Dị Thế Tà Quân

Chương 785: Vong ân bội nghĩa!



: Sói

Hiện tại sắc trời dần dần tối tăm.

Màn đêm đã muốn quân lâm đại địa!

Trì Thiên Phong tiến vào một thị trấn nhỏ, vốn là tìm một quán trà, ấm trà có hương có vị, sau đó ngồi đọc sách, đọc đến nửa ngày, thẳng đến khi mặt trời khuất về tây, hắn mới chậm rãi đứng lên, bỏ lại bạc, đi ra khỏi cửa.

Dưới trời chiều, thân ảnh Trì Thiên Phong trải dài trên mặt đường, dường như có vẻ đìu hiu cô độc, bộ dáng già nua thâm trầm.

Hắn trực tiếp tìm một chiếc xe ngựa, mua không ít rượu ngon cùng đồ nhắm, tất cả chất đống ở trước mặt, chỉ riêng loại rượu ngon nhất, đã có gần hai mươi vò, toàn bộ đều là năm mươi cân một vò. Lúc này vừa mới ngồi lên xe ngựa, đi đường một cách chậm rãi thì xuất hiện một tiểu oa nhi, hướng về phía nam trở lại.

Vốn là, đã đạt tới trình độ Thánh Giả bực này, đối với vấn đề ăn uống, sớm đã không thèm để ý đến, thậm chí mười ngày nửa tháng không ăn một bữa cơm, cũng là chuyện bình thường, một khi đã bế quan, quanh năm suốt tháng đến nước cũng không dính răng, ăn cái gì hay không, cuộc sống thật sự của bọn họ đã thanh đạm rồi.

Nhưng lúc này đây, Trì Thiên Phong đề xuất ra tiệc tùng một chút, đúng là ngoài ý muốn nhưng lại được sự tán thành của toàn thể Thánh Giả! Điểm này, ngay cả người xuất ra chủ ý cũng có chút giật mình.

Nguyên lai không chỉ riêng mình có cái nhìn không đúng về trận chiến với sư phó Quân Mạc Tà, trong lòng những người khác, lại cũng đồng dạng nhìn không tốt! Cho nên lúc này đây, Trì Thiên Phong đơn giản là mua nhiều hơn một chút!

Mọi người đồng ý cùng nhau say sưa, vậy để mọi người nghỉ ngơi quên đi địa phương kia.

Trước đó ai mà có thể dự đoán được, đối phó với một Tôn Giả tứ cấp cảnh giới Mai Tuyết Yên, liền hao tổn mất ba vị Thánh Giả của Mộng Huyễn Huyết Hải? Khiến cho tổng thể sức mạnh bên mình, bỗng chốc giảm đi mất một phần ba! Cho dù có Thánh Vương đan nằm ngoài dự đoán của mọi người, kết quả chiến đấu như vậy cũng quá thảm rồi!

Nếu để chống lại vị sư phụ thần bí khó lường của Quân Mạc Tà, thì phải trả một cái giá nào đây?

Đây cũng là điều mà không ai có thể nói được chính sác.

Nhưng lần đó đối phó với Mai Tuyết Yên, lại cấp cho toàn bộ sáu người tiếng chuông cảnh tỉnh: Thánh Giả đối thượng cùng Thánh Giả,không phải là không thể chết! Lúc này đây, bên ta còn lại có sáu người.

Muốn không tổn thương chút lông tóc nào giải quyết vị cao thủ kia, là điều không tưởng, căn bản là chuyện không thể nào! Cho dù là sáu người vây công một vị đồng cấp Thánh Giả, cũng sẽ xuất hiện thương tổn!

Huống chi người kia thần bí vô cùng lại có khả năng so với nhóm người mình cao hơn mấy cấp?

Trì Thiên Phong dọc theo đường đi ngơ ngơ ngẩn ngẩn đến xuất thần, đi đến chỗ cùng Khương Quân Tập chia tay, tuy rằng đợi không thấy tên kia, nhưng dù sao trước đó đã thương lượng rất tốt, nhưng mà đợi một hồi, thủy chung không thấy người kia quay lại, Trì Thiên Phong cũng không lo lắng trong lòng, tên kia vốn xuất quỷ nhập thần quen rồi, liền trực tiếp điều khiển xe ngựa, quay về sơn động.

Tới chân núi, thưởng cho phu xe một thỏi vàng, phu xe kia nghẹn họng lại trố mắt đứng nhìn, vươn tay khẽ vẫy một cái, rượu và thức ăn trên xe giống như bị một bàn tay vô hình lôi kéo, một vò lại một vò xếp chồng lên nhau, trực tiếp cao đến bốn năm trượng!

Sau đó Trì Thiên Phong khẽ vẫy tay, đem khoảng chừng hơn ngàn cân rượu và thức ăn nâng lên, một đường đi thẳng lên núi.

Xa phu sợ tới mức hai chân nặng như chì, một tiếng "Yêu quái" tới cửa miệng lại không dám hô lên, chân tay run lẩy bẩy trèo lên xe ngựa, môi xanh mặt trắng giơ roi quất ngựa, một đường dùng tốc độ như có người trong nhà bị mất để đi. Bình thường mất khoảng ba bốn canh giờ để đi, lại có thể chỉ trong một canh giờ liền chạy về, đương nhiên, xe ngựa về đến nhà cũng đã tan tành…

Mãi đến khi bước vào cửa chính, vẫn có cảm giác như đang nằm mơ. Lúc này mới cảm thấy trong lòng bàn tay nặng nặng, mở lòng bàn tay ra vừa thấy, một thỏi vàng óng rõ ràng như ban ngày. Đưa lên miệng cắn cắn, vết răng giống như thật, xem ra là sự thật rồi, cùng với chuyện gặp ngày hôm nay lại càng sợ…

Xa phu đáng thương, bởi vậy còn bị bệnh nặng một trận.

Nhìn thấy Trì Thiên Phong một mình quay trở về, nhưng lại mang theo nhiều rượu ngon cùng đồ nhắm trở về, đám người Trần Tùng không khỏi sửng sốt một chút.

Khương Quân Tập đâu? Trần Tùng nhíu mày.

Tại sao ngươi và thiên yêu kia không cùng trở về? Chuyện này dĩ nhiên có chút kỳ quái, nhưng về phương diện khác, cũng muốn đùa một chút với Trì Thiên Phong. Ở một chỗ cùng với Khương Quân Tập, cảm giác thật sự làm cho người ta…khó quên…

Trì Thiên Phong giật nẩy mình cả người run lên, thiếu chút không giữ được làm vò rượu rơi xuống đất, lòng vẫn còn sợ hãi nói:

-Trần lão đại...ta xin ngài ngàn vạn lần đừng nhắc đến tên kia trước mặt ta…Ngày hôm nay với ta thế là quá đủ rồi.

-Ha ha ha…

Có vài người cười lớn khi người khác gặp họa, bọn họ sâu thẳm trong lòng cũng cảm thấy sợ hại.

-Thôi đừng để ý nữa, tên kia vừa đi ra ngoài rồi, phải đi thương thiên hại lý phong lưu khoái hoạt. Nàng ấy hiện tại không biết ở nơi nào đâu.

-Khương Quân Tập không có trong này, vừa đúng lúc năm huynh đệ chúng ta hảo hảo uống rượu một hồi, nếu mà hắn trở lại, trái lại càng làm trong lòng thấy không thoải mái.

Thôi Trường Hà cười hì hì nói.

-Không sai, Khương Quân Tập lúc này chưa trở về, xem ra cũng có chút biết điều.

Tát Thanh Lưu cũng ha ha cười. Nhanh chóng đem rượu và thức nhắm trên tay Trì Thiên Phong đỡ xuống, bầy ra.

Trì Thiên Phong rốt cược cũng rảnh tay, xoa xoa một đầu mồ hôi lạnh vừa rồi bị dọa, hướng về Trần Trùng hai người cười khổ nói:

-Trần huynh, ta hiện tại mới hiểu, thân là một vị Thánh Giả, sinh hoạt của các ngươi tại Độn Thế Tiên Cung, thật không dễ dàng!

Những lời này, ngụ ý mặc dù có chút kì quái, nhưng Trì Thiên Phong trong lòng nói ra lời này! Chân chính là lời tâm huyết!

Mình cùng Khương Quân Tập ở cùng một chỗ tổng cộng mới được nửa ngày, sẽ bị hắn làm hỏng mất. Huống chi là ở cùng một chỗ mấy trăm năm?

Nghe được câu của Trì Thiên Phong, ánh mắt hai người Tát Thanh Lưu và Thôi Trường Hà đột nhiên nhìn đám người Trần Trùng, trở nên vô cùng bội phục. Cường nhân a…đám người kia có thể chịu đựng được mấy trăm năm.

Trần Trùng bất đắc dĩ cười cười, nói:

-Kỳ thật chúng ta cũng đều tu luyện xa nhau. Nếu không có đại sự gì, cho dù là vài năm, vài chục năm, cũng khó gặp nhau một lần.

Một Thánh Giả luôn im lặng đôi mắt liếc qua vài người, nhếch nhếch miệng, nói:

Ta chưa bao giờ thấy hắn, nếu không có lần gặp nhau này, ta căn bản không biết rằng có loại như hắn.

Trần Trùng càng bất đắc dĩ hơn, nói:

-Ngươi cả đời này nếu mà không có chuyện gì thì tu luyện không ra khỏi động, ngươi gặp qua hắn cái rắm a!

Vị Thánh Giả lạnh lùng này, tên là Lãnh Đồng, người cũng như tên, đôi mắt băng lãnh, ngoại hiệu Ma Đồng Thánh Giả!

Vừa nói chuyện, Thôi Trường Hà vừa bầy biện rất tốt rượu và đồ ăn, dùng tay cắt lấy vài khối thạch bích, nạo gọt, làm ra năm chiếc bát bằng đá, độ dày vừa phải, dễ dàng dùng để uống rượu, năm người một bên rạng rỡ, bắt đầu ngồi xuống.

Rượu qua tam tuần, nụ cười mỉm trên mặt biến mất, sắc mặt đều trầm trọng. Nguyên bản đã không còn ai có thể nói vài câu chuyện cười, nhưng càng uống không khí càng nặng nề.

Uống rượu cơ bản mới lúc đầu mọi người còn khách sáo, sau đó càng uống không khí càng náo nhiệt, năm người này thì ngược lại.

Thật lâu sau, Tát Thanh Lưu thở dài nặng trĩu, đem bát rượu đặt xuống bàn đá, nói:

-Rượu ngày hôm nay, càng uống càng không có cảm giác, thật sự là…

Lãnh Đồng lạnh lùng hừ một tiếng, đảo cặp mắt trắng dã nói:

-Căn bản là lần này chúng ta không nên xuất hiện!

-Chúng ta Thánh Giả tu luyện mấy trăm năm, chính là vì Đoạt Thiên Chi Chiến chống lại dị tộc Cuồng Đao Quỷ Nhẫn và Cuồng Kiếm Địa Nhẫn, một trận chiến định càn khôn!

-Từ khi nào Thánh Giả chỉ vì việc lông gà vỏ tỏi mà phải xuất động?

Trần Trùng bất đắc dĩ nói:

-Chuyện này vốn cũng là sự tình bất đắc dĩ!

Lãnh Đồng hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

-Bất đắc dĩ! Bất đắc dĩ cái chó gì, căn bản chính là Mạc Vô Đạo vì đệ đệ mình mà báo thù thôi!

-Lấy việc công làm việc tư.

-Hành vi như thế, thật khiến cho người ta chê cười!

-Chúng ta Thánh Giả của Tam Đại Thánh Địa từ khi nào biến thành công cụ báo thù của người khác vậy?

Trần Trùng cười như mếu hai tiếng nói:

-Lãnh Đồng, ngươi nói ít vài lời đi. Hiện tại mọi người đang hảo hảo uống rượu, nói chuyện mất hứng ra làm gì?

-Nào mọi người uống rượu, uống!

Ánh mắt Lãnh Đồng liếc ngang một cái, đem bát đá để xuống thật mạnh, "ba" một tiếng chiếc bát vỡ vụn, trợn mắt nói:

-Còn uống rượu cái rắm! Ta nói gì mà làm mất hứng, lời ta nói không phải sự thật sao?

-Không thể nói sao? Hắn có thể làm như vậy được, chẳng lẽ ta không thể nói được?

Trăm triệu lần không nghĩ tới hai vị Thánh Giả lánh đời thế nhưng đột nhiên lại đấu võ mồm với nhau. Ba người Trì Thiên Phong không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Trần Trùng cười khan hai tiếng, nói:

-Lãnh lão đệ trải qua một thời gian dài, một mực tiềm tu trong thánh địa, quan tâm rất ít đến nhân tình thế sự. Ha ha, tính cách tương đối cương trực.

Lãnh Đồng hừ một tiếng, bất mãn nói:

-Ngươi cũng không cần vì ta giấu giấu diếm diếm, ta luôn luôn có gì thì nói cái đó. Đạo lí đối nhân sử thế nơi đó, ta không hiểu sao?

Hắn tự mình vươn tay ra đằng sau, xoạt một tiếng nắm trong tay một khối đá lớn, tùy tiện khoét, liền làm thành một cái bát lớn, nhấc vò rượu lên òng ọc đổ vào bát lớn, uống một hơi cạn sạch, nói:

-Lần này, đối phó với Tôn giả tứ cấp, lại có thể xuất động ở đây chín vị Thánh Giả! Mà ba vị Thánh Giả của Mộng Huyễn Huyết Hải còn vì vậy mà mất mạng ở nơi này!

Ánh mắt hắn đỏ lên, lớn tiếng nói:

-Đây chính là ba vị Thánh Giả a!

-Đối với thế trận cùng Đoạt Thiên Chi Chiến sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào?

-Tam Đại Thánh Địa, đội hình Thánh Giả tổng cộng có bao nhiêu?

-Các ngươi thật không hiểu sao? Không rõ ràng lắm sao? Nếu là Thánh Giả chân chính chết sạch hết, như vậy, chẳng lẽ để cho nhóm Thánh Vương đi đối phó với Cuồng Đao Quỷ Nhẫn và Cuồng Kiếm Địa Nhẫn sao? Như vậy, lúc Chí Tôn Thiên Nhẫn xuất hiện, thì ai có thể đi ứng phó đây?

Bốn người còn lại yên lặng trầm mặc, đột nhiên mỗi người đều bưng bát rượu lên, lặng lẽ làm một hơi cạn sạch.

-Còn nữa! Bọn tiểu bối phía dưới làm xằng làm bậy, đối phó với Thiên Phạt! Ta mãi mãi không hiểu được…

Lãnh Đồng liên tục uống ba bát rượu lớn, lau miệng, nói:

-Thiên Phạt như thế nào? Thiên Phạt như thế nào? Thiên Phạt phạm tội gì? Mai Tôn Giả làm sai cái gì? Vì sao phải phải nhằm vào nàng? Dựa vào cái gì mà nhằm vào nàng?

Ánh mắt hắn lạnh như băng đột nhiên cháy bỏng, từ Trần Trùng đến đám người trước mặt, mọi người nhìn sát lại, có chút kích động chất vấn.

-Ngươi say rồi!

Trần Trùng vẻ mặt giận tím tái đáp.

-Ta không có say! Ta một chút cũng không có say!

Lãnh Đồng nói tiếp:

Từ mười vạn năm tới nay, Thiên Phạt nhất hung đó mỗi lần vì Đoạt Thiên Chi Chiến tạo thành một bộ phận trọng yếu! Thiên Phạt…cùng chúng ta giống nhau! Đều thủ hộ cho phiến đại lục này suốt mười vạn năm! Bọn họ như thế nào vậy? Đừng nói là không có sai lầm, cho dù là có đi nữa. Thiên đại công trạng như thế, chẳng lẽ không thể lấy công bù tội sao?

Tát Thanh Lưu lạnh lùng nói:

-Lãnh Huynh, lỗi của Thiên Phạt, ngay tại ở…bọn họ cho dù có cống hiến nhiều hơn nữa, nhưng thủy chung bọn họ vẫn là một đám dã thú! Là súc sinh! Ngươi hiểu không? Ngươi hiện tại đã hiểu rồi chứ?

Lãnh Đồng ha hả cười:

-Nói nhảm! Tất cả đều là nói nhảm! Đoạt Thiên chi Chiến lúc trước, tại sao không nói người ta là dã thú? Là súc sinh chứ?

-Thời gian trước thực lực Tam Đại Thánh Địa yếu kém, lúc đối diện với Đoạt thiên Chi chiến vô lực xoay chuyển trời đất, thời điểm Thiên Phạt chống đỡ toàn bộ đại cục, như thế nào không nói Thiên Phạt là súc sinh chứ?

-Tiền bối Thiên Phạt từ vạn năm đó chôn xương ở đỉnh Thiên Trụ, chúng ta hàng năm xuân thu tế tự, ngày lễ dâng hương, vì sao cũng không nói những tiền bối này là dã thú?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí