Đường Chuyên

Chương 1068: Làm ác khách (1)



Lưu Phương cau mày vội đi lên nói át đi:

- Đừng nghe lão già hồ đồ này, con là đửa trẻ ngoan, tâm địa vốn thiện lương, lão ta sợ con ở lại Vân gia lâu, võ tâm mới được rèn ra bị hủy mất, cái nhà này là thứ ôn dịch, chuyên môn biến người ý chí kiên cường thành bùn nhão, lão quỷ gia gia của con như thế, Hồng Thành tàn độc cũng thế, đến Đơn Ưng thân thủ siêu tuyệt, Hàn Triệt cao cao tại thượng đều nhiễm dịch. Cho nên con à, con truy cầu võ đạo, không thể lún vào hồng trần, mà Vân gia lại là sự tồn tại khiến người ta mềm yếu nhất trong hồng trần, nên lão hồ đồ mới đuổi con đi, sư huynh con đã hết đường cứu rồi, con là hi vọng lớn nhất của lão ta, muốn làm gì thì làm nấy, chỉ cần sống tốt là được. Vân Diệp nói không sai, con không nợ y, nên không cần báo ân gì hết.

Bất kể hai ông già nói gì Tiểu Miêu vẫn như một tảng băng, không biết có nghe thấy không, đợi họ nói xong liền quay người đi, không chút quyến luyến.

- Vô Thiệt huynh, thế này không phải hủy nó rồi sao? Hiện giờ đứa bé này chẳng khác gì tảng đá, thứ Kê minh cẩu đạo của ông không phải là võ học hồng trần, ông để một cô bé chùm mặt đi làm đao phủ, lão phu cũng không nhìn được, rốt cuôc hiện nó là cục đá hay đồ ngốc?

- Ông hiểu cái chó gì, lão phu tốn năm năm rèn luyện Tiểu Miêu, toàn là dựa theo truyền thuyết của Bạch Ngọc Kinh, Vân Diệp nói muốn trường thọ phải biến thành cục đá, lão phu suy khi suy nghĩ thấy rất có lý, càng ngốc càng sống lâu, như rùa, càng hoạt bát càng nhanh chết như khỉ.

- Lão phu phát hiện chỉ cần tâm tư trống rỗng, tim đập giảm xuống, tốc độ máu chảy cũng chậm hơn, nên lão phu cố ý làm thế, nhận ra cái lợi rất lớn. Ông xem, ta hơn ông mười lăm tuổi, ông dám so tuổi thọ với ta không?

- Không so, ta nhất định không sống lâu được hơn ông, ông càng sống càng trẻ, thứ ông làm ra là cái gì thế? Nói cho lão phu nghe nào.

Vô Thiệt đắc ý đáp:

- Quy Tuy Thọ!

Người ta thường nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chẳng lẽ là thật? Tề vương phủ thành sàn ca vũ, Ân phi vì tổ chức hôn lễ của nhi tử thật náo nhiệt, bỏ rất nhiều tiền trang trí Tề vương phủ, giờ nhìn trông giống kỹ viện hơn là vương phủ, khi Vân Diệp tới thì Lý Hữu đã say, nghênh tiếp y là Âm Hoằng Trí cữu phụ của Lý Hữu, ông ta hiện là trưởng sử Tề vương phủ.

Mặt Vân Diệp lạnh tới mức lành người ta ngạt thở, lạnh lùng nhìn Âm Hoằng Trí một cái rồi vào Tề vương phủ, Âm Hoằng Trí ngượng ngùng theo sau, trước mặt Vân Diệp, cái thân phận quốc cữu không đáng nhắc tới.

- Âm gia năm xưa đào mộ tổ của bệ hạ, Âm Hoằng Trí ngươi quên chuyện này rồi à?

Khi đi vào đại sảnh, Vân Diệp đá văng một tên say tới chúc rượu, ngồi lên giường nhìn thẳng vào Âm Hoằng Trí:

Âm Hoằng Trí mặt đại biến, muốn tiếp lời nhưng không biết nói gì, đành ấp úng để lời lượn quanh mồm, không hiểu vì sao Vân Diệp nói tới chuyện này, đây là vết thương của Âm gia, chưa bao giờ có ai dám nói tới, Vân Diệp nói ra trước mặt mọi người với mục đích gì?

- Ngươi tên là Yên Hoằng Tín, thê cữu ( em vợ) của Âm Hoằng Trí phải không? Nghe nói ngươi có sức nhổ đinh, một gia tướng của ta không tin, các ngươi thử đi, nếu ngươi thua, ta sẽ tuyển ngươi vào thủy sư Lĩnh Nam, ở Nam Dương thiếu một binh sĩ giữ đảo, ngươi tới đó, đời này đừng mong về lục địa nữa.

Vân Diệp tha cho Âm Hoằng Trí, nhưng với Yên Hoằng Tín thì hạ sát thủ, ai cũng biết vào thủy sư Lĩnh Nam thì nửa cái mạng không thuộc về hắn nữa.

Yên Hoằng Tín cao gầy đừng lên, Vân Diệp lúc này mới phát hiện hắn cực cao, cơ bắp toàn thân đen xì, nói không chừng có thể nhổ được đinh đóng trong gỗ ra.

- Vân hầu, không biết nếu tại hạ thắng thì sao?

Yên Hoằng Tín cực kỳ tự tin vào sức mạnh của mình:

- Thắng à? Ngươi thắng lập tức sẽ bị loạn đao chém nát.

Vân Diệp lấy một quả hạch đào trên đĩa, để Cẩu Tử bóp cho mình, lấy nhân bên trong vừa ăn vừa nói:

- Vân hầu tiêu khiển tại hạ sao, không biết Tề vương điện hạ có đồng ý không.

Yên Hoằng Tín lập tức khẩn trương, Vân Diệp căn bản không định để hắn sống, đành lôi Tề vương ra.

- Lý Hữu, ngươi có còn sống không? Sống thì đáp một tiếng, dám viết thiếp mời ta, sao ta tới lại giả say? Bao năm rồi vẫn còn lá gan gấu chó như thế, năm nưa đổi cho ngươi cái tim dê, xem ra đổi sai. Ta phải cho ngươi tim sói mới đúng, ít nhất ngươi có gan đối diện với ta.

- Thiếp không phải do ta gửi, mà do mẫu phi của ta gửi cho tiên sinh, ta mới biết.

Lý Hữu không trốn được nữa, đành từ sau màn đi ra, vừa ra liền hành lễ với Vân Diệp:

- Quyền Vạn Kỳ đâu rồi? Ta nhớ bệ hạ mời ông ta làm tiên sinh của ngươi, náo nhiệt thế này sao không có tiên sinh thì hơi mất hứng, ta còn nghe nói có kẻ hiến kế ngươi giết Lão Quyền, hay để ta làm thay cho.

Dưới ánh mắt sắc bén của Vân Diệp, Lý Hữu lý nhí nói:

- Toàn là lời khi say rượu không thể coi là thật, tiên sinh đừng thấy ở đây toàn nữ nhân, nhưng ta không chạm vào ai, tiên sinh biết đấy, ta chỉ thích náo nhiệt.

Vân Diệp nhìn Lý Hữu một lúc rồi gật đầu:

- Lời này thì ta tin, ngươi và Tiểu Nha cũng có thể nói là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chút tình nghĩa này vẫn có. Nếu không phải vì thế, ta căn bản không thèm tới.

Vân Diệp làm ác khách, rất nhiều kẻ muốn lén lút bỏ đi, đều bị gia tướng Vân phủ chặn lại, thị vệ Tề vương phủ đều đứng thẳng tắp không dám động đậy, một nữ tử đứng đó lạnh lùng nhìn đại sảnh, là thị nữ tùy thân của Âm phi.

Một lão đầu từ gầy khô như củi vội vàng chạy ra đại sảnh, thấy Vân Diệp liền thi lễ:

- Vân hầu nghe đâu nói Tề vương định giết lão phu, giờ lão phu nói với ngài, đây là lời bậy bạ, ngài là thân quyến của Lý Hữu không thể ngậm máu phun người, lão phu nói lại lần nữa, tuyệt đối không có chuyện này.

Nghe lão già thề, Vân Diệp chắp tay nói:

- Đây còn là kinh thành, nếu là Tề châu không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, là tiên sinh, coi như ông hợp cách, song ông định bảo vệ hắn tới bao giờ?

Quyền Vạn Kỳ cứng đầu nói:

- Dẫn đạo phò tá Tề vương là chức phận của lão phu, Vân hầu bất mãn thì có thể đàn hặc, chỉ trích như thế có phải quá đáng không? Gia tướng Vân phủ khống chế Tề vương phủ, lão phu muốn hỏi ngài một câu, ngài muốn làm gì? Tôn tri trên dưới, quốc pháp kỷ cương ngài còn coi ra gì không? Đây là Trường An, không phải biển khơi để Vân hầu ngài muốn làm gì thì làm.

Lại một kẻ không sợ chết, loại người này đầy rẫy Đại Đường, huyện lệnh huyện Vạn Niên hủy xa giá của Cao Dương, bị Lý Nhị đánh ba mươi gậy vẫn cắn răng từng bước ra khỏi cửa cung, từ đầu tới cuối không nhận sai, chỉ bởi vì Cao Dương để thuận tiện cho xa giá ra vào cửa phường mà phá mất cửa phường.

Hiện Quyền Vạn Kỳ cũng thế, Vân Diệp cũng tưởng tượng ra được mai tên mình thế nào cũng có trên tấu chương đàn hặc, loại người này không biết biến báo, toàn thân là gai, chạm vào là bị đâm.

Nhân lúc Quyền Vạn Kỳ và Vân Diệp giằng co mắng mỏ, khách trong sảnh vội chuồn ra cửa nhỏ, Vân Diệp định hạ lệnh Nhân Hùng ngăn lại thì Quyền Vạn Kỳ đi sang một bước ngăn cản.

Đại sảnh liền trở nên trống trải hơn nhiều, Lý Hữu đỡ Quyền Vạn Kỳ ngồi xuống:

- Tiên sinh, đúng là có người nói với ta như thế, bị ta quát lui rồi, tiên sinh yên tâm, Lý Hữu từ khi đi học tới nay, tuy làm việc có chút hoang đường, nhưng chuyện đại nghịch bất đạo thì ngàn vạn lần không dám.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí