Dị Thế Tà Quân

Chương 789: Hỏa long truy sát!



Sắc mặt bốn người đồng thời đại biến, đầu đầy mồ hôi lạnh – ròng ròng chảy xuống!

Bởi vậy có thể thấy được, trên cả tòa núi trở nên khô ráo như thế, toàn bộ đã không có nửa điểm tung tích của nước, đây cũng là thủ đoạn của nhân vật thần bí này! Hắn lại có thể khống chế hỏa? Thay đổi thời khắc tự nhiên? Cái năng lực này nghịch thiên bực nào! Thủy hỏa tối vô tình, từ xưa đến nay, ai đã có thể điều khiển? Chưa từng có người có thể làm được! Cho dù trước kia thực lực thông thiên như Cửu U chư thiếu cũng không có thể!

Nhưng hiện tại, chuyện tình làm người ta không dám tin, trước mắt mọi người ở đây cứ như vậy chân thật phát sinh! Đầy khắp núi đồi, liên tiếp thiên địa trời cao là đại hỏa, mang theo cuồn cuộn hơi nóng, dùng một loại uy thế dung kim hóa thiết, thiêu hủy thiên địa vạn vật, phả vào mặt bốn người!

Mỗi người trong bốn người đều cảm thấy hít thở không thông, quần áo trên người như muốn cháy lên, tóc, ở bên trên xoăn tít! Đây là mấy người sớm đã đem huyền khí phóng ra ngoài, hình thành tầng cách ly, nếu không thì lấy nồng độ tửu tinh trong người bọn họ (Nồng độ rượu ngấm trong cơ thể), đã sớm biến thành heo quay rồi!

Nhưng, trái lại người điều khiển sau lưng ngọn lửa vẫn không xuất hiện, bọn hắn trong lòng thầm nghi ngờ kiêng kị! Trận đại hỏa này cho dù tiếp tục nóng rực, nhưng vẫn là đốt không chết Thánh Giả! Nhưng đối phương chỉ điểm một tiếng, liền có thể dễ dàng dấy lên một trận lửa lớn khắp núi, dụng ý há lại đơn giản như thế sao? Tất nhiên là bức bách mấy người rời khỏi vị trí hiện tại, sau đó, mới chính thức đối mặt với sát thủ mạnh mẽ này!

Đối mặt với đối phương sâu hiểm khó dò như thế, đối thủ khủng bố như thế, chỉ sợ đi lầm một bước, liền nhận lấy kết quả vạn kiếp bất phục!

Hiện tại cho tới bây giờ vị thần bí cao nhân kia vẫn không chính thức hiện thân, nhưng bốn người đều có thể đoán được, người này tất nhiên là trốn tại nơi bí mật gần đó nhìn chằm chằm vào người bọn họ, giống như một con độc xà tùy thời chuẩn bị xuất động, phát ra một kích trí mạng!

Chỉ cần để cho người này có cơ hội ra tay, như thế, bốn người mình tất nhiên sẽ không có ngày mai! Điểm này, không thể nghi ngờ! Cho nên bốn người đều không dám động! Thà rằng chịu liệt hỏa thiêu đốt, cũng không dám tùy tiện di chuyển mà đúng lúc này, trong sơn động đột nhiên lao ra một người! Người Thánh Giả thứ năm, Lãnh Đồng!

Trên người hắn mang theo toàn mùi rượu, đột nhiên như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dường như lăng không bay lên, sưu một tiếng lao vào ngọn hỏa diễm, trong miệng ha ha cuồng tiếu nói:

- Vị thần bí cao nhân kia, người rốt cuộc đã tới sao?

- Ha ha ha, ta Lãnh Đồng đã đợi ngươi từ lâu! Giết chết Mai Tuyết Yên, bức bách Quân Mạc Tà, tiếp đó lại tính kế chuyện của ngươi, tất cả đều có một phần của ta! Ta còn là người chủ mưu chuyện này! Đến đây đi, nếu là người có bản lĩnh, hãy đến lấy mệnh của ta đi!

Trần Trùng kinh hãi quát:

- Lãnh Đồng! Trở về!

Nhưng, Lãnh Đồng thân là Thánh Giả, dưới tốc độ toàn lực vô cùng nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấy hắn từ trong động khẩu lao ra, sau đó thấy hắn bị nuốt chửng vào trong hỏa diễm đầy trời, trước sau chỉ trong nháy mắt công phu, cũng đã hoàn toàn biệt vô âm tín!

Lúc này trong thiên địa, chỉ có tiếng Lãnh Đồng vang vọng trong không trung gầm lên giận dữ, dường như dốc cạn cả đáy lòng:

- Ngươi tới nha!

- Ngươi tới nha!

- Ta đã tới rồi, ngươi muốn tập kích – thế nào còn không qua đây? Ta chính là người chủ mưu ngươi giết ta đi, ta không sợ ngươi!

Lãnh Đồng gầm lên giận dữ, vang vọng thiên địa, ở giữa hỏa diễm khắp núi tả xung hữu đột, trên người vận khởi huyền khí thân pháp nhanh như điện, đi ngang lướt dọc, thế nhanh như điện; toàn bộ ngọn lửa, đều bị huyền khí của hắn ngăn cách ở bên ngoài! Căn bản là không thể cháy đến thân thể hắn!

Trong nháy mắt, đám người Trần Trùng chợt nghe thấy thanh âm Lãnh Đồng dần xa, mà thần bí nhân kia, thế nhưng tựa hồ thủy chung không có hiện thân! Lại không phát động, cứ như vậy mặc kệ Lãnh Đồng li khai…

Bốn người nhìn nhau, trong mắt như thầm hỏi: bây giờ làm thế nào?

Trần Trùng cắn răng một cái nói:

Nơi này quá quái dị, không thể ở lại lâu, trước mắt lao ra rồi nói sau! Chúng ta bốn người, trăm triệu lần không được phân tán! Chỉ có cùng nhau ở một chỗ, còn có thể chung sức chiến một trận. Nếu mà tách ra, chỉ sợ đối phương tiêu diệt từng người, lần lượt từng bước chiếm lấy! Ba người Trì Thiên Phong sâu kín gật đầu, suy nghĩ rất giống nhau.

Đi! Rời khỏi nơi này rồi nói sau!

Hỏa hoạn tuy rằng không thể tạo thành thương tổn đối với thân thể bọn họ, nhưng theo hỏa diễm liên tục thiêu đốt, dưỡng khí xung quanh cũng đã bị đốt cháy sạch sẽ! Nhiệt độ trong không khí, dần dần tăng lên, chậm rãi cao đến dọa người! Mỗi một hơi thở, giống như hít vào một ngụm lửa nóng…

Thánh Giả cũng là người, chính là vẫn còn cần dưỡng khí để thở, hoàn cảnh tồi tệ như vậy, ngay cả là Thánh Giả cũng không có biện pháp duy trì lâu dài!

Đi!

Trần Trùng hạ lệnh một tiếng, bốn người đồng thời bay lên, một cái nhún người là đi xa hơn mười trượng, hướng về phía tây chạy như điên! Phía tây, nơi đó chính là một ngọn núi lớn, phía trên tràn ngập băng tuyết! Hơn nữa, so với ngọn núi nhóm mình dừng lại thì ngọn núi này cao hơn gấp mấy lần! Diện tích lớn hơn đến mấy chục lần, quan trọng nhất, bên cạnh ngọn núi kia còn có vài ngọn núi khác nối tiếp nhau.

Coi như ngươi lần nữa có bản lĩnh, chẳng lẽ ngươi có thể đem rất nhiều nước trên núi biến mất hết sao?

Chủ ý bốn người đều giống nhau.

Bốn người giống như bốn đạo lưu tinh, trong lúc đó bỗng nhiên xẹt qua đỉnh núi.

Đúng lúc này, giữa không trung, cái âm thanh khàn khàn âm lãnh kia cười rộ lên:

Đang dưới tay lão phu, cư nhiên còn vọng tưởng chạy trốn sao? Các ngươi tính toán sai rồi! Hỏa lực, truy!

Theo một tiếng mệnh lệnh này, sau đó ánh lửa trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một màn kỳ cảnh từ xưa tới nay vô cùng hiếm có, đầy trời đại hỏa, thình lình hình thành một con Hỏa Long khổng lồ, lấy một loại tốc độ - độ cao khó có thể hình dung, ở giữa núi dừng nhanh chóng vẫy vùng lướt đi! Đi qua nơi nào, nơi ấy biến thành biển lửa! Biển lửa, đúng là đuổi theo bốn bóng đen phía trước!

Cả con Hỏa Long này, đuổi theo bốn bóng đen, theo sát không rời! Bốn người lướt tới chỗ nào, đằng sau Hỏa Long liền đuổi tới, tốc độ không chút nào chậm hơn!

Hơi nóng cuồn cuộn không ngừng bốc lên cao, xâm nhập lên làn da bốn người, làm cho bọn họ cảm nhận được hơi thở tử vong ở phía sau!

Bốn người vừa bay vút, trong lòng vừa không khỏi khiếp sợ! Thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại thì thấy Hỏa Long ở ngay sau lưng mình, cảm giác khiếp sợ trong lòng càng dâng lên!

Làm sao có thể…lại có người có thể điều khiển lửa lớn bốc cháy? Hơn nữa còn có thể biến lửa lớn khắp núi hình thành một con Hỏa Long linh động, dùng để truy kích địch nhân! Chuyện thế này, đừng nói là đã gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa có nghe tới! Vị sư phụ của Quân Mạc Tà này, bản thân thực lực đã đại thần thông đến mức thông thiên triệt địa!

Người như vậy, Thánh Giả thông thường há có thể đủ khả năng địch nổi? Càng không nói gì đến tiêu diệt…không ngờ lần này nghênh ngang đắc chí xuất hiện, lại thật sự gặp phải một đại sát tinh mà ai cũng không thể trêu vào!

Không nói gì khác, nếu để cho người này tới đại bản doanh của một nhà trong Tam Đại Thánh Địa, với việc điều khiển thế lửa bừng bừng này vậy thì một nhà Thánh Địa gần vạn năm cơ nghiệp tích cóp liền sẽ hủy hoại trong nháy mắt!

Tuy rằng người chưa chắc đã bị hoàn toàn diệt vong, nhưng cơ nghiệp to lớn như vậy bị bay mất, với thanh danh vạn năm Tam Đại Thánh Địa mà nói, đó cũng chính là cửu sinh cửu thế (chín thế hệ mới được sinh ra) đều khó có thể rửa sạch nỗi nhục khôn cùng này! Trên không trung bóng người chạy trốn, dưới đất Hỏa Long tàn sát bừa bãi!

Trần Trùng vừa chạy trốn vừa hét lớn:

- Các hạ, chẳng lẽ chỉ vì muốn trả thù riêng, mà có thể phóng hỏa đốt núi sao? Xung quanh nơi này trong mấy nghìn dặm có hơn mười vạn người dân sau đó sẽ sống như thế nào?

- Như thế nào kiếm kế sinh nhai? Chẳng lẽ các hạ lại không hề có nhân tính như vậy sao?

Thanh âm già nua kia một hồi cười lạnh, giọng vô tình nói:

An nguy của đại lục, thiên hạ muôn dân sao, đây không phải là chuyện tình mà Tam Đại Thánh Địa các ngươi mới cần quan tâm sao! Cùng với lão phu có cái quan hệ rắm gì! Lão phu chỉ biết rằng, vợ của đồ đệ lão phu đã chết! Người giết chết nàng, nhất định phải đền mạng! Thế lực phái ra hung thủ, hiển nhiên cũng phải chết! Về phần, ngàn người, vạn người chết thì chết, có cái gì đáng ngạc nhiên? Bọn ngươi nếu thật sự có lương tâm, chấp nhận không trốn, thế lửa này cũng sẽ không gây tai họa cho người vô tội, tai họa này tất nhiên lão phu có nửa phần trách nhiệm, nhưng các ngươi cũng có nửa phần trong đó!

Nếu các ngươi thật sự muốn mang lại lợi ích cho muôn dân, vậy hãy xuống dưới hi sinh thân mình đi!

Trần Trùng nhất thời không nghĩ! Không thể tưởng tượng được lão gia hỏa này lại không lấy đại cục làm trọng!

Trần Trùng vốn bám lấy chút hi vọng mỏng manh này, nếu đối phương chỉ là một ẩn sĩ lánh đời, như vậy, chính mình lấy khả năng hiểu rõ tình hình, hiểu rõ đại nghĩa, cùng đối phương lấy đại nghĩa luận bàn, làm cho đối phương đặt thiên hạ muôn dân lên trên, song phương ngừng lại, bắt tay giảng hòa…

Hiện tại, người ta cũng đã nói rõ ràng như vậy, nếu còn cùng hắn tiếp tục nói đến chuyện lợi ích muôn dân thiên hạ, vậy quả thực chính là đàn gẩy tai trâu! Tự rước lấy nhục!

Người này, quyết sẽ không dừng! thù này không trả không thôi!

Người ta chính là bất chấp hành vi tiểu nhân, các ngươi thật sự cần làm người quân tử, vậy đừng trốn a!

Đây tuyệt đối không phải là một nhân sĩ mang trong lòng nhân phẩm vì thiên hạ! Tuyệt đối là họa thế ma đầu! Người như vậy, chuyện tình gì cũng có thể làm ra, hơn nữa cũng sẽ không để cho người khác cảm thấy kì quái!

Có thể nhóm người mình cũng còn chưa tới mức phải hy sinh tính mạng cứu lấy mạng dân chúng… Tính mạng Thánh Giả, còn chưa có không đáng đồng tiền như vậy!

Hừ, ta kính ngươi là tiền bối, không muốn cùng ngươi tranh phong, lại thật không ngờ…thật không ngờ ngươi tâm trí ác độc, người như ngươi, cho dù tu vi có cao đến đâu, cũng chỉ có thể càng gây thêm họa, lão phu thân là chính thống của Thánh Địa, đối với ngươi tà ma ngoại đạo bực này, chỉ có xem thường! Ma đầu như ngươi, mỗi người đều có thể giết! Sau lần này, Tam Đại Thánh Địa chắc chắn bố cáo thiên hạ, tru sát ma đầu ngươi! Ngươi phải chết không chỗ chôn thây!

Trần Trùng phẫn nộ hét lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh!

- Nói được đường hoàng như vậy, thế sao không dừng bước lại? Dừng lại trừ bỏ họa thế ma đầu a! Lão phu còn nói cho ngươi biết!

-Lão phu giết các ngươi, chính là không thẹn với lương tâm!

Thanh âm khàn khàn kia lại tiếp tục có chút hài hước nói:

Lão phu tuyệt không ích kỉ, lão phu giết các ngươi, chính là vì an nguy đại lục, là vì muôn dân thiên hạ không còn bị Tam Đại Thánh Địa các ngươi lừa dối tàn hại! Lão phu, không thẹn với lương tâm!

Trần Trùng cơ hồ phun ra một búng máu!

Người này, đúng là rõ ràng nghe lén nhóm người mình nói chuyện! Hiện tại bắt chước nói ra, đúng là đoạn thời gian mà mình giáo huấn Lãnh Đồng, cùng lắm thì cũng chỉ thêm bớt vài từ, nguyên ý trong lời nói hoàn trả!

Càng làm cho bốn người này cảm thấy hoảng sợ chính là, bản thân bốn người thời gian chạy trốn lâu như vậy, chạy nhanh như vậy, cái thanh âm kia, lại thủy chung vẫn xoay quanh trên đỉnh đầu bọn họ, giữ khoảng cách nhất định! Nhưng bốn người xuất ra toàn bộ thủ đoạn cũng không thể phát hiện vị trí chính sác của người này ở nơi nào!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí