Đường Chuyên

Chương 1007: Bỗng dung sinh chuyện



Lý An Lan lấy làm lạ:

- Thường ngày nghiên cứu học vấn còn ít à, muội cũng nhìn thấy không dưới trăm lần, sao hôm nay không thể xem, lại còn chui vào hầm, ở đó sao dạy học được, đừng để hai cha con ngạt thở.

Nói xong muốn đi xuống.

Thấy Tân Nguyệt không chịu nhường đường, có chút không vui:

- Chẳng lẽ muội cũng không được nghe?

Tân Nguyệt gật đầu:

- Trừ cha con sư đồ họ, không ai được nghe hết, ta cũng không biết dạy cái gì, xem chừng là bí mật sư môn, Thọ Nhi cũng học một chút, suốt ngày ê a chẳng hiểu nó nói gì, ta hỏi Thọ Nhi, nó nói cha bảo không cho nữ nhân gia hỏi linh tinh, cho nên muội cũng đừng nghĩ Dung Nhi sẽ nói cho muội.

Nghe Tân Nguyệt giải thích như thế, Lý An Lan lập tức cười như hoa, phu quân không giấu diếm Lý Dung là điều khiến nàng vui mừng, chuyện trong đại trạch nhiều lắm, có nhà thậm chí chỉ đem học vấn hạch tâm truyền cho con cháu đích hệ, nay phu quân coi Dung Nhi như con đích hệ, tất nhiên không có gì oán trách.

- Tỷ tỷ nói phải lắm, là muội lỗ mãng, không nên hỏi nhiều. Trước kia thấy phu quân và Dung Nhi dùng ngữ điệu vô cùng kỳ quái nói chuyện, muội nghe không hiểu. Đoán chừng là đại học vấn của sư môn, tỷ ở chỗ này trông, muội mang về từ Quảng Châu ít quýt, tỷ nếm thử.

Tân Nguyệt gật đầu, Lý An Lan muốn nịn nọt, tất nhiên phải nhận, chuyện này quá ít, học vấn của phu quân rất nhiều, cũng không sợ Dung Nhi học hết trước Thọ Nhi.

Trời chiều ngả bóng Vân Diệp mới dẫn Lý Dung từ hầm ra, xoa đầu nó nói:

- Học vấn này nhất định phải phối hợp với tiếng phổ thông chúng ta thường dùng mới được, con học chậm một chút có thể thông cảm, con từ nhỏ không theo bên cha, học của mẹ con toàn tiếng Trường An, thời gian đầu cảm thấy không tự nhiên, không sao, cha còn ở Lĩnh Nam hơn một năm, chúng ta thong thả học, học thông rồi con sẽ thấy không khó chút nào, sau này có lời không tiện để người ngoài biết, liền dùng cách này, trừ mấy người chúng ta sẽ không ai hiểu hết, mẹ con cũng không hiểu.

Lý Dung ngoan ngoãn gật đầu, mang chút giảo hoạt rút một cái nỏ cực tinh xảo ở sau lưng ra, chỉ to bằng lòng bàn tay, tên dài hai tấc, là một món đồ chơi, nhưng Vân Diệp nhìn ánh kim loại trên cánh cung thì biết nó không đơn giản là món đồ chơi.

- Thiết công công tặng cho con, bảo con dùng phòng thân.

Vân Diệp nghi hoặc hướng về cay đại thụ cách chừng mười lăm mét bắn một phát, mũi tên hai tấc cắm phập vào thân câ phải tốn rất nhiều công sức mới rút ra được, Lão Thiết này hơi quá rồi, loại thép mềm này là để dùng trên chiếc Đại Đế, sao có thể lấy ra làm đồ chơi cho trẻ con, chẳng may lỡ tay làm người khác bị thương thì không hay.

- Thứ này hãy để mẹ con tạm giữ hộ con đi, không cho con mang đi chơi đùa, rất nguy hiểm, nếu bắn vào mắt thiền to.

Vân Diệp giao nỏ cho Lý An Lan, ai ngờ nàng chẳng bận tâm:

- Phu quân quá lo rồi, thiếp thân khi chừng này tuổi cũng tiếp xúc với cung tiễn, không chỉ thiếp, đám Thừa Càn, Thanh Tước cũng thế, mẫu hậu tặng quà mười tuổi cho thiếp là một thanh đoản đao, Dung Nhi cũng tới lúc phải biết bảo vệ mình rồi.

Vân Diệp vỗ đầu, lúc y nhìn Lý Dung luôn vô tình đối xử như đứa con nghìn năm sau, người Đại Đường đều trưởng thành sớm, trẻ con tám tuổi đã được dạy các loại kỹ năng rồi, nhà phú quý thậm chí còn tìm lễ giáo lão sư dạy dỗ, nam nữ khắc biệt, còn thân thể đặc thù đều nằm trong phạm trù giáo dục.

Năm xưa lúc Vân Diệp mười lăm tuổi Trường Tôn thị cưỡng ép học một buổi, một cung nữ tuổi cao lấy hai cái tượng mình trần ra so sánh, làm đám Lý Thừa Càn, Lý Thái mặt đò tía tai, Vân Diệp nhìn mà vô vị.

Có điều y cũng cho rằng loại giáo dục này là đúng, đời sau cũng dạy dỗ như thế, chẳng qua không lộ liễu như ở đây mà thôi, mời lễ giáo lão sư cần Lý An Lan ra mặt, không thể tìm từ trong nhà mình, ở Lĩnh Nam chỉ có mấy đại gia tộc mới có, Phùng gia tất nhiên cũng có.

Lời này không nói với Lý An Lan bây giờ, thứ này chơi không sao, Vân Diệp cho rằng cùng nhi tử đi bắn cung hay hơn là ngồi uống trà với hai lão bà.

Cuộc sống yên vui an bình, tới khi Lý Thái cuồng nộ hất tung bàn cơm của Vân Diệp, tóm lấy Vân Diệp chẳng hay biết gì, luôn mồm hỏi vì sao, Vân Diệp biết cuộc sống tươi đẹp của mình không còn nữa.

Trấn tĩnh uống hết cháo, nghe Lý Thái luôn mồm chửi mắng, từ trong lời của hắn nghe ra chút manh mối.

- Lý Thái ta đường đường là vương gia, sao nàng ấy dám làm thế, có con rồi phải mang họ Lý, huyết mạch hoàng gia có lý nào lưu lạc ra ngoài, ta đã dâng thư chuẩn bị xin phong phi cho nàng ấy rồi, chính phi thì không thể, nhưng thứ phi đủ thể hiện tình nghĩa của ta rồi chứ?

- Diệp Tử, vì sao nàng ấy nhất định nói con là của mình, từ khi có con liền tìm mọi cách tránh ta, không gặp ta nữa, đó là lý gì? Phong tục Mông gia trại sao có thể dùng với ta?

Nghe là hiểu, Hi Mạt Đế Á đã có thai, nhưng nàng không cho rằng Lý Thái có quyền với con nàng, nhưng nàng nhầm rồi, chỉ cần là huyết mạch của Lý Thái, không lý nào chảy ra ngoài, dù nàng nghĩ gì, đứa con sẽ trở về bên Lý Thái.

Giống như Lý Dung, nếu Vân Diệp nhất quyết muốn đưa nó về nhà, Lý An Lan tuyệt đối không thể ngăn cản, đừng nói thế lực Hi Mạt Đế Á còn yếu hơn.

Nữ nhân này không thích ai cả, bất kể Vân Diệp hay Lý Thái đều đã nhầm, nàng chỉ cần một đứa con, Vân Diệp tin, nếu khi đó mình khiêng Hi Mạt Đế Á đi thì nàng cũng không phản kháng, trong số nam nhân Đại Đường, nàng chỉ nhìn trúng hai người, chỉ cần có con, không quan tâm cha nó là ai.

Nữ nhân này đúng là muốn chết, nàng không hiểu huyết mạch ở phương đông mang ý nghĩa thế nào, huyết mạch càng tôn quý, tính độc chiếm càng mạnh, nhất là Lý gia.

- Đây là chuyện của ngươi, không phải của ta, vấn đề này tuyệt đối tư nhân, Thanh Tước, ngươi phải tự ra quyết định, ta đưa ra bất kỳ ý kiến nào cũng là sai, ngươi bàn bạc đàng hoàng với cô ấy đi.

Lý Thái ngồi xuống lắc đầu:

- Nữ nhân đó điên rồi, chỉ cần ta nói tới đứa con là nàng ấy nói là của mình, ép quá còn lấy dao rạch bụng, nói là muốn mổ bụng trả ta, chỉ mới ba tháng nàng trở nên vô lý như vậy, ta tức phát điên, nàng ấy cũng chẳng quan tâm, chỉ nói chuyện bọn ta là một giấc mộng đẹp của Khiêu nguyệt hội.

- Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Lý Thái ta còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa, đừng nói ta, phụ hoàng mẫu hậu ta cũng không đồng ý.

Vân Diệp liếc nhìn hai cái đầu ngoài cửa sổ, biết ngay Tân Nguyệt và Lý An Lan nghe trộm, khẩn trương nhất là Lý An Lan, ác mộng kinh khủng nhất cuộc đời nàng là Vân Diệp mang Lý Dung đi.

- Thanh Tước, ta sở dĩ đồng ý cho An Lan mang con đi là vi lo nàng ấy một mình ở Lĩnh Nam cô độc, có con bên cạnh, sống yên ổn hơn, ta yêu nàng, thương nàng nên làm thế. Hiện giờ tới lượt ngươi quyết định, ngươi cân nhắc địa vị của nàng trong lòng ngươi, nếu Hi Mạt Đế Á quan trọng hơn đứa con, vậy để cô ấy nuôi nó, nếu đứa con quan trọng hơn, vậy phải quyết đoán, khi đứa bé sinh ra là bố trí xong hết, để trẻ nhỏ bị tổn thương là điều không đáng nhất.

Lý Thái ủ rũ ngả đầu dựa vào lưng ghế:

- Ta tưởng rằng nàng ấy thích ta, kết quả chỉ là một ảo giác, hôm đó ngươi chúc ta xuân mộng vô biên, không ngờ thành sự thật, đúng là một giấc mộng, chuyện này phải che giấu, để Tân Nguyệt và tỷ tỷ ta vào đi.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí