đức, chứ không Ngũ Tử Tư phải treo đầu lên cổng thành nguyền rủa đại quân, đừng có đặt điều.

Vân Diệp miệng nói hay, nhưng mặt không có chút nụ cười nào:

- Vậy phải làm sao? Ngươi chẳng đánh nhau mấy, cũng không biết tình hình chiến đấu nơi đó, cứ như ở nhà phét lác tán gẫu, sao ta nghe lại bất an? Lý Tích, Lý Đạo Tông, Trương Lượng, Trương Sĩ Quý làm người ta đáng tin hơn, vậy mà sao ta lại cảm thấy ngươi đúng.

Miệng Lý Thái đã run lên rồi:

- Nếu ngươi muốn ta chết sớm thì cứ đi nói lung tung đi, Điền Phong thời Tam Quốc chết thế nào ngươi không thể không biết, ông ta chết vì lắm mồm, huống hồ ta chưa lắm mồm, tất cả do ngươi suy đoán.

Vân Diệp nhận lấy từ khay thị nữ hai bát mỳ lớn, đẩy cho Lý Thái một bát, bắt đầu ăn sùm sụp, rất hợp khẩu vị:

- Diệp Tử, chúng ta đi Liêu Đông ngay thôi, mang theo ba chiếc chiến hạm, ta tin sẽ dùng tới.

- Không cần năm trăm chiếc chiến thuyền đủ để đại quân tung hoành, kỳ thực chúng ta đánh bại thủy sư Cao Ly rồi, ngươi cho rằng ả ngụy hoàng hậu Cao Sơn Dương Tử lấy đâu ra hơn trăm chiến thuyền? Đều là thủy sư Cao Ly, chúng ta kéo ả tới Nam Dương, đánh thê thảm là đủ rồi.

Vân Diệp lắc đầu phân tích:

- Bệ hạ tiến hành từ lúc chúng ta vừa đi, trước kia không hiểu vì sao bệ hạ đóng bốn trăm chiến thuyền kiểu cũ, giờ hiểu rồi, bệ hạ muốn đánh Cao Ly, suy tính này nhất định ấp ủ rất lâu, bệ hạ chẳng những lừa được người Cao Ly, còn lừa cả chúng ta.

- Hiện chiến tranh, đã tới giai đoạn cuối, đợi chúng ta tới Liêu Đông, nói không chừng bệ hạ đã về rồi, trận này chúng ta tới không kịp đâu.

Thấy Lý Thái không có tâm tình ăn uống, Vân Diệp ăn hết mỳ của mình xong, kéo bát của hắn, ăn tiếp, hôm qua hoang đường quá mức, giờ phải bồi bổ.

Lý Thái người dựa vào bàn, hai mắt thất thần nhìn nóc nhà, không muốn nói gì cả, Vân Diệp nói không sai, giờ đã quá muộn, nhưng dù muộn vẫn phải đi, không có lý nào cha ở trước đánh trận, con ở sau hưởng phúc, đó không phải đạo làm người.

- Diệp Tử, cho ta ba chiếc chiến hạm, mười chiếc thuyền tiếp tế, ta phải dùng tốc độ nhanh nhất tới Liêu Đông, nếu cần ta thuận theo Liêu Thủy ngược dòng mà lên, đi theo đường năm xưa ngươi đi.

Vân Diệp ăn hết cả hai bát mỳ, nó tới tức bụng, thấy nha hoàn lại bê lên hai bát mỳ nữa, đẩy tới trước mặt Lý Thái:

- Muốn làm việc thì cứ ăn nó trước đã, rồi chúng ta đi.

Từ khi biết Lý Nhị đông chinh, Vân Diệp biết mình không thể thoát thân khỏi cuộc chiến này, nếu không biết còn có thể nhàn nhã sống ở Lĩnh Nam, giờ biết rồi, dù nói thế nào cũng chẳng thể nào khoanh tay ngồi nhìn.

Ngưu Tiến Đạt, Trình Giảo Kim tất nhiên theo Lý Nhị, Tần Quỳnh sức khỏe không tốt, tới Liêu Đông là tìm chết, Úy Trì Cung phải ở Trường An trấn nhiếp kẻ có dị tâm, trên lịch sử Lý Nhị lần đầu đông chinh trên đường về bị truy kích, sĩ tốt tử thương nặng nề, Trình Giáo Kim liều mạng toàn quân mới rút lui được, hung hiểm vô cùng.

Cao Ly đã đánh nhau ba năm rồi, tuy bần cùng, nhưng chiến tranh gian khổ tạo ra vô số sĩ tốt từng trải sa trường, giờ không phải lúc đánh Cao Ly.

Lý Thái bắt đầu ăn mỳ, Vân Diệp sai Lưu Tiến Bảo triệu tập các tướng tới phủ nghị sự, đặc biệt mời cả Phùng Áng, một số phương sách phải được ông ta chấp nhận, còn về Lưu Phương, Vân Diệp đã đem toàn bộ báo cáo cùng ý chỉ của Phòng Huyền Linh nhận được đưa cho ông ta rồi.

Lý An Lan đứng sau màn thương cảm nhìn Vân Diệp không ngừng ra lệnh, thở dài về hậu viện thu thập hành trang cho phu quân, nam nhân đôi khi không nghe lời nữ nhân, tâm tư của họ không phải nhu tình nữ nhi có thể níu kéo, càng bản lĩnh càng cố chấp.

Lưu Nhân Nguyện mặt toàn dấu son, xem ra hắn rất được nữ nhân Quảng Châu yêu thích, Lại Truyền Phong, Dương Nguyệt Lễ không ngừng đấm lưng, khỏi nói cũng biết đó là hậu quả do chinh phạt quá độ để lại, cứ đó mà suy, đội quân mệt mỏi thế này chẳng biết còn tác chiến được không?

- Bệ hạ thân chinh Cao Ly, có điều đó là chuyện mười tháng trước, Ngụy vương cho rằng chúng ta nên đi, các ngươi còn chơi nổi không?

Vân Diệp nói thẳng luôn, với bọn họ thì không cần phải giấu diếm gì hết:

Hai mắt Lưu Nhân Nguyện tức thì sáng lên, chắp tay nói:

- Đại soái, mạt tướng sẵn sàng, đại soái cứ yên tâm, quân tâm buông thả sẽ được thu thập lại trên đường.

Lại Truyền Phong và Dương Nguyệt Lễ nhìn nhau cười, Cao Ly là nơi họ phát tích, nay có cơ hội đi, sao chẳng đi, lão huynh đệ dưới tay họ gần như đều tới Cao Ly cả rồi, huống hồ có chiến hạm vô địch, cuộc chiến này chẳng có chút áp lực nào.

Lưu Phương bề một chồng quân báo vào, vỗ đống giấy thở dài;

- Lý Tích bị Dương Vạn Xuân chặn ở thành An Thị không tiến được một tấc, bệ hạ đã tới dưới thành Bình Nhưỡng, Trương Lượng ở Cao Ly cướp bóc giết chóc làm dân phẫn nộ, Trương Văn Can vì tham tài bị bệ hạ chặt đầu, đó là tin báo cuối cùng.

- Không thể, Dương Vạn Xuân là kẻ nào mà có thể ngăn cản đại quân tiến lên, trong quân Lý Tích không thiếu thuốc nổ, thành An Thị bé tẹo mà không làm được gì?

Lý Thái nhảy dựng lên, thuốc nổ là lợi khí công thành, huống hồ tiếng nổ của nó đủ khiến người ta vỡ mật.

Phùng Áng cười ha hả đi vào:

- Dương Vạn Xuân là danh tướng Cao Ly, văn võ đều có thành tựu phi phàm, một lòng trung với Cao Kiến Vũ, nghe nói ông ta cắt tai thề nếu trên chiến trường gặp được Vân hầu sẽ xé xác, sau đó chia cho các tướng ăn. Ông ta chính là thông gia với Toàn Quảng Trì, Toàn Quảng Trì đánh mắt thành Đại Vương, hổ thẹn nôn ba đấu máu mà chết, trước khi chết còn thề không có đầu lâu Vân hầu không hạ táng, hiện lĩnh cữu vẫn đặt ở thành Đại Vương, chưa đem chôn.

- Việt công, ngài là tiền bối sa trường, ngài nói xem, phụ hoàng ta liệu có khả năng thất bại không?

Lý Thái giờ bất chấp rồi, hỏi thẳng luôn:

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí