Tuyết thư luộc chín sau đó xào với ớt đỏ, lại thêm vào hoa tiêu phi mỡ thơm lừng, chẳng cần ăn, chỉ mùi hương kia đã đủ biết là món ăn tuyệt thế. Na Nhật Mộ xưa nay phu quân ăn gì là nàng ăn nấy, nếm thử một chút xong bắt đầu tranh cướp, Lưu Tiến Bảo cũng thế, Điền Nguyên Nghĩa do dự gắp một miếng, sau đó đũa chưa bao giờ dừng lại.
Vô Thiệt chỉ nếm thử một miếng rồi thôi, gật đầu vào hậu viện bận việc của mình, Viên Thủ Thành và bốn tên đệ tử còn lại bi ai nhìn một đám người ăn như hùm như sói, không nói được câu nào. Chính con sâu này đã cắn chết một lão đạo, xương cốt toàn thần gần như gãy hết, khi cứu ra người đó như cái túi thịt, nội tạng không ngừng từ miệng chảy ra.
Năm mươi người Hồ chỉ có ba người còn sống quay về, tiếng kêu của dã nhân làm tuyết lở, khi mọi người hốt hoảng bỏ chạy, không ngừng có Hồ nhân bị dã nhân tóm lấy ném xuống vách núi, nếu không phải Vân Diệp chuẩn bị cho dây thừng và móc câu thì toàn quân bị diệt rồi. Mình liều mạng như thế chỉ mang về được một đĩa thức ăn cho Vân Diệp.
- Thứ này về sau không gọi là tuyết thư ( giòi tuyết) nữa, nghe không có chút khẩu vị nào, chúng ta phải đặt cho nó một cái tên dễ nghe là tuyết long. Khi khai xuân chúng ta đi bắt một ít, đưa về Trường An tặng cho bệ hạ, Vân gia mỗi năm đều phải cống nạp vào lễ đại thọ của bệ hạ, quá phí tiền, có thứ này tốt rồi, tuyết long mà, lại ngon, bệ hạ nhất định sẽ thích.
Mọi người cũng bắt đầu tán phét, ai nấy phấn khích đợi khai xuân tới Tuyết Sơn bắt tuyết long, bắt dã nhân, sau đó tới thiên trì xem cảnh trí.
- Na Nhật Mộ cũng đi, nơi đó vào tháng năm có rất nhiều bươm bướm, con to nhất còn to hơn lòng bàn tay, màu sắc sặc sỡ, cực kỳ đẹp.
Vân Diệp vỗ đầu Na Nhật Mộ đang lục đĩa kiếm thịt ăn, cười rất vui.
- Vân hầu, ngươi không sợ gặp phải quái vật à? Bọn chúng ăn thịt người đấy.
Viên Thủ Thành thấy Vân Diệp quá xem thường nơi đó rồi:
- Không đâu, lão tiên sinh, chỉ cần không phải thời gian động dục của chúng là không vấn đề. Vừa rồi vãn bối thấy bộ phận sinh dục của tuyết long, thứ này không khác gì rắn, chỉ khi động dục mới lộ ra ngoài. Ha ha ha, chẳng trách lại màu đỏ, thì ra là đâng động dục, các vị quấy nhiễu người ta nói dõi tông đường, không liều mạng với các vị thì liều mạng với ai?
- Chuyện trên đời này nếu như làm rõ được thì vạn vật thiên địa đều có thể cho ta dùng, không hiểu rõ, thì vỡ đầu chảy máu cũng chẳng trách được ai. Lão tiên sinh cả đời muốn trường sinh mà không nghiên cứu bản chất của vạn vật à?
- Chắc các vị đảo trưởng đã đọc nát Đạo Đức Kinh rồi, còn nhớ câu Lão Tử nói không?
Không đợi Vân Diệp nói hết, Viên Thủ Thành đã ngâm:
- Đạo sâu như biển, cao như núi, trải khắp nơi không đâu không có, cầu không thể có, luận không thể tới. Người có đạo, sống cùng thiên địa không già, dựa vào vạn vật không thiếu thốn...
Bốn vị đạo sĩ nghe đoạn này, lập tức ngồi xuống ngâm đ*o Đức Kinh. Vân Diệp thở dài, Viên Thủ Thành vẫn có lòng tin cực lớn, mình vốn định nói Lão Tử thanh tĩnh vô vi, lão già lại đem đoạn này ra chặn họng mình. Thôi vậy, nếu như ông ta đã si mê như thế, mình tội gì uổng công làm tiểu nhân, tháng tứ năm sau đưa bọn họ tới thiên trì du lịch một chuyến chẳng phải chuyện gì to tát.
Tuyết lớn giam cầm Đình Châu, Vân Diệp không động đậy gì được, người Tây Vực cũng thế, mùa đông ở sa mạc không phải lúc con người có thể dễ dàng sinh tồn.
Phạm Hồng Nhất vui vẻ kiểm tra số dầu hỏa trong tháng vừa rồi, nhìn vẻ mặt nịnh bợ của thương cổ có hơi xấu hổ, mình lấy không của người ta ba nghìn vò dầu không trả một xu, còn tiếp nhận người ta tạ ơn, chuyện này tác động cực lớn với hắn.
Phái binh hộ tống thương cổ vốn là chuyện trong phận sự của mình, giờ bị Điền Nguyên Nghĩa mang ra bán lấy tiền, còn nói ai ra giá cao thì được, đại soái nghe mà bật cười, mình thì đỏ mặt tía tai. Phạm Hồng Nhất thấy mình mà còn qua lại với Điền Nguyên Nghĩa, sớm muộn cũng biến thành hạng tiểu nhân vô sỉ giống hắn.
Vì giữ gìn tiết tháo của mình, thời gian qua Phạm Hồng Nhất luôn ở trong quân doanh, cùng binh sĩ thao luyện, thậm chí cùng lập doanh trại, coi đó như một loại rèn luyện ý chí, đại trượng phu sống trên đời phải đàng hoàng.
Tuyết chặt đường, Vân Diệp ở trong doanh trướng buồn bực, dù đám Khúc Trác lấy được tin tức cũng chẳng thề đưa về, mọi chuyện chỉ đành đợi sang năm tuyết tan mới tiếp tục được.
Đình Châu bị tuyết lớn bao phủ, thành Toái Diệp lại nắng chiếu rực rỡ, Hắc Phong mặc áo lông hồn đen cao quý, dẫn mười mấy võ sĩ thuê ở đương địa đi trên con đường chật kín người, không thèm nhìn những nô lệ bị trói bên đường, đây là nơi mua bán nô lệ cấp thấp, toàn bộ là nông nô do đám cường đạo cướp tự nơi khác về. Theo lời dặn của Khúc Trác, hôm nay ông ta cần mua n ăm mươi chiến nô dũng mãnh, nghe nói có một số chiến nô được huấn luyện để tác chiến, họ không sợ chết, chỉ biết chiến đấu, hay nhất là không quan tâm chiến đấu cho ai.
Chiến nô và nữ nô xinh đẹp vô cùng đắt hàng, chỉ có quý tộc sắp phá sản mới bán ra chiến nô, như vậy quý tộc không còn là quý tộc nữa, vì quân chủ bài cuối cùng của họ bị bán đi rồi.
Mái tóc hạt dẻ cùng con ngươi màu đen của Tiểu Miêu toát ra một vẻ đẹp khác lạ, hôm nay nàng đóng vai tiểu nữ nhi của Hắc Phong, mặt đeo khăn che, đôi mắt linh hoạt làm người ta nhìn là không sao quên được.
Theo sau nàng luôn có một đám trẻ con, vì Tiểu Miêu luôn lấy thức ăn cho chúng, là đồ ăn đàng hoàng chứ không phải cơm thừa canh cặn, đám trẻ con bẩn thỉu đó chưa bao giờ thấy một cái bánh hoàn chỉnh, chưa bao giờ được ăn đùi dê, chỉ trong giỏ của An Cát tỷ tỷ mới có.
Cho nên cái tên An Cát tỷ tỷ nhanh chóng truyền khắp thành Toái Diệp, chỉ cần tới giờ ăn cơm là chỗ ở bọn họ đông kín, Khúc Trác nhiều cảnh cáo Tiểu Miêu, rêu rao như thế không có lợi cho công việc, nhưng hắn nói cũng bằng không, vì Tiểu Miêu còn lấy thức ăn của hắn cho bọn trẻ con lang thang.
Thành Toái Diệp chưa bao giờ náo nhiệt như thế này, cũng chưa bao giờ đông người như thế, võ sĩ gạt đám đông, dọn đường cho Hắc Phong và Tiểu Miêu.
Người xem náo nhiệt rất đông, đại bộ phận là xem những nữ nô da thịt lộ ra ngoài gió rét, không có tiền mua, xem cũng tốt. Sự xa hoa của Hắc Phong làm người không liên quan tự động nhường chỗ, đắc tội với quý tộc là không nên.
- Huynh đệ phú quý, A Bặc Đỗ Lạp có may mắn được giúp đỡ ngài không?
Hắc Phong nhìn tên buôn nô lệ đi tới chào hàng, cao ngạo hất hàm:
- Ta thờ thần thái dương, không có huynh đệ buôn nô lệ, ta tới mua nô lệ, nếu ngươi có hàng tốt được ta nhìn trúng thì sẽ mua, nếu không thì đi tìm chỗ khác, không có thời gian mà đợi.
Tên buôn nô lệ chẳng giận, tiếp tục khom lưng nói:
- Chỗ tiểu nhân có nữ nô mỹ lệ, còn có một số đứa là xử nữ, da trắng như sữa bò, sờ vào tựa như tơ lụa tốt nhất, giọng như chim oanh, lão gia, không biết ngài có hứng thú không?
- Gia tộc ta đang mở rộng, ta cần chiến nô hùng mạnh bảo vệ tài sản của ta, cần một tiểu nữ nô hầu hạ nữ nhi An Cát của ta.
Hắc Phong nắm tay Tiểu Miêu, chẳng cần phải biểu diễn, ánh mắt chứa đầy cưng chiều, Tiểu Miêu ngoan ngoãn nép bên cạnh, nàng cực thích những câu chuyện Hắc Phong kể.
- Quý tộc lão gia, ngài tìm đúng người rồi, gia tộc A Cổ Thái của Toa San quốc đã lụi bại, tiểu vương tử nhà họ bán đi sáu mươi ba chiến nô cuối cùng, bọn họ rất có tình cảm không muốn bị chia ra, xin tiểu nhân bán hết cho một chủ, nếu ngài mua được cả thì tốt quá.
__________________