Dược Ngọt

Chương 65



Nhất Trung thắng trận đấu, hơn nữa thắng khi nghìn cân treo sợi tóc, thắng rất mạo hiểm kích thích, chiến thắng vô cùng đẹp! Học sinh Nhất Trung trên khán đài đều rất phấn chấn, nhao nhao đứng lên vỗ tay, tiếng thét chói tai của mấy fangirl của Sở Trú xuyên suốt cả trận đấu.

Đội ngũ của Cửu Trung thua, sắc mặt các đội viên rất khó coi, nhất là Quý Thành Mạt, ánh mắt u ám mà nhìn chằm chằm Sở Trú, cuối cùng không còn mặt mũi nào tiếp tục đợi ở trên đài, xám xịt rời đi cùng đồng đội.

Mà danh vọng của Sở Trú thì được bầu không khí đẩy lên cao trào, thi đấu vừa kết thúc, nữ sinh bên ngoài sân như thủy triều vọt về phía anh, ngoài mặt là chúc mừng anh thắng lợi, nhưng lại ngầm muốn nhân cơ hội quyến rũ.

Sở Trú và Lương Dược lui tới lâu như vậy, sớm đã trở thành bí mật công khai trong trường học, fanfic của bọn họ bay đầy trời ở diễn đàn, từng có một bài post《 uống thuốc》 rất hot đã phá vỡ kỷ lục người xem trên diễn đàn, nếu không phải là bị Sở Trú xóa, không thì còn có thể tạo nên càng nhiều huy hoàng!

Nhờ phúc của fanfic, tuy rằng Sở Trú thoát ế khiến rất nhiều nữ sinh thương tâm, nhưng cũng không thiếu người chúc phúc cho anh và Lương Dược, cuộc sống của bọn họ mới có thể yên ổn như vậy.

Nhưng biểu hiện vừa rồi của Sở Trú lại một lần nữa làm nổ trái tim của thiếu nữ toàn trường, rất nhiều nữ sinh đều đã quên anh có bạn gái, tranh nhau đưa nước và khăn mặt cho anh.

Nói thật là Sở Trú rất khát, cổ họng đã sớm khô đến bốc khói, nhưng cũng không muốn nước của các cô gái này, ngược lại anh lui ra phía sau vài bước, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm tay Triệu Ức Hào bên cạnh kéo đến trước người, ngăn cản đám nữ sinh như sói như hổ này.

Triệu Ức Hào đang ngửa đầu ừng ực ừng ực uống nước, bị anh kéo ra như thế, nước trong miệng thiếu chút nữa phun lên mặt mấy nữ sinh, cũng may cậu ta phản ứng khá nhanh kịp thời nuốt nước xuống, nhưng sặc kịch liệt, "Khụ! A Trú, cậu phát bệnh gì đó? Khụ khụ!"

Các nữ sinh thấy cậu ta, vẻ mặt tức khắc khó chịu, "Triệu Ức Hào, mau nhường một chút, cậu che mất mặt Sở Trú rồi!"

Triệu Ức Hào nghe xong lời này, tức giận đến thiếu chút nữa nhổ nước ra phun lên mặt bọn họ, "Đệch, mấy cô gái ngu ngốc các cậu có còn lương tâm không hả, là cậu ta vào bóng nhiều hay tôi vào bóng nhiều? Sao các cậu có thể vì gương mặt mà phủ định toàn bộ công lao của tôi?!"

Cậu ta còn cảm thấy chưa đủ hung ác, lại nhìn có chút hả hê cười nhạo các cô ấy: "Hơn nữa A Trú đã sớm là hoa đã có chủ, các cậu có lấy lòng thế nào đi nữa cũng vô dụng, khăn mặt này cho cậu ta thật lãng phí, còn không bằng cho tôi làm vải lau chân, tôi có thể miễn cưỡng suy xét mà sủng hạnh các cậu..."

Cậu ta nói xong, lập tức có năm sáu cái khăn lông bay đến trên mặt, các nữ sinh chửi mắng: "Đi chết đi!"

Sở Trú mặc kệ bọn họ, ánh mắt tìm kiếm hình bóng Lương Dược khắp nơi, nhíu mày, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra vui sướng khi thắng lợi.

Lâm Hàn Hi cũng bị nữ sinh vây lại, dáng dấp anh ta đẹp trai, biểu hiện lại nổi trội nhất, là một tiêu điểm khác ngoài Sở Trú, anh ta khát muốn chết, thấy có nữ sinh đưa nước tới, không chút nghĩ ngợi mà đưa tay đón, dù sao chờ chút nữa trả tiền lại là được rồi, anh ta thờ ơ nghĩ.

Nhưng anh ta mới vừa mở nắp muốn uống, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo, cơ thể khô nóng chợt giật mình một cái, bị dọa cho ngẩng đầu lên, lại thấy Lương Văn đứng ở cách đó không xa, trên tay cầm một chai nước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh ta, không nói câu nào.

"Văn, Văn Văn, cậu tới lúc nào thế?" Miệng Lâm Hàn Hi càng thêm khô khốc, lắp bắp nói, "Tôi còn chưa uống, thật đấy."

Lương Văn không để ý tới anh ta, vỗ vỗ vai Triệu Ức Hào, đưa nước cho cậu ta, "Có muốn không?"

"Oa, cảm ơn, cậu đúng là nữ thần của tôi!" Triệu Ức Hào thụ sủng nhược kinh.

"Đừng khách khí." Lương Văn mỉm cười, sau đó đi ngay.

"Văn Văn, đợi đã!" Lâm Hàn Hi lại cũng không đoái hoài tới uống nước, vội vàng đuổi theo.

Lương Văn làm như không nghe thấy, khi đi ngang qua bên người Sở Trú, Sở Trú lên tiếng gọi cô ấy lại, "Thấy Lương Dược ở đâu không?"

Lương Văn ngẩn ra, "Hình như chị ấy đi về phía quầy bán quà vặt, có thể là đi mua cho cậu... Ăn?"

Dù sao trước đó đã chuẩn bị một rương nước khoáng đặt trên khán đài, không cần cố ý đi mua.

"Cảm ơn." Sở Trú xoay người rời đi.

Lương Văn nghe giọng anh khàn khàn, như là ngậm đá trong cổ họng, lập tức biết được anh không uống nước, cho dù khát như thế cũng không uống, nhất định là chỉ uống nước của chị.

Không có so sánh sẽ không có đau thương. 

Lâm Hàn Hi vội vàng chạy tới kéo cô ấy, "Văn Văn, cậu nghe tôi giải thích!"

"Không nghe." Khuôn mặt Lương Văn lạnh lùng, mặc kệ anh ta mà tiếp tục đi về phía trước, "Cậu tránh ra!"

*

Quý Thành Mạt và đồng đội đến quầy bán quà vặt mua nước, bây giờ bọn họ ở địa bàn của người ta, đương nhiên không trông chờ có người đưa nước cho họ.

Thi đấu thua, tâm trạng bọn họ đều rất không tốt, một người tóc đầu đinh trong đó oán trách nói: "Quý Thành Mạt, không phải cậu nói Sở Trú sẽ không chơi bóng nên không cần đề phòng cậu ta sao? Nhưng quả cuối cùng kia là có chuyện gì xảy ra? Cậu ta vậy mà lại ném trúng, độ khó kia cũng không thấp, tôi cũng không không nhất định ném được!"

"Anh ta may mắn mà thôi." Quý Thành Mạt giương khóe môi, "Ông trời luôn luôn thiên vị anh ta."

"Đừng tán dóc mấy thứ đó với tôi." Vẻ mặt tóc đầu đinh bình tĩnh, "Nếu như không phải khi thi đấu cậu toàn chỉ huy vớ vẩn, một chút thì muốn bọn tôi nhìn chằm chằm Sở Trú, một chút lại nói cậu ta cái gì cũng sẽ không, khiến cho đội hình chúng ta lộn xộn, chúng ta có thể thua sao?"

"Cho nên cậu muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm cho tôi?" Quý Thành Mạt cười nhạt, "Có phải là tôi đây cũng phải trách cậu vì sao không phòng ngừa quả bóng cuối cùng của cậu ta không hả? Rõ ràng bảo vệ cho khung giỏ là nhiệm vụ của cậu."

Tóc đầu đinh: "Cậu..."

"Được rồi các cậu đừng ồn nữa!" Đội trưởng lên tiếng quát lớn, "Thoái thác trách nhiệm cho nhau là hành vi của kẻ yếu, việc này dừng ở đây, ai cũng không được nhắc lại."

Quý Thành Mạt không để ý nhún vai, lúc đi về phía trước, chợt nghe phía sau có người gọi cậu ta: "Quý Thành Mạt."

Giọng nói nhàn nhạt lành lạnh, mang theo ý lạnh không thể xem nhẹ.

Cậu ta sửng sốt quay đầu lại, thấy một nữ sinh mảnh khảnh thanh tú, mặc hoodie màu vàng, chân rất dài, da trắng môi hồng, dáng dấp rất đẹp, trong tay cô cầm chai nước, ánh mắt đen kịt nhìn cậu ta, giọng nói và vẻ mặt lạnh nhạt như nhau, "Nói chuyện một lát không?"

Quý Thành Mạt nhận ra cô, cậu ta nhướng mày, còn chưa mở miệng, đồng đội thấy đối phương là con gái, lại cầm nước, tưởng là fangirl của Quý Thành Mạt nên hiểu lòng người mà cười, "Hai người từ từ trò chuyện, bọn tôi đi mua nước trước."

Đội trưởng đẩy Quý Thành Mạt ra ngoài, sau đó mang theo đội viên khác đi.

Quý Thành Mạt nhìn Lương Dược, "Cô tìm tôi có việc?"

Lương Dược không nói một lời tiến lên, đưa nước cho cậu ta.

"Cô tới đưa nước cho tôi?" Quý Thành Mạt kinh ngạc nhận lấy, "Không phải là chán ghét Sở Trú sau đó coi trọng tôi chứ?"

Lương Dược không nói gì, chờ sau khi cậu ta cầm nước, hai tay đột nhiên đỡ lấy vai cậu ta, sau đó nâng đầu gối lên hung ác hướng đến bụng cậu ta.

"Đệch!" Sắc mặt Quý Thành Mạt biến đổi dữ dội, không nghĩ tới cô sẽ ra một đòn như thế, đau đến cúi người xuống, "Cô có bệnh à?"

"Có cũng không nghiêm trọng bằng cậu."

Vẻ mặt Lương Dược lạnh như băng, dùng sức nắm tóc khiến cậu ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mắt của cậu ta rồi chậm rãi nói: "Dám hại người của tôi, mẹ nó cậu muốn chết à?"

"Cô qua đây để trút giận cho Sở Trú?" Quý Thành Mạt không biết nên khóc hay cười, thực tế cậu ta thực sự bật cười, "Cậu ta đã sợ đến mức trốn sau một đứa con gái?"

Quý Thành Mạt hất tay cô ra, cũng không phát rồ đánh nhau với con gái, cậu ta ôm bụng chậm rãi ngồi dậy, "Cô đối với cậu ta thực sự là tình thâm ý thiết nhỉ, nhưng cô thật sự biết rõ thái độ làm người của cậu ta sao?"

Lương Dược lạnh lùng nói: "Chí ít rõ ràng hơn cậu."

"Tôi cũng không sợ nói cho cô biết." Quý Thành Mạt cười nhạo một tiếng, "Tôi và cậu ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quan hệ của bọn tôi thậm chí còn tốt hơn so với bọn Triệu Ức Hào, trước khi cậu ta sinh ra, mẹ tôi đã làm bảo mẫu nhà cậu ta, sau lại nhìn cậu ta lớn lên, mà tôi cũng được đón vào nhà cậu ta, khi đó tôi thật lòng xem cậu ta là anh trai, còn cậu ta thì sao, hại mẹ tôi rơi xuống vách núi, đẩy bà ấy xuống rồi một mình trốn chạy, cô nói người như vậy có nên chết hay không đây?"

Lương Dược cảm thấy đầu óc cậu ta có vấn đề, "Rõ ràng là mẹ cậu bắt cóc Sở Trú trước, anh ấy không chạy trốn để chờ bị giết à? Cậu thật khôi hài!"

"Ai nói với cô là mẹ tôi bắt cóc cậu ta?" Sắc mặt Quý Thành Mạt trở nên cực kỳ tức giận, "Là cậu ta, hay là ba mẹ cậu ta? À, vậy vợ chồng bọn họ đối với con trai bảo bối thật là cái gì cũng dám nói mò, tôi cho cô biết, mẹ tôi hoàn toàn không bắt cóc cậu ta, không chỉ có như vậy, bà ấy còn một mình đi cứu cậu ta, sau đó cậu ta vì để trốn ra được, lợi dụng mẹ tôi làm đá kê chân mà thôi!"

Đây thật là cú đảo ngược thần thánh.

"Làm sao cậu biết?" Lương Dược nhướng mày, giọng nói trào phúng, "Lẽ nào cậu cũng bị bắt cóc sau đó ở hiện trường thấy được?"

Quý Thành Mạt: "Trước khi đi mẹ đã để lại phong thư cho tôi, bên trong bà đã nói rõ ràng."

"Được thôi, cậu nói cái gì thì chính là cái đó." Lương Dược nửa lời cũng không tin, khoát khoát tay, "Sau này đừng xuất hiện ở trước mặt Sở Trú, bằng không tôi gặp một lần đánh một lần, cứ như vậy đi."

Cô xoay người muốn đi.

"Tôi cũng biết cô sẽ không tin." Giọng Quý Thành Mạt khe khẽ, không có cãi cọ gì, chuyển chủ đề câu chuyện: "Cô biết vì sao Sở Trú chán ghét con gái như vậy không?" 

Bước chân Lương Dược ngừng lại, quay đầu, "Cậu biết?"

Quý Thành Mạt cười đến rất ác độc, "Năm đó truyền thông đưa tin cô không thấy sao? Sở Trú bị hai người, à không đúng, là năm người phụ nữ thấp hèn dâm loạn hay là cưỡng bức ấy nhỉ? Tôi nhớ không rõ lắm, chi tiết cụ thể cô có thể tự mình đi hỏi cậu ta, mấy người ân ái như thế, cậu ta nhất định rất vui lòng nói cho cô biết."

Đầu Lương Dược nổ ầm một tiếng, cô không nói hai lời lại đánh tới một quyền, Quý Thành Mạt sớm đã chuẩn bị, giơ tay lên ngăn cản, còn thuận tiện bắt được nắm đấm của cô, khinh thường cười, "Cô cho là tôi sợ cô thật à..."

Cậu ta còn chưa dứt lời thì chân phải Lương Dược lại đá qua, trực tiếp đạp đến nửa người dưới của cậu ta.

Quý Thành Mạt đau đến mức giọng nói trở nên bén nhọn, lúc này sắc mặt cậu ta mới thật là thay đổi.

Khi Sở Trú chạy tới, vừa lúc thấy một màn như vậy.

"..."

"Con mẹ cô..." Quý Thành Mạt che phía dưới, bại hoại thở gấp muốn liều mạng cùng Lương Dược, đảo mắt thấy Sở Trú mặt không thay đổi đi tới, cân nhắc lợi hại, cắn răng chuồn mất, "Các người chờ đó cho tôi!"

Sở Trú nhìn cậu ta, vốn có vài phần bực tức đối với cậu ta, nhưng tận mắt thấy được cậu ta bị đạp nơi nào, cơn tức không khỏi tiêu tan, anh nhìn cũng thấy đau lây.

Lương Dược nhìn thấy anh tới, nghiêng đầu nhìn về phía anh, vẻ mặt im lặng có một loại phức tạp khó hiểu.

"Làm sao vậy?" Sở Trú nhíu mày, "Có phải cậu ta nói gì với em không?"

Lương Dược rũ mắt, giọng nói rất thấp, "Cậu ta nói với em nguyên nhân anh ghét con gái."

Sở Trú há miệng, cổ họng không được uống nước cực kỳ khô rát, "Em biết cả rồi?"

"Ừ." Lương Dược nghe được giọng nói của anh, trong lòng càng thêm tin lời Quý Thành Mạt, khịt mũi, giọng nói cũng khàn đi vài phần, "Là ai?"

Sở Trú sửng sốt: "Cái gì?"

Lương Dược cắn môi, bỗng nhiên nhào vào trong ngực anh, đau lòng ôm chặt lấy anh, "Là ai cưỡng bức anh, em đi báo thù cho anh!"

Sở Trú: "???"

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí